Dương Phàm chăm chú nhìn về phía tiểu cung nữ biến mất hình bóng, cũng không đáp lại lời khiêu khích của Mã Kiều.
Mã Kiều không biết vì sao, nhưng ít nhiều gã biết một số chuyện bí ẩn của triều đình.
Gã biết trong thâm cung bên cạnh Võ Tắc Thiên có một nhóm lực lượng
thần bí, gọi là Mai Hoa Nội Vệ, giúp Võ Tắc Thiên tạo ra chứng cứ tru
sát tông thất Lý Đường và loại bỏ một số lực lượng phản đối mà không thể công khai xử phạt trừng trị. Nội vệ này có năng lực cực lớn.
Dương Phàm chỉ từ trong công văn phía quan lại xem được một số ghi chép có liên quan về Mai Hoa Nội Vệ đôi câu vài lời, nên cũng biết trang
phục cách ăn mặc, chức trách của bọn họ. Nhưng lúc nãy vừa thấy thấy
bông hoa mai ở giữa chân mày của tiểu tiên nữ đó, không biết vì sao hắn
nghĩ tới tổ chức thần bí này.
Lúc này lần lượt hai cái bóng người từ đầu tường lóe qua và hai tiếng “ Ma” của Mã Kiều đã kinh
động Võ Hầu đi tuần ra ban đêm, có người kêu to:
- Ai nửa đêm ra đường?
Xa xa có một ngọn đèn dầu loe lóe đi tới. Dương Phàm và Mã Kiều vừa
thấy không rảnh nói nhiều, lập tức giống như chim thú tản ra đi.
Hai người từ lâu đã quen đi lại trong phường này, một cọng cây ngọn cỏ, miếng ngói miếng gạch đều rõ như lòng bàn tay. Hai người đi một mạch,
đặc biệt tránh né đường lớn, chỉ chốc lát thì thoát khỏi Võ Hầu, chạy
tới chỗ gần hai người ở, giơ tay ra đưa cho nhau, lần lượt phân chia
tang vật rồi lách vào trong sân nhà mình.
Mã Kiều
nhanh chóng đi vào sân nhà mình, đứng nghiêm người, lén lút thập thò
nhìn xung quanh, từ trong ngực móc ra một món đồ. Món đồ này hơi tròn
mềm mềm, run rẩy mở ra, hình như là chiếc áo yếm bằng lụa.
Mã Kiều sờ vào, hít sâu ngửi một cái, lẩm bẩm:
- Thật là thơm! Nương tử Hoàng gia đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi mà còn mặc áo yếm đẹp như vậy, hì!
Mã Kiều nhét áo yếm của phụ nữ vào trong ngực, rón rén đi trên đất, vừa đẩy cửa, mẹ của gã quả nhiên để cửa cho gã. Mã Kiều lách người vào cửa, cài chốt, trong khe hở cửa lộ ra đường ánh sáng.
Lúc
đèn nhà Mã Kiều sáng lên, trong con hẻm nhỏ Dương Phàm ở quỷ dị lóe ra
một bóng người. Người đó đứng yên chốc lát, quan sát động tĩnh xung
quanh một chút, thấy trên con phố chữ thập lặng im không chút tiếng
động, liền bay vút qua, đi vào một một con hẻm khác.
Bóng người này nhanh thần kỳ, hơn nữa cực kỳ thông thuộc địa hình trong
phường. Trong mỗi con hẻm trên phố y thoắt ẩn thoắt hiện rất nhanh thì
về tới chỗ đầu tường lúc nãy Mã Kiều và Dương Phàm ngồi. Y cúi đầu ngửi
vết máu ở đầu tường, sau đó thì giống như tìm kiếm gì đó, bắt đầu lục
lọi xung quanh.
Một lát sau, người này xuất hiện bên cái guồng nước, cúi đầu nhìn xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Thật khôn ngoan! Không ngờ đi rồi mà còn quay lại, ẩn thân dưới nước. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nếu mất quá nhiều máu nằm
hôn mê ở đây, cứ như vậy chờ tới trời sáng, vẫn không tránh khỏi bị
người ta bắt.
Ánh sáng của các ngôi sao nhàn nhạt
chiếu lên mặt của người này, chính làDương Phàm lúc nãy vừa rời khỏi.
Dưới chân hắn đang lẳng lặng một bóng đen nằm sấp. Nửa thân người của
bóng đen đã bò ra dòng suối, nhưng hai chẫn vẫn ngâm trong nước, nhìn
quần áo ăn mặc rõ ràng chính là thích khách lúc nãy. Y đã hôn mê, không
động đậy.
Dương Phàm cúi đầu nhìn người đó, ánh mắt
lóe sáng, dường như có chút do dự nhưng khi nhìn dáng vẻ người đó hôn
mê, giống tình cảnh như năm đó mình bị người ta đá rơi xuống nước. Dương Phàm lặng lẽ bỏ đi nữa, cuối cùng hắn thở dài một hơi, khom lưng xuống, ôm người đi đêm ngâm trong dòng suối đó lên.
Vừa ôm
người vừa vào lòng, Dương Phàm liền kinh sợ “a” một tiếng, tựa hồ có
phát hiện, nhưng động tác của hắn cũng không dừng, chỉ là hơi khựng lại
một chút. Một người sống to lớn nặng trên dưới 110kg liền được hắn ôm
vào lòng mà động tác của hắn vẫn nhanh nhẹn vô cùng, vừa nhảy qua tường
đất cao nửa người, nhanh chóng lẫn vào trong bóng đêm.
***
Mở then cửa, đốt đèn.
Ngọn đèn sáng lên tràn ngập cả căn phòng, chiếu lên người đó nằm thẳng trên giường.
Dương Phàm một tay che ngọn nến trước mặt, cầm ngọn nến từ từ đi tới
bên cạnh người bịt mặt mà hắn cứu về. Ngồi xổm xuống, đặt ngọn đèn lên
bàn, cẩn thận dò xét “y”.
Ngọn đèn lu mờ, người trên
giường người ướt sũng, quần áo ẩm ướtđường cong cơ thể lộ ra không sót
chỗ nào trước mắt hắn. Quả nhiên là một nữ nhân, lúc nãy khi hắn vừa bắt đầu ôm người ta, thì phát hiện sự khác thường rồi, nhưng phải đến lúc
này mới có thể nhìn rõ ràng được bộ dạng thật người đó.
Áo lụa mỏng manh sau khi ướt đẫm đã dán chặt lên cơ thể của người đi
đêm hoàn toàn không giấu được những nơi nhấp nhô, cặp đùi tròn tròn,
thon dài, rắn chắc, no đủ hiện ra dưới con mắt của hắn. Quần áo ướt đẫm
dán lên người, cả chỗ chiếc quần cũng bị ướt sũng mỏng manh.
Ánh mắt của Dương Phàm nhanh chóng từ chỗ đó lướt qua, bao gồm đường
cong bộ ngực hơi nhỏ của nữ thích khách. Cơ thể của nữ thích khách quả
thật rất đẹp, đối với một thiếu niên mà nói, đặc biệt càng thêm hấp dẫn. Nhưng hắn không hề dùng ánh mắt khinh nhờn đối với cơ thể của cô gái
nhỏ này.
Hắn nhìn mảnh khăn che mặt ướt đẫm dính chặt
trên mặt thiếu nữ, hơi chau mày, hắn liền nâng cổ cô lên, cởi bỏ khăn
che mặt cho cô. Khăn trùm đầu tháo xuống, lộ ra mái đen tóc tú lệ buộc
thành đuôi ngựa. Hắn đặt cô nằm ngửa, dưới ánh đèn nhìn hình dáng cô
đoán chừng cô gái mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu nữ này có dung mạo thanh tú, có vẻ đẹp trong sáng của việt nữ Giang Nam. Lúc
này cô vẫn đang hôn mê, lông mày thanh tú trong hôn mê hơi chau lại, có
cảm giác của một chút quật cường, nhưng gò má tái nhợt lại toát lên sự
yếu đuối.
Ánh mắt của Dương Phàm chỉ chần chừ trên mặt cô chốc lát, liền chuyển tới bả vai cô. Ở đó thủng một lỗ, lúc này đã
không có máu chảy ra, chỗ áo bị thủng ẩn hiện làn da trắng mượt, ở đó có một vết thương.
Dương Phàm nhíu mày đi tới góc phòng
mở một cái tủ bể nứt ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tới bên cạnh
thiếu nữ, Mở nắp hộp, từ trong hộp lấy ra một cái kéo, nhẹ nhàng đặt lên quần áo chỗ vết thương của cô rồi cắt xuống.
Y phục
ẩm ướt che đi bộ ngực lung linh, thiếu nữ tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình
đã có nét nữ nhân. Dương Phàm khắc chế bản năng của con mắt, sau khi cắt y phục gần chỗ vết thương của cô, từ trong hộp lấy ra một cuộn băng vải trắng bằng phẳng, dùng con dao nhỏ cắt ra một đường “xoẹt xoẹt” xé ra
một đoạn dài.
Cứ như vậy xé ra năm miếng băng vải, từ
trong hộp lấy ra một cái hồ lô nhỏ, dùng miệng cắn mở nút hồ lô, một bàn tay đặt dưới người nữ thích khách, nâng cô hơi nghiêng người lên.
Nữ thích khách trong hôn mê tựa hồ cảm nhận được đau đớn, khẽ rên rỉ.
Dương Phàm nhanh chóng mở miệng hồ lôrắc bột thuốc màu vàng vào chỗ vết
thương mơ hồ máu thịt lẫn vào nhau ở trên vai nàng, Sau đó đặt hồ lô
xuống, nhẹ nhàng quấn băng vải trắng đã chuẩn bị xong.
Sau đó Dương Phàm lại đặt nữ thích khách nằm úp xuống, cũng đắp thuốc
lên chỗ vết thương cho cô. Nữ thích khác bị mũi thương đâm xuyên qua bả
vai, cũng may chưa đâm vào phế phủ, kịp thời chữa trị nên không nguy
hiểm tới tính mạng. Nhưng vẫn làm tổn thương gân mạch, có ảnh hưởng võ
nghệ của cô không, bây giờ khó nói trước được.
Dương
Phàm thoa thuốc, quấn băng vải xong, sau đó lại cầm băng vải thứ hai
lên, lúc hắn quấn tới băng vải thứ ba thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn tuy giữ lễ quân tử, không nhìn cơ thể nữ nhân hiện ra lồ lộ đó,
nhưng lý trí là một chuyện, bản năng lại là một chuyện khác.
Hắn là thiếu niên huyết khí phương cương. Lúc thì nâng cái eo nhỏ nhắn
của thiếu nữ, lúc thì nâng sau gáy mền mại bóng bẩy của thiếu nữ, lúc
thì băng vết thương, làm sao mà tránh cho được. Mà thỏ ngọc lung linh
hình dáng và đường cong tuyệt mỹ dù không muốn cũng đập vào mắt, cơ thể
của hắn theo bản năng đã bắt đầu có phản ứng.
- Ưư....
Giãy giụa lại một hồi, nữ thích khác rên rỉ một tiếng tỉnh dậy.
Đôi lông mi nữ thích khách khẽ động, ánh đèn lọt vào làm cô giật mình kinh hãi, cô giơ tay theo bản năng cầm lấy kiếm!
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lập tức cứng ngắc.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt của nữ thích khách đang mơ màng, nhanh chóng sáng lên tỉnh táo, sắc bén nhìn Dương Phàm.
- Ta... là... người... cứu cô!
Nữ thích khách nhanh chóng quét qua tình hình trong phòng, tin tưởng đây không phải là quan nha, lại hỏi:
- Đây là nhà của ngươi?
Trên mặt Dương Phàm xuất hiện một chút thần khí khó chịu và ngại ngùng:
- Như thế này... nói chuyện sẽ mất sức!.. cô nương... xin buông tay ra trước!
- Hả?
Nữ thích khách hơi sửng sốt, mắt nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện thứ mà cô đang nắm cứng ngắc lại càng cứng, lại không phải chuôi kiếm
của cô, vị trí cô nắm lại là dưới đũng quần của nam nhân. Hai gò má của
nữ thích khách đang tái nhợt, nàng kêu “á” một tiếng kinh người rồi đỏ
ửng cả mặtlên . Tay nhỏ của cô giống như bị bọ cạp cắn nhanh chóng run
lên, mạnh mẽ buông ra.
Dương Phàm thở phào
một cái thật dài, bởi vấn đề góc độ “súng” của hắn gần như bị cú nắm
mạnh của nữ thích khách bẻ cong thành 90 độ. Còn may “chất lượng của
“súng” rất tốt, chỉ vừa buông lỏng tay nó kéo thẳng tắp. Dương Phàm khom người xuống, thẹn thùng nói:
- Tại hạ thật sự không có tà niệm, chỉ là lúc xé áo băng vết thương, khó tránh được...
- Đừng nói nữa!
Nữ thích khách cụp mắt xuống, đỏ ửng cả mặt, dùng giọng điệu bực bội để che giấu sự xấu hổ của mình, rồi rất nhanh chuyển đề tài nói:
- Trả kiếm cho ta!
- Hả, được!
Dương Phàm đứng bật dậy, chạy tới bên cạnh bàn lấy trường kiếm lại.
Nữ thích kháchcầm kiếm ở tay, tinh thần thoải mái rất nhiều, tựa như kiếm là vật bảo đảm an toàn lớn nhất của cô.
Cô thở dài, vẻ đỏ ửng trên mặt dần dần mất đi, ngẩng lên nhìn kỹ Dương Phàm, tựa hồ có phát hiện, đột nhiên nói:
- Ngươi là tiểu.... tiểu.... mà ta gặp lúc nãy.
Dương Phàm cười nói:
- Là ta.
Trong mắt nữ thích khách lóe lên một chút hồ nghi, hỏi:
- Tại sao ngươi cứu ta?
Dương Phàm ngẩn ra, hỏi ngược lại:
- Tại sao? Cứu người... cũng cần lý do sao?
Nữ thích khách nhìn chằm chằm hắn nói:
- Cách ăn mặc này của ta, trên vai còn bị thương, ngươi nên nhìn ra ta
không phải người bình thường, ngươi là tên trộm đấy, không sợ ta gây
phiền phức cho ngươi sao?
Nữ thích khách hỏi như vậy,
cũng không phải cô không có tình người. Vụ án cô gây ra, thật sự là
không tầm thường chút nào. Có lẽ một người sẽ ra tay giúp đỡ một người
gặp nạn sắp chết nằm phủ phục bên đường, nhưng đối với một người xúc
phạm vương pháp, hắn còn dám khẳng khái tương trợ sao, càng huống hồ
người ra tay giúp đỡ là một tiểu tặc. Cô hỏi Dương Phàm lý do cứu cô,
đồng thời cũng không dám ở đây thêm một khắc nào nữa.
Dương Phàm do dự một chút, cũng không trả lời.
Trong mắt cô nương mơ hồ hiện lên một đường sát khí, lạnh lùng nói:
- Nói!
Dương Phàm ho hai tiếng giống như thiếu niên giữa phố bình thường bị người ta nói ra bí mật trong lòng, ngượng ngùng nói:
- Đây là phường Tu Văn, dưới gốc cây Du lớn, ngõ Tây tam khúc đường
Thập Tự phường Tu Văn của chúng ta có một hộ gia đình họ Tiêu, Tiêu gia
có con trai tên Thiên Nguyệt...
Nữ thích khách nghe tới đây thì vẻ mặt mờ mọt, kinh ngạc nói:
- Vấn đề này thì có liên quan gì với ta?