Thẩm Mộc cởi trần, trên vai quấn mấy tầng vải điệp trắng, dù vết thương của hắn ở chỗ nguy hiểm, nhưng vì vết thương không sâu, nên không tổn thương phủ tạng, nên chỉ cần lên kim sang thuốc và băng bó vết thương.

Nơi Thẩm Mộc bị tập kích chỉ cách nơi y ở một đường tên bay, từ khi y chạy được về chỗ ở, vận mệnh của đám thích khách kia đã định rồi. Mặc dù bọn thích khách sớm đã chuẩn bị đường thoát thân và ngựa, nhưng Thẩm Mộc cũng nắm chắc mười phần có thể bắt toàn bộ bọn chúng về, không sót một tên nào.

Mà sự thật là, sau khi đám người kia thành lại bại, phản ứng và tốc độ không cao như Thẩm Mộc. Trong bọn chúng, người cuối cùng bị Thẩm Mộc bắt được chạy ra ngoài trấn cũng không xa đến ba dặm, lúc này, Thẩm Mộc đã có dự tính không tốt.

Kết quả thẩm vấn không ngoài dự liệu của Thẩm Mộc, những người này không phải là thích khách chuyên nghiệp, bọn chúng vốn là một đội Hồ thương bán hàng thật giá thật, Hồ thương Tây Vực phần đông là bán thương bán phỉ, trên con đường vắng vẻ nếu gặp thương lữ hoặc thôn trang có hoặc không có khả năng tự vệ, bọn chúng có thể giả vờ vung đao lên.

Nhưng ở nơi dân cư đông đúc, có quan phủ vương pháp, hoặc đụng phải đối thủ không thể đấu lại, bọn họ lại là thương nhân chân chính, chính vì như thế, lúc ban đầu bọn chúng tiếp cận Thẩm Mộc, mới khiến Thẩm Mộc và thủ hạ không cảnh giác.

Bọn họ lần này ở Kinh Kỳ (kinh đô và vùng lân cận), thật sự có chút ngoài dự liệu của Thẩm Mộc, nhưng kết quả thẩm vấn lại rất đơn giản, có người trả một số tiền lớn thuê giết người, số tiền này nhiều đến nỗi bọn chúng không thể từ chối, vì thế bí quá hóa liều.

Những kẻ này vốn không biết Thẩm Mộc là ai. Bọn chúng thậm chí không biết người thuê bọn chúng là ai.

Thẩm Mộc nhìn chằm chằm Lam Kim Hải nói:

- Không có manh mối gì sao?

Lam Kim Hải xấu hổ nói:

- Không có ạ, người thuê giết mỗi lần đều chủ động đến tìm chúng. Chúng đã từng hoài nghi, nếu chúng thành công, đối phương có thể không thanh toán nốt số tiền còn lại hay không? Số tiền chúng đã nhận được cũng đủ cho chúng sống dư giả đến hết đời, nên thậm chí là bọn chúng đã nghĩ tới việc chạy trốn.

- Sao bọn chúng không trốn đi?

- Bởi vì…

Lam Kim Hải hít một hơi thật sâu, nói:

- Thời điểm bọn chúng muốn chạy trốn, đột nhiên có một đám người cưỡi ngựa, bịt mặt, võ nghệ cao cường chặn chúng lại, chúng động thủ, kết quả bị giết sáu người, số còn lại đành ngoan ngoãn trở về thực hiện thỏa thuận.

Thẩm Mộc nói:

- Thần bí gì chứ? Người phụ trách và người chúng liên hệ nhất định cũng bịt mặt rồi?

- Vâng!

Thẩm Mộc suy tư một lát, chậm rãi nói:

- Nói cách khác, chúng ta chỉ biết kẻ thuê thích khách là người có tiền?

Lam Kim Hải nói :

- Đương nhiên không chỉ thế, chùng ta còn biết kẻ thuê thích khách võ nghệ còn cao hơn chúng, nhưng bọn chúng thậm chí không tự mình ra tay. Chúng ta còn biết kẻ thuê thích khách hiểu biết tinh thông, chúng có thể điều tra ra đội thương nhân này không quy củ mà hơn nữa có bản lĩnh khống chế bọn chúng.

Thẩm Mộc cười nhẹ, nói:

- Không sai! Nói như vậy, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi tìm bọn chúng rồi.

Thẩm Mộc chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:

- Đem xử lý bọn chúng cho sạch sẽ, chúng ta sẽ đi thông đêm để về Trường An!

********

Dương Phàm hoàn toàn không biết chuyện Thẩm Mộc bị tập kích, lúc hoàng hôn khi Thẩm Mộc bị tập kích, hắn đã đến tư trạch hẹn gặp Thái Bình công chúa, kể lại cho công chúa nghe từ đầu chí cuối tình hình trong cung từ chỗ Uyển Nhi đến, trấn an nàng nói:

- Lệnh Nguyệt, Hoàng đế thật sự có ý thu hồi binh quyền, nhưng không có ý có thêm hành động nào với công chúa và Tương Vương, công chúa có thể báo lại với Tương Vương, không cần quá hoảng sợ.

Thái Bình công chúa trầm tư một lúc, thấp giọng nói:

- Sau khi Đậu Lư Khâm Vọng hồi kinh, trở thành người đầu tiên là Phó xạ chứ không phải tể tướng từ khi Đại Đường kiến quốc, chàng nói xem Hoàng đế đang làm gì? Có thể như lời chàng nói, hoàng đế hiện nay không có ý đối phó với chúng ta, nhưng ai dám chắc rằng sau này ông ta không có ý đối phó, ai dám chắc rằng hoàng hậu và Lương Vương không thừa cơ giậu đổ bìm leo?

Dương Phàm lo lắng nói:

- Vậy nàng muốn thế nào, chẳng lẽ…

Thái Bình công chúa thản nhiên cười, khiến Dương Phàm nói ra hai chữ không thể nói ra kia:

- Tạo phản?

Nàng lắc đầu, chán nản nói:

- Sẽ không có chuyện đó đâu, hắn là người nhà Lý gia, là huynh trưởng của ta và Tương Vương, phản hắn, vô cớ xuất binh, không có người hưởng ứng, thì dù có khả năng thành công..

Thái Bình công chúa từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm nói:

- Chàng cho rằng, ta và Tương Vương gây bất lợi cho anh ruột sao?

Như Nữ hoàng đế ở Thượng Dương cung là mẫu thân của họ, lẽ nào còn không bằng quan hệ anh em ruột? Việc nhà như này, Dương Phàm thật sự không thể nào bình luận, cho nên hắn chỉ có thể ngậm miệng.

Thái Bình công chúa thong thả mà dứt khoát lắc đầu nói:

- Không thể, bất luận hoàng đế đối với chúng ta như thế nào, rốt cuộc cũng là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, ông ta có thể bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa.

Thái Bình công chúa từ từ quay đầu về phía lùm hoa tím lam đang nở rộ, trầm giọng nói:

- Nhưng, ta có lúc thật sự hối hận, nếu… ban đầu chúng ta không ra sức cứu hắn từ Phòng Châu về, thì có thể kết quả đã tốt hơn chút.

Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Tắc Thiên hoàng đế muốn lập hắn làm Thái tử, mới điều hắn trở về kinh thành. Không ra sức cứu hắn, thì khác nào ngồi xem Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đưa hắn vào chỗ chết?

- Ta cũng nghĩ như thế.

Thái Bình công chúa đột nhiên quay đầu lại, cười với Dương Phàm, trong lòng Dương Phàm không khỏi run lên.

Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng lạnh, tựa như huyền băng điêu, tiếng của nàng cũng lạnh:

- Chàng vẫn không hiểu ý của ta sao? Ta không thể phản hắn, nhưng nếu hắn rơi vào chỗ sinh tử lưỡng nan, thì dựa vào quan hệ của chúng ta hiện nay, ta không thể giơ tay kéo hắn. Ta và hắn hiện nay cũng chỉ có danh phận huynh muội, không có tình thủ túc!

Lời Thái Bình hàm chứa hận ý, lạnh túc tiêu sát, Dương Phàm không muốn chuyện chuyện giữa huynh muội họ tiếp tục gây phiền hà, hắn nói tránh đi:

- Đậu Lư Khâm Vọng là một chuyện, ta có chủ ý, có thể giải quyết khó khăn của hắn mới có lợi cho công chúa và Tương Vương…

- Hả?

Thái Bình công chúa khẽ rung đôi mày quyến rũ, chẳng có ý kiến rõ ràng. Dương Phàm ghé sát tai nàng, cúi đầu thì thầm mấy câu, Thái Bình công chúa bỗng nhiên trợn mắt, kinh ngạc nói:

- Làm như vậy…có gì tốt nào?

Dương Phàm mở hai tay, cười gượng nói:

- Lệnh Nguyệt, lấy tài trí thông minh của công chúa sao có thể không nghĩ ra cái lợi nếu làm như thế? Nàng không nên để oan ức và tức giận che mắt tâm trí, làm như vậy thứ nhất có thể…

Ánh mắt công chúa bỗng nhiên như đèn hoa lóe sáng, chợt nói:

- A! Ta hiểu rồi! Không tồi, không tồi! Đây quả là một hòn đá hạ hai con chim!

*****

Hôm sau lâm triều hôm đó là mười lăm tháng bảy, hoàng đế phong ngũ công thần làm Vương đã từng nói, hội triều vào mồng một và ngày rằm, có thể lên điện kiến giá. Năm vị vương gia như Trương Giản Chi sớm đã tới Ngọ môn, áo bào đai ngọc chỉnh tề.

Tuy nhiên trước kia trong bọn lão bất kì một người nào xuất hiện, nhiều đại thần đều chạy vội tới như ruồi bâu, hiện tại mấy người này ngược lại sợ trốn cũng không kịp, bọn lão xuất hiện ở đâu, xung quanh tựa như xuất hiện một bức tường vô hình.

Một ban công thần cùng bị xử lý tiến lên lễ chào bọn lão, nhưng cũng không nói chuyện nhiều, nhìn thế cục này, tự nhiên có chút e dè. Đợi buổi triều sớm vừa bắt đầu, vì họ là vương gia, phải đứng cùng đám huân thích, năm người cùng lên điện, nhưng càng uy phong hơn ngày trước, chỉ là tấm lưng kia sao nhìn có vẻ tiêu điều của người anh hùng cùng đường.

Nhóm huân thích chỉ nghe báo cáo quyết định sự việc, không được phép thảo luận chính sự, bọn họ ở trong bộ máy huân thích không nói một lời, hoàn toàn sắm vai cọc gỗ. Bách quan ngày xưa thấy bọn lão uy nghi chấn nhiếp lúc nào làm việc cũng phải xem mặt bọn lão, giờ này lại không coi bọn lão ra gì mà nghị luận quốc sự, trong lòng bọn lão vô cùng mất mát.