Vì thế, trong buổi trầu sớm hôm đó, Ngự Sử Trung Thừa Trực Ngạn Phạm bẩm tấu lên Hoàng Đế về kết quả cuộc thẩm tra vụ án tham nhũng:
- Tâu Bệ hạ! Vụ án Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi nhận hối lộ đã có kết quả, ba người chúng tổng cộng đã nhận hơn bốn ngàn quan, cần phải nghiêm khắc trừng trị, ba người này đều do Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông tiến cử, theo luật cũng không tránh khỏi liên đới.Chiêu này của Trực Trung thừa cũng tuyệt diệu y như thủ đoạn phạt Trương Xương Tông hai mươi lượng đồng của Ty hình chính Giả Kính Ngôn, huynh đệ họ Trương hiện đã được phong Quốc Quân, chức quan vốn có cũng không đáng nhắc tới. Ông thỉnh cầu Hoàng Đế miễn chức quan của huynh đệ chúng nhưng vẫn giữ lại tước vị, miễn chức quan cùng lắm là mất đi một phần bổng lộc, việc này đối với huynh đệ Trương gia cũng chẳng phải tổn thất gì ghê gớm.Nhưng chỉ cần Hoàng Đế đồng ý là coi như Ngự Sử Đài đã toàn thắng trong lần giao đấu này. Cùng với việc làm tổn hại được uy vọng của huynh đệ họ Trương, Ngự Sử Đài không chỉ loại bỏ được ba vây cánh quan trọng của chúng mà còn dọa được bầy khỉ lâu nay núp dưới bóng đại thụ của huynh đệ họ Trương sợ chạy toán loạn.Muốn lật đổ triệt để hai huynh đệ chúng không thể một sớm một chiều mà thành công được, cũng giống như đốn đổ một cây cổ thụ cần phải chặt đứt từng cọc từng cọc bộ rễ của chúng, chờ khi bộ rễ bị loại bỏ hoàn toàn, lúc đó chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến chúng đổ nhào.Võ Tắc Thiên cất cao giọng nói:- Hành vi tham ô nhận hối lộ của Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi đã quá rõ ràng, lập tức bãi bỏ chức quan!Võ Tắc Thiên thần sắc nghiêm nghị, trừng trị tham quan với là quốc sách hàng đầu mà bà vẫn gắng sức thực thi từ khi đăng cơ tới nay, bà không thể vì chuyện này mà tự tay tát vào mặt mình, nếu bà nể tình riêng cũng chính là tự làm lung lay uy vọng của. Ngự Sử Đài lần này đã đi một nước cờ chết buộc bà phải làm theo nguyên tắc, bà chỉ có thể thí tốt bảo soái.Nhưng Ngự Sử Đài lại mong muốn trận này có thể loại bỏ luôn cả tướng soái của bà, bọn Trương Đồng Hưu bị dẫn lên điện, khi rời đi thần sắc vẫn bình thản không hề run sợ, nét mặt kiêu căng, chỉ cần huynh đệ họ Trương vẫn bình an vô sự thì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể ngóc đầu trở lại, thủ đoạn này của Ngự Sử Đài hoàn toàn bị chúng coi thường.Thực Trung Thừa bước lên phía trước thúc giục:- Bệ Hạ! Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông không thể tránh khỏi tội liên đới, cũng cần phải tước quan chức quan.Võ Tắc Thiên lạnh nhạt nhìn ông rồi quay sang nói với huynh đệ họ Trương:- Lời của Trực Trung thừa các ngươi đều nghe rõ cả rồi chứ? Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công các ngươi biết tội của mình chưa?Trương Dịch Chi cúi đầu nói:- Thần biết tội! Tuy nhiên cả thần và Xương Tông đều lập được công lao, y pháp vẫn có thể được giảm nhẹ tội.Võ Tắc Thiên khẽ nhướng mày hỏi:- Huynh đệ nhà ngươi có công lao gì hãy cùng nói ra cho văn võ bá quan trong triều được biết.Trương Dịch Chi nói:- Thần và Xương Tông đã từng làm chủ trì biên soan cuốn Tam giáo Châu Anh, cũng xem như là có công giáo hóa!Võ Tắc Thiên nói:- Chư vị Tể tướng, huynh đệ Trương gia có công soạn sách, có thể miễn tội được không?Khi Ngự Sử Đài thụ lý vụ án này vừa mới có manh mối lại gặp ngay việc huynh đệ họ Trương có công hiến sách, họ cũng biết điều này rất bất lợi cho họ trong việc truy tội hai huynh đệ chúng nên đã sớm nghĩ ra đối sách. Tể tướng Ngụy Tri Cổ lập tức bước ra trình tấu:- Tâu Bệ Hạ! Huynh đệ Trương gia tuy có công soạn sách, tuy nhiên cả nhị tiểu này đều đã được luận công phong tước, có công đã có thưởng sao có thể dùng để đỡ tội được nữa!Trên đại điện có chút xôn xao, tuy bách quan đều xem thường huynh đệ họ Trương nhưng rất ít người dám công nhiên dùng giọng điệu khinh miệt gọi chúng là nhị tiểu. Hơn nữa, cả hai đều đã được phong làm Quốc Công, luận tước vị vẫn là trên Tể Tướng một bậc vậy mà Ngụy Tri Cổ cố nhiên dám chỉ chích chúng ngay trước mặt Hoàng Đế, lời lẽ câu nào câu nấy đậm mùi thuốc súng.Huynh đệ họ Trương phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri Cổ, trên mặt Võ Tắc Thiên lại không nhìn ra chút cảm xúc nào, bà chỉ nhẹ nhàng quay sang hai huynh đệ chúng, lạnh nhạt nói:- Theo lời Ngụy Tể tướng, hai ngươi có công đã được phong thưởng, công cũ không thể gánh tội mới, hai ngươi còn công lao nào khác không? Nếu không có trẫm đành làm theo phép công trị tội hai ngươi.Trương Dịch Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tể tướng Dương Tái Tư, Dương Tái Tư là môn hạ thân cận của huynh đệ Trương gia. Bị Trương Dịch Chi nhìn chằm chằm, Dương Tái Tư đứng cũng không vững đành phải bước ra trình tấu:- Tâu Bệ Hạ, thần thường nghe nói Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công cùng nhau luyện thần đan dâng lên Bệ Hạ, giúp Bệ Hạ long thể an khang, đây là công lớn có thể đền tội.Ngụy Tri Cổ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nói:- Dương Tể tướng, vì sao Ngụy mỗ chưa từng nghe nói đến việc nhị tiểu này luyện thần đan dâng Bệ Hạ trị bệnh?Dương Tái Tư tránh né ánh mắt tức giận của ông, nói ấp a ấp úng:- À …việc này là Dương mỗ ngẫu nhiên nghe Hằng Quốc Công nhắc tới khi ở yến tiệc, Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công có công mà không kiêu ngạo, chưa từng khoa trương việc này, Ngụy Tể tướng không biết cũng không lấy gì làm lạ.Ngụy Tri Cổ còn định mói thêm, Võ Tắc Thiên đã giành nói trước:- Không sai! Quả có việc như Dương khanh nói. Trẫm tuổi đã cao nếu không phải Dương khanh nhắc nhở cũng đã quên mất việc này. Trẫm từng lâm bệnh, sau khi dùng thần đan của Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công mới khỏi hẳn. Ngụy Tể tướng thấy công này có thể bù tội không?Trong lòng Ngụ Tri Cổ biết rõ Hoàng Đế nhất định muốn bảo vệ huynh đệ Nhị Trương, cái gì mà luyện thần đan, hai tên tiểu tử này chỉ biết mua vui trên giường cho Nữ Đế, luyện thần đan cái khỉ gì. Nhưng Hoàng Đế đã chính miệng xác nhận, cũng không thể nói Hoàng Đế ngụy tạo chứng cứ, Ngụy Tri Cổ chỉ đành cúi đầu nói:- Nếu quả thực như vậy, có thể lấy công bù tội.- Ha ha ha haVõ Tắc Thiên cười lớn, đứng dậy vung mạnh ống tay chiếc long bào, con rồng vàng thêu trên tay áo quét qua ngự án để lại một vệt vàng chói mắt:- Bãi triều!Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông vội vàng mang lại mũ áo, khi đứng lên còn dùng ánh mắt khiêu khích Ngụy Tri Cổ, Trực Ngạn Phạm cùng chư vị đại thần, sau đó chạy thật nhanh về phía ngự án, mỗi người một bên đỡ lấy cánh tay Võ Tắc Thiên, nghênh ngang hướng vẻ mặt đắc thắng về phía các vị Đại tướng quân. Trực Ngạn Phạm và Ngụy Tri Cổ nhìn rau rồi ủ rũ ra về.Buổi trầu vừa tan, Thái Bình công chúa đã biết tường tận quá trình xét tội huynh đệ Trương gia, nàng đứng bên hồ cho cá ăn, nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn trầm mặc không nói.Mạc tiên sinh an ủi:- Công kích lần này, dù huynhh đệ họ Trương lập được công hiến sách mà vẫn có thể bãi chức của bọn Trương Đồng Hưu, còn phạt được Trương Xương Tông một món tiền, như vậy cũng coi như là có thu hoạch rồi.Thái Bình thở dài nói:- Bỏ bao công sức mới phá được vụ đại án tham nhũng, kết quả lại thành giơ cao đánh khẽ, vẫn không thể làm gì huynh đệ chúng. Có Mẫu hậu che chở, hai tên đó không biết sợ là gì, hôm nay chịu công kích nhất định ôm hận báo thù, Triều đình từ nay không thể yên ổn nữa rồi.Mạc Vũ Hàm trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói:- Mua quan bán tước, tham tài phạm pháp, chịu tổn thất vẫn là Quốc gia, Quân Vương là chủ đất nước, vậy mà vẫn đứng ra che chở cho chúng như vậy, có thể thấy Người sủng ái bọn chúng ra sao. Nhưng nếu huynh đệ họ Trương mưu đồ soán ngôi, liệu Bệ Hạ còn muốn che chở chúng nữa không?Thái Bình sợ thất kinh, quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy Mạc đại tiên sinh đang cười vang khắp khu đầm cá, thần sắc vô cùng điềm đạm.