Say Mộng Giang Sơn

Chương 1044-2: Khéo léo lợi dụng (2)

Đỗ Văn Thiên chết rồi, kẻ bị đánh rất nhiều lần, càng bị đánh càng ngoan cường, này trước sau đánh không chết cuối cùng đã treo cổ chết rồi.

Đỗ Văn Thiên vừa chết, bữa tiệc thỉnh tội của Đỗ gia dĩ nhiên cũng không cần phải mở nữa.

Khi Trương Xương Tông nhìn thấy tình trạng chết của Đỗ Văn Thiên, là biết tiếng xấu này gán lên người mình rồi. Hôm qua Võ Sùng Huấn đến phủ thăm hỏi, bị y ngạo nghễ cự tuyệt, còn oai uy tuyên bố, nói nếu Đỗ gia không thuận theo tạ tội, y sẽ không bỏ qua, ngay sau đó Đỗ Văn Thiên treo cổ chết ở bên hồ Long Khánh.

Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ việc này là có quan hệ với y, thậm chí có người còn suy đoán: Đỗ Văn Thiên biết Võ Sùng Huấn ra mặt điều đình bị cự về, phẫn nộ lên đảo lý luận, lời nói va chạm, bị y xấu hổ đánh đập, Đỗ Văn Thiên tự thấy phụ gia tộc, cuối cùng phẫn nộ cùng được mà treo cổ tự tử.

Lời đồn này đã truyền rộng rãi ở trong thành Trường An, nhưng Liễu Tuẫn Thiên đến hiện trường vụ án, nhìn thấy thi thể của Đỗ Văn Thiên lại không tin cách nói này. Đỗ Văn Thiên không thể nào là treo cổ tự tử, căn bản là bị người ta treo cổ đấy.

Phường chính phường Long Khánh nghe nói có án mạng, lập tức dẫn người chạy tới bên hồ, được biết người chết là người của Đỗ gia Phàn Xuyên, là y biết không phải y có thể xử lý được, vì thế lập tức trình diện huyện Vạn Niên. Huyện Lệnh huyện Vạn Niên nghe nói người chết là công tử Đỗ gia, lập tức đích thân đi gặp Phủ lệnh Trường An.

Cuối cùng, Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên dẫn Tư Pháp Tham quân, Thôi Quan, Thông phán, huyện úy Vạn Niên, Tuần kiểm, Sai quan, Ngỗ tác tổng cộng gần trăm người trùng trùng điệp điệp chạy tới phường Long Khánh. Trải qua một phen thăm dò, bọn họ lại phát hiện năm con ngựa chết, bốn cỗ thi thể ở trong hồ Long Khánh

Trải qua phân biệt, bốn cỗ thi thể kia đúng là bốn gã tùy tùng của Đỗ Văn Thiên, sự việc đến đây càng không thể là tự sát. Đỗ Văn Thiên mang theo bốn thị vệ, năm người và năm con ngựa tất cả đều chết ở hồ Long Khánh, ngoại trừ Trương Xương Tông còn có thể là ai? Đây rõ ràng là Trương Xương Tông trả thù, trả thù một cách trắng trợn.

Nhưng án này nếu đúng là do y giết, nhưng động chạm tới Trương Xương Tông, ai dám thẩm tra y? Ai dám hỏi y? Nghĩ đến chỗ dựa vững chắc của y là ai nấy cũng đều không rét mà run. Liễu Tuẫn Thiên và Tư pháp tham quân, Phán quan, Thôi quan, Huyện úy, Huyện lệnh cùng với Tổng bộ hình phòng bắt đầu tụ lại, lo lắng thảo luận nửa ngày.

Bọn họ thảo luận căn bản không phải về vụ án, Đỗ Văn Thiên chết như thế nào cũng không quan trọng, có thể tìm được hung phạm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ... vụ án này phải phán như thế nào mới có thể không liên lụy đến Trương Xương Tông, để tránh cho những tiểu quan địa phương là bọn họ bị nữ hoàng đế xử lý.

Cuối cùng, bọn họ đã thống nhất được ý kiến:

- Đỗ Văn Thiên tự sát!

Đầu lưỡi của Đỗ Văn Thiên bị cắt, đầu lưỡi bị cắt rơi không quan hệ, gã vẫn còn sức để tự sát. Hạ thể của Đỗ Văn Thiên bị nát cũng không quan hệ, gã cũng không chết ngay lập tức, chỉ cần mạng của gã còn thì gã vẫn còn đủ sức lực kiên trì cởi dây lưng quần áo, leo lên cây tự tử đấy.

Nhưng hai mắt gã bị khoét, nói là bị sau khi gã tự sát thì không thể nào có sức thuyết phục rồi. Một người lưỡi bị cắt, hạ thể bị đập nát, hai mắt bị khoét còn có thể trèo lên cây hòe già, cởi dây lưng để thắt cổ, độ khó này thật sự không cần nói, nếu bị như vậy mà có thể tự sát, quả thật là làm nhục chỉ số thông minh của người trong thiên hạ rồi.

Nhưng trong quan trường vĩnh viễn có đủ loại chuyện vô lý hoang đường, khi họ dùng một vài hoang đường tới cực điểm đi thuật lại cho khổ chủ và dân chúng, thật ra chính họ cũng không tin lý do khốn kiếp này có thể khiến người ta tin tưởng, nhưng nó cho ngươi một lý do, ngươi không có quyền phủ định lý do nó đưa cho ngươi, vậy là được rồi.

Vì thế, “chân tướng rõ ràng” về cái chết của Đỗ Văn Thiên là: Gã tự sát!

Nhưng tại sao Đỗ Văn Thiên lại phải tự sát? Nếu như nói gã bị người ta ngược đãi nên tự sát, vậy thì quan phủ phải truy tra hung thủ, mà họ sở dĩ cho ra phán đoán tự sát hoang đường như vậy, chính là vì không có hung thủ, đến lúc này vấn đề nó lại vòng trở về.

Lão bộ đầu Chu Ngôn làm đương sai tại Trường An phủ ba mươi năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú sau khi tìm hiểu hiện trường kín đáo cẩn thận đã giải quyết được vấn đề hết sức hoàn mỹ:

- Hai mắt người chết là bị quạ đen mổ mù, đầu lưỡi và hạ thể là bị mèo hoang, chó hoang cắn nuốt, những vết thương trên người đều là nguyên do như thế. Kết luận: Trước khi người chết treo cổ tự sát thì không hề bị thương.

Liễu Tuẫn Thiên rất hài lòng với kết quả này, y giao việc thông báo kết qua điều tra vụ án đến khổ chủ cho Thôi quan. Thôi quan lại giao việc này cho Huyện lệnh Vạn Niên; Huyện lệnh Vạn Niên lại giao việc này cho Huyện úy Vạn Niên.

Huyện úy Vạn Niên cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy quá nổi bật nên không công bố kết quả ngay lập tức, mà kéo dài án này một chút, sau khi qua một thời gian sẽ báo “Kết quả điều tra” này cho khổ chủ. Vụ án sớm đã có kết luận nhưng còn phải đi điều tra, thẩm tra xử lý, ở trong quan trường nhìn đã quen mắt.

Đỗ Kính Đình không để ý đến Huyện úy Vạn Niên cam đoan “đang khẩn trương điều tra, chắc chắn sẽ đưa tội phạm ra công lý”, khi lão nhìn thấy thi thể của đứa con đã nhận định hung thủ nhất định là Trương Xương Tông, lão không nghĩ quan phủ sẽ chủ trì công đạo cho lão, quan phủ căn bản sẽ không có khả năng đưa hung phạm ra ngoài công lý, thù này, lão nhất định phải tự báo đấy!

Đỗ Kính Đình ôm thi thể đứa con, nước mắt tuôn đầy mặt:

- Con trai à, về nhà thôi, chúng ta về nhà!

Đỗ Kính Đình cố hết sức nâng thi thể con trai lên, hai gia nhân khẩn trương xông lên trước nhận thi thể Đỗ Văn Thiên trong tay lão, đỡ lão lên xe.

Lão ngồi bên cạnh thi thể con trai, nắm chặt tay gã, lạnh lùng thề:

- Con trai à, thù này, cha nhất định sẽ báo cho con! Hắn có Hoàng đế là chỗ dựa là có thể bình yên sao? Hắn vọng tưởng rồi! Đỗ gia chúng ta ở đây kinh doanh mấy trăm năm, có nhiều thứ trừ phi tự mình nguyện ý buông tha, còn không dù là Hoàng đế cũng không thể lấy đi được. Trương Xương Tông, hắn sẽ phải trả giá cho sự càn rỡ và tàn nhẫn của mình.

**************

Xe ngựa chở một lão nhân và một người chết, chậm rãi rời khỏi phường Long Khánh.

Lúc xe ngựa đi rồi, một con khoái mã cũng đang cùng hướng họ mà đến, thoáng sát qua. Võ Tắc Thiên phái tới người đưa tin, mật sứ trực tiếp tìm Dương Phàm, Dương Phàm xem qua mật thư của Võ Tắc Thiên xong, lập tức đi gặp Uyển Nhi, Uyển Nhi xem xong mật thư, thở dài sâu kín, chán nản nói:

- Thánh nhân vẫn khám phá ra dụng ý của thiếp.

Dương Phàm nắm bờ vai của nàng nói:

- Không sao, tóm lại là Đại Nhi vẫn phải nhận tổ quy tông đấy. Kể từ đó lại giảm đi chút rắc rối. Hiện giờ Hoàng đế lại có an bài như vậy, ta và nàng sau này lại có đầy đủ lý do để gặp nhau rồi, nàng muốn gặp con gái chẳng phải dễ dàng hơn sao? Về phần rửa sạch tội danh cho gia tộc Thượng Quan, cuối cùng sẽ có cơ hội đấy.

Uyển Nhi gật gật đầu, lại lo lắng hỏi han:

- Lang quân tính toán đưa con về Dương gia thế nào, trong nhà sẽ không hiểu tự dưng lại có thêm một đứa bé nữa, nếu không....nếu không cứ lấy danh nghĩa là thu dưỡng được không?

Dương Phàm nói:

- Không ổn, đang yên lành, sao ta phải thu dưỡng một đứa bé chứ?

Hắn chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, bỗng ngẩng lên nói với Uyển Nhi:

- Nàng không cần lo lắng, ta có biện pháp rồi!

Dương Phàm vội vàng trở lại chỗ của mình, thấy Cổ Trúc Đình tay chống má, đang ngồi ngẩn ngơ trong rừng trúc, sóng mắt duyên dáng lưu chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như có một chút hưng phấn và vui sướng ở trong mắt.

Dương Phàm khẽ khàng đến bên nàng, nàng vẫn không hề phát hiện ra, hắn ngồi xuống quơ tay trước mặt nàng, lúc này nàng mới “a” một tiếng, tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói:

- A Lang.

Dương Phàm hỏi:

- Nàng đang suy nghĩ gì?

Cổ Trúc Đình đỏ mặt lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không có gì, không có gì.

Dương Phàm thở dài, nói với Cổ Trúc Đình:

- Đình Nhi, giờ có chuyện, chỉ có thể nàng làm được thôi.

Cổ Trúc Đình thẳng lưng lên:

- Chuyện gì?

Dương Phàm thấp giọng nói:

- Mang thai! Nàng hãy giả bộ có bầu!

Trên mặt Cổ Trúc Đình đỏ bừng, lộ ra vẻ kỳ quái, do dự nói:

- Mang thai?

Dương Phàm biết nàng thật sự không biết tại sao phải làm như vậy, đang định giải thích với nàng, nàng lai nói tiếp:

- Người ta...hiện tại người ta thật sự có thai đấy...

Lúc này đến lượt Dương Phàm ngẩn người:

-Thật sao? Nàng đã có thai, nàng xác định rồi?

Cổ Trúc Đình cắn môi, xấu hổ gật đầu, thấp giọng nói:

- Người ta..người ta đến tháng mà không thấy gì, bèn tìm Mộc thần y bắt mạch, Mộc thần y kết luận thiếp có thai rồi.

Dương Phàm run rẩy hồi lâu, không kìm nổi bật cười:

- Tốt quá! Dù sao Tiểu Man chúng ta đã từng song sinh rồi, giờ nàng mang song thai cũng không có gì kỳ lạ cả. Dương mỗ thiên phú dị bẩm nha, ha ha ha...