Buổi sáng ngày hôm sau, trên sân cầu hậu viện chùa Bạch Mã.
- Thập Thất, ngươi thấy sao? Đội ngũ này của chúng ta có thể trở thành người đứng đầu trong trận bóng Thượng Nguyên không?
Tiết Hoài Nghĩa mặc trung y, trên đầu buộc dây màu đỏ bừng, thở hổn hển, vẻ mặt rất mong chờ hỏi Dương Phàm.
Tiết Hoài Nghĩa năm đó là kẻ chỉ bán thuốc dạo ở đầu đường xó chợ, thân thể cực kì cường tráng, những năm gần đây tuy rằng sống an nhàn sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, nhưng vì cần hầu hạ Võ Hậu, y rất chú ý tới việc rèn luyện thân thể, công phu không hề hao hụt, võ công của y tuy rằng có thật sự dùng để đấu võ giết người thì chỉ có thể coi là bình thường mà thôi, nhưng để rèn luyện thân thể thì quả thật rất tốt, cho nên khí lực của y mới cường tráng như thế.
Dù vậy, trải qua quãng thời gian dài chạy như vậy, y cũng mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, chứ nói gì tới những đồ đệ của y, những người này ham mê tửu sắc, không có gì không làm, nếu nói đánh nhau thì đúng là lành nghề rồi, nhưng, cũng chỉ là do bọn họ lòng lang dạ sói, hiện giờ lại cậy vào quyền thế của Tiết Hoài Nghĩa, không ai dám đứng ra phản kháng.
Khí lực của bọn họ cũng không hề cường tráng, cũng chỉ là có một chút sức lực bộc phát để mà ra quyền đánh người thôi chứ không được lâu dài, giờ phút này một đám ngã dài trên sân cầu nằm yên như chết không thể động đậy được nữa rồi!
Dương Phàm nghe xong lời nói của Tiết Hoài Nghĩa, khẽ lắc đầu!
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Sái gia đương nhiên không phải nói tới hiện tại, mà nói tới việc sau khi được ngươi chỉ dạy, có thể có cơ hội chứ?
Dương Phàm khổ cười, lắc đầu nói:
- Phượng trượng, hiện giờ cách tết Nguyên Tiêu có ba bốn tháng, trong thời gian ngắn như vậy, để dạy dỗ họ thì quả thực quá khó!
Tiết Hoài Nghĩa quay đầu nhìn đám chó chết như đang nằm trên sân, như đám phế vật lè đầu lưỡi thở nặng nề , cũng hiểu được để đoạt giải nhất cũng có chút làm khó Dương Phàm, liền yêu cầu, hỏi:
- Vậy...nếu trải qua khoảng thời gian dạy dỗ này, khả năng trên trận bóng có thể đạt được tam giáp chứ? Ồ, chỉ sợ tam giáp cũng không được?
Dương Phàm hit một hơi thật sâu, nói:
- Khó lắm! Thuật đá cầu của các vị sư huynh đệ, chỉ là một chút công phu đẹp đẽ bề ngoài thôi, cònđể đứng yên một chỗ làm các thủ thuật đa dạng mới khó. Nếu đi thi, e rằng…khó!
Người thấy khó thì không làm được, người làm được thì không khó. Quy tắc đá cầu Dương Phàm vừa nghe đã hiểu liền, một khi biết được phương thức và yêu cầu cụ thể để thi đấu, phải xem xét cả kĩ thuật đá cầu của các vị hòa thượng này, đánh giá khả năng thắng là bao nhiêu.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua cao thủ đá cầu thật sự, đội bóng người khác bản lĩnh ra sao, nhưng ngày đó khi hắn đóng giả người Tây Vực tới, có nhìn thấy đám người Sở Cuồng Ca rảnh rỗi đá cầu trong ngõ. So sánh với kỹ thuật của đám người Sở Cuồng Ca và đám hòa thượng trước mắt, không chỉ hơn hẳn một bậc, do đó, Dương Phàm suy nghĩ như vậy cũng là điều hợp lý thôi.
Tiết Hoài Nghĩa trợn trừng mắt:
- Không thể nào! Ttuy rằng kĩ thuật bóng của họ không phải tốt, nhưng khi sái gia và đội bóng của vài vương hầu khác thi đấu, bọn họ cũng thắng rất nhiều lần rồi!
Dương Phàm cười khan nói:
- Phương trượng, đệ tử thường ngày nghe các sư huynh nói chuyện phiếm, ít nhiều cũng biết đôi chút, thiết hộ buộc trên đùi họ, tay áo dấu vôi, thế vẫn chưa đủ, kéo chân, ngáng chân, dùng các thủ đoạn như thế mới có thể thắng được người ta. Nhưng trước mặt Thái hậu, những thủ đoạn này làm thế nào mà triển khai?
Những lời này nếu là người khác nói với Tiết Hoài Nghĩa, lão Tiết nhất định sẽ trợn mắt mà tranh luận, nhưng đây là lời nói của người nhà, lại là thủ tọa chùa Bạch Mã mà y hết sức coi trọng và sùng bái, lão Tiết bất giác cảm thấy phản cảm lắm rồi, mặt y đỏ lên, ảo não vỗ vỗ trán nói:
- Bà nó, nói như vậy, năm nay lão Tiết ta không thể mở mày mở mặt trong cung được rồi!
Dương Phàm thầm nghĩ:
“ Ngươi không tiến cung, ta sao tiến cung được? Ta còn muốn tìm Thượng Quan Uyển Nhi bức hỏi tung tích của Miêu Thần Khách, nói không chừng, ta còn phải nhờ ngươi để tiếp cận Khâu Thần Tích, nếu trận cầu mà không thành công, sợ rằng cái vị trí chủ tọa này của ta cũng không thể tiếp tục phục vụ ngươi, dù sao ngươi tiến cung là để hầu hạ người đàn bà kia, làm sao ta có thể cùng đi với ngươi?”
Nghĩ như vậy, chuyện của y Dương Phàm lại không thể không để ý, hắn nhíu mày suy tư thật lâu, nói:
- Phương trượng, đến tết Nguyên Tiêu, trong cung có rất nhiều trận đấu, đội nào là lợi hại nhất?
Tiết Hoài Nghĩa thích đá cầu, tuy rằng chính y thi đấu rất tồi, nhưng lại là một kẻ mê bóng thực thụ nên những tin tức này y hiểu rất rõ ràng, thuộc nằm lòng như nắm trong lòng bàn tay, giới thiệu với Dương Phàm:
- Những đội có thể tham gia thi đấu, mấy năm nay vẫn vậy, trong đó có đội người Đột Quyết và Thổ Phiên, bọn họ bình thường chỉ tham gia đánh cầu và đô vật.
Người Đột Quyết đánh cầu, giỏi hơn nhiều so với bên Đại Đường ta, cho nên bọn họ vẫn là người đứng đầu, đứng thứ hai là đội cầu Cấm quân Tổ thành của Đại Đườngvà đội cầu Thổ Phiên , hai bên thế lực ngang nhau, mấy năm nay khi thì ngươi thứ hai, ta thứ ba, khi thì ngươi thứ ba, ta thứ hai, các đội khác thì không ai có thể sánh bằng.
Về người Thổ Phiên, đô vật cũng giỏi, Đại Đường ta cũng có một đội đô vật giỏi, chính là đội được đào tạo từ phủ Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa có nuôi một đội đánh cầu, đội đá cầu, còn có cả đội đô vật, trong đó đội đô vật là lợi hại nhất, phủ công chúa không chỉ có nam tướng đô vật, mà còn có cả nữ vật, dũng mãnh hơn nhiều nam nhi.
Trong những trận đấu mấy năm gần đây, những đô vật đứng đầu đều là người trong phủ Thái Bình công chúa, thứ hai, thứ ba là đội cấm quân, đội Đột Quyết, đội Thổ Phiên lần lượt xếp tiếp sau. Nói tới đá cầu của chúng ta, haha, không có phân biệt, duy chỉ có một nhà này, đá cầu, đều là các chân đá đại nội đạt giải.
Dương Phàm nhướn mày, nói:
- Chân đá đại nội? Cấm quân hay thị vệ đại nội?
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Đương nhiên không phải cấm quân, đại nội thị vệ cũng có một chút, không hoàn toàn, một số ít là cung tần, cung nữ, nữ quan, công chúa hoàng thất, ví như Thái Bình công chúa, Thượng Quan Đãi Chiếu, đây đều là những người trong đội đá cầu cả.
Dương Phàm nghe xong sững sờ hỏi:
- Phương trượng, người nói là, đó là đội đá cầu toàn là nữ lưu, hơn nữa, còn nhiều lần thắng, đến nam nhi cũng không so được với các nàng?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Đúng vậy, bên ngoài những người không biết chuyện thường nói, chỉ vì đội đá cầu đều là nữ, nên các nam nhân đều nhường nhịn các nàng, hơ! Đó là do họ không biết, ta đã từng xem các nàng đá bóng, bọn họ, họ đá rất giỏi, người khác chưa chắc đã bằng thật!
Lúc đó đá cầu, chủ yếu là kĩ thuật, có mang tính cạnh tranh nhất định, nhưng không kịch liệt như hiện tại, cũng không hề giống với lớp hòa thượng chùa Bạch Mã, buộc sắt ở đùi, tay áo vôi bao, chộp gạch ra trận, để trận cầu còn thảm liệt hơn cả trận bóng bầu dục.
Nếu nói về kĩ thuật, thì không phân nam nữ.
Những cung nga, tần phi, công chúa này chạy được có hai bước mồ hôi đã chảy ròng ròng, thở hổn hển, đều là những cô gái yếu ớt, mà ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi thân hình yểu điệu như trăng lưỡi liềm cũng là một kiện tướng sân bóng, đấu với các nữ lưu đó, khi thi đấu không được va chạm mạnh, mà kĩ thuật đá cầu so ra thì kém xa các nàng, do đó hàng năm, đội nữ luôn thắng!
Nước ta bóng đá thì âm thịnh dương suy, thật ra lại là một truyền thống tốt đẹp của Đại Đường.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ tham gia đá trận cầu?
Dương Phàm nghe được tin tức này tim đập thình thịch.
Khi đá cầu không có sự phân biệt đội nam đội nữ, ngươi muốn đấu thì phải coi nhẹ việc phân biệt nam nữ, cùng nhau tranh đoạt vị trí quán quân, cũng giống như trận Mã Cầu hai bên không cần phải có quân số như nhau, nếu vậy, chỉ cần Dương Phàm dẫn dắt đội chùa Bạch Mã tiến tới trạn chung kết là có thể tiếp xúc được với Thượng Quan Uyển Nhi.
Nếu không, hắn đành phải bắt cóc Thượng Quan Uyển Nhi ép hỏi tung tích Miêu Thần Khách, nhưng nếu ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết, những người trong cung khác chưa chắc đã biết, nhiều nữ nhân vậy, trong muôn hoa chọn một cành, nói dễ hơn làm! Đại nội hoàng cung thì không dễ dàng lẻn vào, sao có thể xuống tay?
Nghe được tin tức này Dương Phàm nhất thời phấn chấn, tâm trí mạnh mẽ nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Phương trượng đại sư không cần lo lắng, đệ tử nhất định dốc hết sức lực, giúp đội chùa Bạch Mã có thể tiến vào chung kết, thậm chí còn có thể đạt giải nhất, chỉ có điều…
Dương Phàm liếc nhìn đám huynh đệ vừa được hắn thao luyện một ngày mà đã tê liệt nằm trên mặt đất như chó chết, liền nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Trong các vị sư huynh, chỉ có Hoằng Nhất, Hoằng Lục, Hoằng Cửu là kĩ thuật bóng còn được, trong thời gian ngắn vậy thì các vị sư huynh khác đệ tử cũng bất lực, đệ tử cần…gọi thêm vài người nữa tới mới được!
***
Phường Tụ Hiền, trên ngã tư, bên đường mọc lên những cây hòe lớn, vài người đàn ông phanh áo lộ bụng lười biếng ngồi dưới, bên trong cùng đối diện với đường, một người đàn ông vạm vỡ ngồi dưới, hai cánh tay vạm vỡ bằng đùi của một người bình thường có hình xăm vô cùng bắt mắt :
“Sống không sợ Kinh Triệu doãn", "Chết không sợ Diêm La Vương".
Sở Cuồng Ca, phường tụ Hiền là địa bàn của Sở Cuồng Ca, huynh đệ của y lúc nào cũng buôn bán ở đây.
Đám lưu manh trong phường nhiều vô số, Sở Cuồng Ca yêu cầu rất nghiêm với thủ hạ ở đây, bởi vì y thế lực lớn, công phu giỏi, nhưng có vài tên không chịu nổi sự trói buộc của y, có người cho rằng y quá hà khắc nên cũng không tới kinh doanh nữa mà tản đi nơi khác.
Mấy năm qua, những người đồng ý theo y còn rất ít, chỉ có hơn mười người, nhưng mười người này lại rất trung thành và tận tâm với y, có thể sánh bằng gần một trăm lưu manh khác trong phường. Những người đó chẳng qua là một đám ô hợp, nếu đánh, thì đã bằng mười người đàn ông cùng ở đó, cho nên y mới có thể chiếm giữ địa bàn phường này như trước.
Không ai nhận ra rằng người đi theo Sở Cuồng Ca tuy rằng không có đường tiến sáng lạng như các phường khác, nhưng mấy năm trôi qua, huynh đệ của Sở Cuồng Ca cũng chẳng ai chết, chẳng ai tàn, Sở Cuồng Ca và huynh đệ của y, giống như mấy cây hòe trên ngã tư đường cái kia, vẫn cứ đứng đó.
Mà các đầu lĩnh lưu manh ở các phường khác, bọn lâu la thủ hạ thay đổi cứ như đèn kéo quân, rất nhiều đám mấy năm trước nổi giờ đều không còn, bọn họ giờ đã trở thành những thi thể ở khe cống ngầm hoặc đã trở thành người tàn phế, lặng lẽ rời khỏi giang hồ, trở thành những tiểu dân dưới đáy xã hội trong phường.
Đúng mực, ánh mắt.
Bí quyết sừng sững không gục gã của Sở Cuồng Ca, chính là y biết y có thể làm gì, không thể làm gì, trong lòng y sớm đã có thanh thước đo. Đây là bản lĩnh y tôi luyện nhiều năm khi còn nhập ngũ trong Thiên Ngưu Vệ, những lưu manh đầu lĩnh khác còn thua xa y về điểm này.
Trên đường lớn vài vị đại hòa thượng đi tới, Sở Cuồng Ca nheo mắt liếc một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.Y không mấy hiếu kì, những việc không liên quan tới y, từ trước tới nay y đều không quan tâm.Y là lưu manh, những người này là hòa thượng, hòa thượng và lưu manh không thể cùng giao hảo.
Nhưng, đám hòa thượng đó cố tình tiến tới trước bọn y.