Lý Khỏa Nhi tức tối bà nội thiên vị Thượng Quan Uyển Nhi, cô ta con cháu hoàng tộc, thân phận vô cùng tôn quý, lại bị đối xử tệ bạc, nên cô ta tìm mọi cách để hãm hại Thượng Quan Uyển Nhi vào con đường chết, như vậy mới công bằng. Việc vu họa cho Dương Phàm chỉ là một mưu bất chợt của cô ta.
Lý Khỏa Nhi ghét cay ghét đắng Dương Phàm, nhân cơ hội này diệt trừ hắn. Một đại thần trong triều không phải ai muốn động liền động đến được cho dù phụ thân của cô ta là đương kim hoàng thượng, cô ta cũng phải có đầy đủ chứng cứ, hiện giờ vừa lúc có cơ hội kéo Dương Phàm vào chuyện này. Nhưng tội danh mà ả vu oan cho Dương Phàm thật ra cũng là có thật.Chỉ tiếc rằng, cô ta không nói cho Đỗ Văn Thiên mục đích thực sự của mình, cô ta chỉ nói cái tin đồn này cần có một người đàn ông mới hoàn hảo, khi ở Lạc Dương, Dương Phàm có cơ hội tiếp xúc với Uyển Nhi nên Dương Phàm là lựa chọn tốt nhất, cô ta cũng không ngờ rằng Đỗ Văn Thiên tiết lộ cho cô ta bí mật này cũng có động cơ của y.Đỗ văn Thiên căm ghét thấu xương Trương Xương Tông vì đã bị hắn ta đánh cho một trận nhừ đòn ở Hưng Giáo Tự, do vậy Đỗ văn Thiên luôn tìm mưu báo thù này. Y cho rằng việc công chúa An Nhạc bị Dương Phàm sỉ nhục tại phố An Đông là chuyện nhỏ không đáng vào đâu so với việc y bị Trương Xương Tông đánh đập. Nên thay vì vu họa cho Dương Phàm, y vu họa cho Trương Xương Tông.Dương Phàm cáo từ Ngũ Vương tử phủ ra về, từ từ cưỡi ngựa đi, gương mặt hiện lên một chút suy tư, lúc này Cổ Trúc Đình đi bên cạnh hắn, đôi mắt luôn luôn quan sát những người xung quanh đảm bảo không có kẻ gian tiếp cận mới dám hỏi Dương Phàm:- A Lang đang nghĩ gì vậy?Hắn cười cười rồi đáp:- Ta đang nghĩ Tương Vương Ngũ tử những người này không đơn giản chút nào, họ mới đến Trường An có ba ngày thôi mà đã tìm được lí do mua chuộc lòng người, rất rất giỏi.Cổ Trúc Đình ngạc nhiên nói:- A Lang muốn nói là Tương Vương Ngũ Tử muốn trình tấu xin Hoàng Thượng cứu tế người khó khăn, xây dựng bệnh phường?Dương Phàm gập đầu nói- Chính xác!Trong bữa tiệc Cổ Trúc Đình từng nghe Lý Long Cơ nhắc tới Long Hoa Tự có một vị tên là Hồng thiền sư xây dựng phòng bệnh, tiếp nhận giúp đỡ hàng trăm số phận nghèo đói bệnh tật, do Hoàng đế chuẩn bị rời đô nên phủ Trường An lệnh cho Liễu Huyễn Thiên xua đuổi những người này ra khỏi thành Trường An, tránh làm trướng tai gai mắt đến Hoàng đế.Năm anh em nhà Lý Thành Khí biết tin này nên trong lòng cảm thấy bất ổn lo lắng cho những số phận khốn khổ nên muốn dâng thư lên triều đình mong muốn Hoàng đế biểu dương nghĩa cử cao đẹp của Long Hoa Tự Hồng Thiền sư, mong muốn triều đình giúp đỡ tài chính bệnh phường. Năm người họ nguyện hiến 50 mẫu ruộng cho việc cứu tế những người khốn khổ không nơi lương tựa.Lý Thành Khí thịnh tình mời Dương Phàm cùng tham gia nghĩa cử này, và do Dương Phàm đứng đầu, Dương Phàm nhanh chóng nhận lời cùng năm anh em họ Lý dâng thư lên Hoàng đế và cũng đóng góp 50 mẫu ruộng. Mới đầu Cổ Đình Trúc cho rằng các vị vương gia này rất yêu thương cảm những người khốn khổ, bây giờ khi nghe A Lang vừa nói, nàng thấy bọn họ còn có mục đích khác nữa?Dương Phàm vừa cười vừa nói:- Không có mục đích gì khác cả, chỉ là mua chuộc lòng người mà thôi.Cổ Trúc Đình đáp:- Hóa ra như vậy, nô tỳ cứ nghĩ bọn họ là người tốt.Dương Phàm cười cười rồi đáp:- Tại sao không phải là người tốt, nếu như cả thiên hạ này đều muốn làm việc mua chuộc lòng người như vậy thì có biết bao nhiêu là người tốt? Người làm việc thiện có người xuất phát từ nội tâm, có người thì cầu tâm an, tích đức, và muốn cầu được thanh danh, lí do người ta làm việc thiện không quan trọng, quan trọng là họ làm việc tốt.Cổ Trúc Đình đáp:- Thiếp cũng không có ý bọn họ làm việc thiện là không tốt, một khi triều đình phê chuẩn việc này, tuy rằng A Lang là người đứng đầu, nhưng năm vị Quận Vương cũng sẵn sàng nhận lệnh, dân gian người ta chỉ nhớ đến ân tình của những vị đại quan mà thôi, có ai để ý đến A Lang, thanh danh A Lang làm việc tốt đều bị bọn họ lấy đi hết, nô tỳ không thể nào vui được.Dương Phàm cười cười ròi đáp:- Nàng nha! Bọn họ cũng không phải là muốn cướp công của ta đâu, bọn họ mời ta cùng tham gia nghĩa cử này bởi vì họ đang trong hoàn cảnh khó khăn, thật sự bất đắc dĩ. Hơn nữa, bọn họ mượn hành động này để thăm dò ta, xem ta có còn muốn phục vụ cho Lý gia hay không.Cổ Trúc Đình trừng mắt nhìn, không hiểu lắm ý tứ của Dương Phàm.Dương Phàm giải thích tiếp:- Tuy Lý gia vừa khôi phục được phần nào nguyên khí, nhưng vẫn chưa thể tranh giành quyền lực được với Võ thị. Huống hồ, đương kim hoàng thái tử nhiều năm bị giam lỏng ở Phòng Châu, không có mâu thuẫn lớn với nhà Võ thị, mà hiện nay vị Tương Vương điện hạ này luôn bị Võ thị công kích, hai bên sớm có mối thù không đội trời chung.Trong cảnh ngộ này, anh em Tương Vương ngũ tử không dễ làm lớn chuyện, lấy mất cái uy của hoàng thái tử, càng không dễ trực tiếp tranh giành quyền lực với nhà Võ thị. Hiện giờ, ngày hoàng đế dời đô sắp tới, Nhị Trương và Võ Thị đều đến Trường An lôi kéo quan hệ với các vị quan quyền cao chức trọng, Anh em nhà Tương Vương muốn có đất dụng võ thì phải tránh đối đầu trực tiếp với bọn họ, chỉ có thể tìm một con dường khác. Nhị Trương và Võ Thị đang lôi kéo những người có chức tước cao, do vậy bọn họ chỉ có thể lôi kéo những người phía dưới.Cổ Trúc Đình nói:- Vậy bọn họ vì cái gì mà mời A Lang?Dương Phàm nói:- Vì ta và Võ thị không hợp nhau cho lắm, ta đã từng cứu hoàng thái tử, có hai lí do này nên bọn họ mới tìm đến ta.Tuy xã tắc trăm họ không thấu được những sóng gió trong cung, nhưng những người trong cuộc lại hiểu rằng, khi ta xuất hiện áp lực của bọn họ sẽ phần nào giảm đi.Nàng cần phải biết rằng, đương kim hoàng thái tử từng là hoàng đế, Tương Vương cũng vậy, hai người này đều có tư cách tiếp tục gánh vac giang sơn Đại Đường, cho nên bọn họ muốn tập hợp lực lượng phải vừa không để hoàng đế lo sợ, vừa không để Võ Thị, Nhị Trương lo sợ, lại vừa không khiến các hoàng thái tử có cùng mục đích như họ lo sợ, việc này khó đấy.Cổ Trúc Đình nghe xong vẫn không hiểu, cẩm thấy đau đầu, A Lang nói mấy thứ này quả thật rất phức tạp, còn khó hơn cả lẻn vào trong trăm vạn quân ám sát Thượng tướng quân, nó cứ vòng vo làm đầu óc nàng rối tung lên, nàng lắc đầu nói:- Thiếp không muốn nghe nữa đâu, thật sự là rất phức tạp, thiếp nghe không hiểu.Dương Phàm thấy vậy không nhịn được cười. Lúc này bọn họ đi qua một nơi diễn kịch, nghe thấy mọi người khen hay, Dương Phàm vừa nhìn đã nhận ra Mặc Quan và đoàn kịch hát nhỏ của y đang biểu diễn ảo thuật.Dương Phàm nói:- Chúng ta và bọn họ quả thực có duyên, hôm qua đã không xem kịch của bọn họ, hôm nay không có việc gì, đi, chúng ta đi xem sao, bọn họ có thể có chiêu ảo thuật mới đó.Dương Phàm nói xong liền xuống ngựa, Cổ trúc Đình cũng nhanh chóng xuống ngựa, trong đám đông đang ngoái cổ xem ảo thuật, có một tên trong phủ Đỗ gia đang ra sức rêu rao chuyện chưa chồng mà chửa của đương triều đệ nhất tài nữ Thượng Quan Uyển Nhi, y hoàn toàn không biết rằng Dương Phàm đang bước nhanh về hướng anh ta.