Say Mộng Giang Sơn

Chương 1020-1: Ăn nhịp với nhau (1)

Khoảng thời gian Cổ Trúc Đình và Thượng Quan Uyển Nhi mang thân phận nữ nhân của Dương Phàm cũng xấp xỉ với nhau, kì thực trong quá trình hai người tiếp xúc với nhau rất nhiều, nhưng mà môi trường sống của hai nàng từ nhỏ đến lớn không giống nhau, nền giáo dục được tiếp nhận cũng khác nhau, một người là thiện văn, một người là thiện võ, thật sự là không có những đề tài giống nhau.

Đương nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi phát hiện Cổ Trúc Đình cô nương thân thủ tuyệt diệu, nghệ thuật trang điểm thì không ai sánh bằng, liền trở thành đồ đệ của Cổ Trúc Đình, mỗi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, người phụ nữ như thế nào đi nữa đều giống nhau ở chỗ luôn theo đuổi cái đẹp, kết quả là, bốn người Tiểu Man, A Nô, Uyển Nhi và Cổ Trúc Đình đều có chung một đặc điểm, ngày ngày ngồi tại một chỗ bàn luận, nhưng chuyện này để sau hãy bàn.

Nếu mà hai người kia còn chưa tới phần bên trên, ngồi lâu lắm không có đề tài, hai người đều cảm thấy rất ngượng ngập, cho nên Cổ Trúc Đình nhanh chóng tặng quà, khéo léo cáo từ Uyển Nhi.

Uyển Nhi cũng không có quà gặp mặt để đáp lại, Cổ Trúc Đình cũng không cảm thấy có gì là sai cả, có thể có được sự tán thành của Uyển Nhi, đối với nàng đã là một lễ vật tốt nhất rồi, trong lòng nàng đã an tâm hơn nhiều rồi.

Dương Phàm không đi ngay, sau khi Cổ Trúc Đình cáo từ rời đi, Thượng Quan Uyển Nhi với bộ dạng uể oải nằm trên trường kỉ, ngoái đầu nhìn Dương Phàm cười một tiếng, nói:

- - Cổ Trúc Đình cô nương quả không tồi, thiếp thích nàng ấy, chàng đó, đúng là có phúc, Tiểu Man, A Nô, Cổ Trúc Đình, ai ai cũng xinh đẹp diễm kiều, tính tình của các nàng và cách đối nhân xử thế đều rất tốt.

Ha Ha Thượng Quan Đãi Chế ở trên triều là một người bình luận thi văn, xem ra đã thành thói quen rồi, ở nhà bắt đầu giúp phu quân của mình giám định thê thiếp rồi!

Dương Phàm cười dài rồi đến gần nàng, nắm chặt lấy bờ vai của nàng đẩy nàng nằm trên giường, hai người mặt đối mặt, Dương Phàm hôn lên môi hấp dẫn của nàng, nửa đùa nửa thật nói:

- - Có đôi tuệ nhãn của Thượng Quan Đãi Chế giám định qua rồi, thì ta cứ yên tâm!

Nữ nhân chung quy lại là muốn giúp chồng dạy con, quản gia mà sống qua ngày, vẻ đẹp bề ngoài nhất thời hấp dẫn, nhưng tính tình mới là trọng yếu. Ta thường vào Nam ra Bắc, nếu không có nữ nhân hiền thục giúp ta quản gia, thì ta làm sao mà có thể yên lòng bôn ba bên ngoài được.

Thượng Quan Uyển Nhi lườm hắn một cái, gắt:

- - Chàng lừa gạt thiếp đi, người ta chỉ nói là người ta thích cô ấy.

Động gì đến chuyện của ngài chưa, còn giúp ngài giám định, hừ! Ta nói lời không tốt chàng liền từ bỏ sao, con người này của chàng, trong đầu chẳng phải đã có chủ ý rồi sao, nữ nhân của chàng có người nào là do ta chọn lựa không?

Dương Phàm cười cợt khiếm nhã nói:

- - Lúc trước không phải là nàng không tiện xuất cung sao, nàng xem lúc này chẳng phải ta đã đem người đến cho nàng rồi sao? Cổ cô nương cho đến nay cũng chỉ là thân phận hoàn bích đó, nàng còn không đặc biệt sao? Ngày cả bảo bối trong bụng này, cũng đã vội vã hấp tấp chạy đến nàng, làm cho người làm mẹ như nàng phải chịu khổ rồi.

Dương Phàm nói xong, hôn lấy hoa mai ở giữa trán nàng, lại sờ nhẹ nhẹ cái bụng của nàng.

Chàng không được nói nó như vậy!

Uyển Nhi quở trách trơn mắt nhìn Dương Phàm một cái, rồi dựa vào lòng ngực của hắn:

- - Lang quân người ta có một chuyện luôn muốn thương lượng với ngài, đứa con này của thiếp, đến bây giờ cũng đã nhận được sự ngấm ngầm đồng ý của thánh thượng, có thể sinh nó ra đời bình an rồi, thế nhưng sau khi đứa trẻ sinh ra an trí như thế nào, vấn đề này…

Nói tới đây, trong lòng Uyển Nhi rất tủi thân, trong mắt nàng tràn một ánh lệ lóng lánh.

Nàng rúc đầu vào ngực Dương Phàm, Dương Phàm tuy nhìn không được ánh mắt của nàng nhưng có thể nghe được giọng điệu xót xa của nàng, kìm lòng không nổi, ôm chặt lấy nàng, cúi đầu mà nói:

- - Là ta liên lụy đến nàng…

Uyển Nhi nằm trong lòng ngực của hắn, khẽ lắc đầu thấp giọng nói:

- - Thiếp không cảm thấy bị liên lụy, Uyển Nhi từ nhỏ nhà cửa đã tiêu tán, bị sung vào trong cung làm cung nô, những tưởng cả đời chết già trong cung, ai ngờ có được đấng lang quân như chàng, đây là trời xanh yêu mến ta, đến nay chúng ta lại có được đứa con này, thật tình là Uyển Nhi không còn cầu mong gì hơn.

Dương Phàm nhất thời không nói gì, ôm chặt nàng, nhỏ tiếng nói:

- - Chuyện này, ta đã từng xem xét cẩn thận rồi, chỉ có điều nhất thời còn chưa nghĩ ra phương án thích hợp để xử lý, nàng đã có tính toán gì chưa!?

Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu nói:

- - Chuyện này, vạn lần không được khiến thánh nhân đem lòng nghi ngờ, Uyển Nhi tính sau khi sinh đứa nhỏ, đưa nó cho mẫu thân nuôi nấng. Đến lúc đó, nói gia mẫu từ Thượng quan tộc thay ta nhận làm con thừa tự, Lang quân nghĩ như vậy thế nào?

Lúc mà Uyển Nhi hỏi, trong lòng không yên, đứa nhỏ tuy là thân mẫu sinh ra, nhưng mà đứa trẻ này cũng thuộc phụ hệ, cũng có nghĩa là có huyết mạch của cha nói, mẫu thân không có quyền quyết định số phận của nó, trăm ngàn năm nay vẫn như vậy, Uyển Nhi làm như vậy là do hoàn cảnh đặc biệt của nàng ấy, nhưng mà nàng sắp đặt như vậy đã có một ít suy nghĩ cho riêng mình, nàng sợ Dương Phàm không đồng ý.

Nàng muốn lấy phương thức “ Cho làm con thừa tự” an bài cho đứa nhỏ, như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận trở thành mẫu thân của đứa nhỏ, cũng có thể thoải mái chăm sóc nó, nhưng mà như vậy Thượng Quan chính là họ của đứa nhỏ, không cần biết tương lai có thể nhận tổ quy tông không, ít nhất bây giờ nó có thể có họ Thượng Quan, Dương Phàm làm phụ thân, sẽ nghĩ như thế nào.

Thêm vào đó, đến lúc này nàng trở thành mẫu thân của đứa bé để trông nom nó dễ dàng hơn, Dương Phàm làm cha khó mà trông nom đứa bé được, có lẽ hắn giống phi tặc võ nghệ cao cường đêm đến đi trông nó mấy lần, chờ đứa nhỏ lớn lên một chút. Vì đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu được nên phải che giấu sự thật này, vì bí mật này hắn càng không nên lộ diện. Vì thế mà Uyển Nhi luôn thấp thỏm lo âu.

Dương Phàm nghe xong lời Uuển Nhi nói, nghiêm túc suy nghĩ.

Kì thực Dương Phàm không có lo lắng nhiều như Uyển Nhi, Uyển Nhi bởi vì hắn mà chịu nhiều đau khổ, nên biện pháp này của Uyển Nhi có một chút tư lợi riêng, đó cũng là bản năng của người mẹ, hơn nữa sau khi đứa trẻ này sinh ra đời, nữ vương nhất định sẽ có nhiều chú ý hơn nữa, hắn mong muốn đem về nhà nuôi cũng không thể thành hiện thực.

Kì thật Dương Phàm cũng đã nghĩ tới cách “ Treo đầu dê bán thịt chó” để đem cốt nhục của mình về nhà, nhưng mà như thế, trước tiên hắn phải làm cho đứa trẻ này mang thân phận giả mạo, như thế có nghĩa là phải có một bà mẹ đánh mất nó, sau đó hắn sẽ dùng tiền đi mua nó, chẳng phải là làm cho con hắn vừa mới ra đời đã phải gánh một món nợ đó hay sao? Thêm vào đó, làm như thế thì Uyển Mhi sẽ không tiện để nhìn mặt cốt nhục của mình, ngược lại đứa con cũng không có cơ hội để hiếu thuận với mẹ, đối với nàng ấy chuyện này thật sự tàn nhẫn.

Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui, gật đầu nói:

- - Ta càng nghĩ càng không tìm ra phương pháp thỏa đáng để xử lý vấn đề này, biện pháp này của nàng rất tốt, cứ làm như thế đi!

- - Nhưng…Nếu như thế thì đứa trẻ sẽ mang họ Thượng Quan.

Dương Phàm ôn hòa nói:

- Không sao cả, đứa trẻ này không thể mang họ của ta, nhưng trên người nó là huyết mạch của ta!

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng ngạc nhiên, nàng không ngờ lại dễ dàng có được sự đồng ý của Dương Phàm như vậy.

Nàng xuất thân trong gia đình giàu có, tuy nói rằng từ nhỏ phải vào cung, nhưng mẫu thân nàng là Trịnh Thị không quên được nhiệm vụ dạy dỗ nàng, nàng từ nhỏ đã biết gia tộc quý hơn cá nhân, so với gia đình cũng quý hơn, vì giữ gìn gia tộc, người trong dòng họ phải không do dự hy sinh chính mình, quan niệm này, đã xâm nhập vào trong xương cốt của nàng.

Tất cả các thành viên trong gia tộc bảo vệ gìn giữ lợi ích cho gia tộc mình, suy cho cùng cũng là muốn cho gia tộc được kế thừa, hơn nữa để kế thừa một gia tộc điều kiện căn bản nhất đó là huyết mạch, cho nên một gia đình giàu có tuyệt đối sẽ không vì suy nghĩ cho một nữ nhi hay vì chuyện tình cảm mà lạc mất huyết mạch của mình, phải để cho con lấy họ bên ngoại để nuôi dưỡng, nhưng Dương Phàm đồng ý rồi.

Uyển Nhi cảm kích khôn cùng:

- - Lang quân..

Nàng ôm lấy Dương Phàm, cảm động nước mắt lã chã. Nàng biết rằng với năng lực của Dương Phàm , hoàn toàn có thể sau khi đứa trẻ ra đời, thần không biết quỷ không hay đánh tráo nó, hoặc là thông báo một cái “Chết non”. Sau đó đem đứa con cốt nhục của mình về nhà, hắn làm như thế hoàn toàn là suy nghĩ cho nàng.

Uyển Nhi cảm kích nói:

- - Có thể có lang quân tốt như vậy, là phúc phận lớn nhất cả đời này của Uyển Nhi.

Dương Phàm dõng dạcmà cười nói:

- - Vị phu quân này không đối tốt với nàng thì còn đối tốt với ai. Nàng xem, hôm nay ta còn tiêu tốn mấy trăm vạng lạng bạc để mua cho nàng bộ xiêm y này, nàng có thể không tin, bộ bách điểu xiêm y mà lúc nãy Trúc Đình tặng nàng đáng giả mấy trăm vạn lạng đó!

Uyển Nhi không kìm nổi cười phá lên:

- - Có phải ba trăm năm mươi vạn lạng không?

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- - Ơ, làm sao nàng biết?

Uyển Nhi hừ một tiếng nói:

- - Độc Cô gia phái người truyền tin đến, bộ bách điểu xiêm y kia chính là ta bảo Tín Chưởng quầy mua đó.

Dương Phàm sửng sốt :

- - Sao lại có chuyện này?

Uyển Nhi lườm hắn một cái:

- - Chàng đó, thật đúng là quý nhân hay quên, chàng liền một lúc mua nhiều cửa hàng như vậy, bản thân mình lại quên mất chuyện làm ông chủ, lại nói Tiểu Man ở Lạc Dương, để ta quản cái gì? Ông chủ cửa hiệu Chước Mậu lão vốn Trần Quốc Công, sau khi Trần Quốc Công vào ngục, việc kinh doanh của cửa hiệu này bị ảnh hưởng, chờ chúng ta mua lại cửa hiệu, ở tiệm bán y phục áo mũ ở nổi tiếng ở thành đông đã có người thay thế rồi.

Thiếp không tiện đi ra ngoài, chỉ giải quyết giảng hòa một vài chuyện xích mích đơn giản trong cửa hàng, lúc đó cũng không tìm ra phương pháp nào tốt, bèn bảo bọn họ bỏ ra bốn mươi vạn lạng mua được bộ xiêm y thiên hạ có một không hai này, có trấn môn chi bảo cho cửa hàng, việc kinh doanh và danh tiếng sẽ phát đạt, nào ngờ bị chàng mua mất!

Dương Phàm ngây người một lúc lâu, cười nói:

- - Cũng có thể xem như là ai cũng có sai..Nhưng mà dù ai mua đi nữa, dù sao bộ xiêm y này bán ra ba trăm năm mươi vạn lạng, tin này đồn ra ngoài, ai mà không phải kinh ngạc đối với địa vị của Long Mậu Chước chúng ta trên giang hồ, nhưng mà đây là cùng một nhà rồi, không phải đã mua tặng nàng đó hay sao, nàng xem còn ai đối xử với nàng tốt như vậy?

- - Mới là lạ!

Uyển Nhi nhè nhẹ gắt hắn một tiếng, sẵng giọng:

- - Chàng cùng đấu phú quý với An Lạc, trong thiên hạ có người nào là không biết, bộ xiêm y này thiếp còn có thể mặc được sao, thiếp chỉ cần mặc lên, còn ai mà không biết là chàng tặng cho thiếp đây? Chàng là một trang nam tử, tại sao lại tiêu tốn mấy trăm vạn lạng để mua y phục tặng thiếp chứ?

Chàng nói xem tại sao lúc này thiếp không tặng quà ra mắt cho Cổ trúc Đình cô nương? Một là, thật tình là kiếm không ra thứ gì thích hợp để tặng cho nàng ấy, hai là, lúc đó thiếp đã nghĩ kĩ rồi, bộ xiêm y lông vũ giá trị tới trăm vạn lạng thế này, thiếp không có phúc phận để dùng nó, chàng cứ cầm nó về đi, đợi khi nào nàng ấy xuất giá, lấy vật này làm lễ phục cho nàng.

Dương Phàm mặt mày rạng rỡ:

- Cách này không tệ, vẫn là Uyển Nhi nghĩ chu đáo.