Bên trong Tháp Lâm hậu viện chùa Bạch Mã bầu không khí hoàn toàn yên lặng.
Mã Kiều vui vẻ nói với Dương Phàm:
- Tiểu Phàm, đệ tính chuyện như thần vậy, nghĩ ra được cả việc dựa vào quyền thế của Tiết hòa thượng để giúp ta thoát khỏi khốn đốn! Ha, Phủ doãn Phủ Lạc Dương đã hạ lệnh xoá án cho ta rồi, từ nay chúng ta được an toàn rồi. Từ lúc đệ trộm đạo bào chuẩn bị trà trộn vào chùa Bạch Mã đã nảy ra kế sách này rồi ư?
Dương Phàm cười nói:
- Đâu thể thế được, ta đâu có tính toán được xa như vậy? Cứ đi được bước vào hay bước đó, bước một bước rồi lại tính bước tiếp theo đó chứ. Lúc đó, ta chỉ là muốn thoát thân, chợt nghĩ ngay tới Tiết Đại hòa thượng thích độ hóa đạo sĩ mà thôi.
Dương Phàm ngồi xuống nền tháp Xá Lợi, nói:
- Sau khi vào chùa, ta phát hiện vị phương trượng đại sư này đặc biệt thích đá bóng, lại nghe nói vào dịp đầu năm, trong cung sẽ tổ chức một đại hội thi đấu. Mà vị phương trượng đại sư này vốn tính thích tranh giành lại hiếu thắng, lúc đó ta mới bột phát nảy ra ý định thi triển chút bản lĩnh để gây sự chú ý với gã.
Mã Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn nói.Hắn nói tiếp:
- Vị phương trượng đại sư này, ngay cả đến con cháu của Thiên Hậu Võ gia gia đương triều trông thấy gã còn phải nhất mực cung kính, kiêng dè không dám đắc tội. Vụ án này của huynh trong nhân gian có thể coi như là long trời lở đất, nhưng trong triều đình thì có vị đại thần nào để ý tới? Có vị Đại hòa thượng này đứng ra che chở, chúng ra nhất định có thể biến nguy thành an, quả nhiên..
Dương Phàm nói tới đây đã không kìm nổi sự vui sướng mà khẽ bật cười.
Từ lúc tới chùa Bạch Mã này, những điều mà hắn suy tính đâu chỉ là mượn quyền thế của Tiết Hoài Nghĩa để xoá tội cho Mã Kiều. Hắn còn nghĩ sâu xa hơn thế nhiều, đó chính là muốn nhân cơ hội này để điều tra tung tích của kẻ thù thực sự.
Ban đầu, hắn đem mục tiêu thứ nhất đặt vào Miêu Thần Khách. Kết quả, sau một thời gian nghe ngóng, Miêu Thần Khách đột nhiên biết mất một cách thần bí, và tung tích của y thì chỉ có duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi - một nội quan trong cung biết. Tiếp sau đó, hắn chuyển hướng sang Khâu Thần Tích. Sau khi ám sát Khâu Thần Tích thất bại, hắn vốn tưởng rằng kế hoạch của mình sẽ phải tạm dừng một thời gian nữa, chẳng ngờ trong hoàn cảnh khốn cùng, một tia hy vọng lại bất ngờ loé lên, hắn lại có thêm một cơ hội để điều tra tung tích của Miêu Thần Khách.
Hắn có thể lấy danh nghĩa vào cung dự thi để tiếp cận với Thượng Quan Uyển Nhi. Mặc dù muốn tiếp xúc với tâm phúc của Thiên Hậu trong đại nội hoàng cung là điều vô cùng khó khăn, nhưng chí ít thì đó cũng là một tia hy vọng. Tất nhiên quyết định này, hắn vẫn bí mật giữ trong lòng mà không tiết lộ ra cho Mã Kiều.
Mã Kiều cảm động nói:
- Tiểu Phàm, nếu không phải đệ xông vào pháp trường cứu ta thì ta đã bị xử tử rồi, giờ lại khiến đệ phải chịu thiệt thòi như vậy… Nếu không cả đời này ta sẽ mãi mãi là một tên tội phạm trốn chui trốn lủi. Đại ân đại đức này của đệ, ta….
Dương Phàm ngắt lời gã:
- Nếu ta không coi huynh là anh em thì sẽ không vì huynh mà làm những chuyện như vậy đâu! Đã coi nhau như huynh đệ rồi thì còn phải nói những lời khách sáo như vậy sao? Hôm đó ở phủ Dương lang trung, huynh chẳng phải cũng đã giúp đỡ ta hay sao, rõ ràng đã nhìn thấy mọi hành động của ta nhưng vẫn che giấu giúp ta.
Mã Kiều nói:
- Hai việc này sao có thể đánh đồng với nhau được. Nói đến chuyện này, ta lại càng cảm thấy bất an. Đệ ẩn náu trong phường Tu Văn, mang trên mình thâm thù đại hận, nếu vì cứu ta là làm thân phận của đệ bị bại lộ, làm trễ nải đại sự của đệ thì…
Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Kiều ca, những lời này không cần phải nói nữa. Thù, đương nhiên là ta không quên! Nhưng cho dù biết rõ thân phận sẽ bị bại lộ, ta cũng sẽ cứu huynh. Cho dù cả đời này không báo được thù ta cũng sẽ cứu huynh. Nếu ta vì muốn báo thù cho người đã khuất mà bỏ rơi những người thân và bằng hữu đang sống bên ta, như vậy há chẳng phải là quá mức ngu xuẩn hay sao? Nếu chỉ được chọn một trong hai con đường, hoặc báo thù cho người đã chết, hoặc cứu lấy tính mạng của người đang còn sống, vậy ta sẽ không chút do dự mà từ bỏ hận thù để bảo vệ cho những người thân và bằng hữu đang còn sống bên cạnh ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía phương nam xa xôi, giọng xúc động:
- Báo thù là trách nhiệm của ta, nhưng không thể vì thù hận mà biến mình thành công cụ giết người được, đây là lời mà Thái sư phụ ta đã dạy. Ông ấy là một bậc đại anh hùng. Điều mà ta hối tiếc nhất chính là ông ấy chưa từng dạy võ công cho ta.
Khi đó, ta ở bờ biển luyện công, còn ông ấy thì đang ngồi câu cá. Ông ấy là người nói chuyện nhiều nhất với ta, thế nhưng khi đó, sở dĩ ta chấp nhận nói chuyện với ông chỉ là để lấy lòng ông, hy vọng một ngày nào đó ông sẽ dạy võ công cho ta.
Tiếc là, ông ấy vẫn chỉ nói chuyện phiếm với ta, mà lại toàn nói những việc ta không hề thích nghe chút nào. Sau khi lớn lên ta mới phát hiện ra rằng, những điều mà ông đã dạy cho ta còn hữu dụng hơn mấy chiêu quyền cước kia rất nhiều. Chính ông đã khiến ta không trở thành một người bị thù hận làm cho mờ mắt, vì báo thù mà bất chấp thủ đoạn.
Mã Kiều cũng nhìn về phía nam theo hướng ánh mắt của hắn, tỏ vẻ kính ngưỡng, nói:
- Nhà vị lão nhân kia ở Nam Hải sao?
Dương Phàm gật gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Đó là trước kia thôi. Bây giờ…
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn những đám mây đang lững lờ trôi, khẽ nói:
- Ông ấy đang ở trên trời.
***
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm và Mã Kiều trở về phường Tu Văn một chuyến.
Lần này trở về không giống như bình thường, đi theo hầu hạ Dương Phàm có cả thảy tám Đại hòa thượng, người nào người nấy vai rộng eo thon, tay cầm thiền trượng.
Sở dĩ Tiết Hoài Nghĩa để cho Dương Phàm áo gấm về nhà như vậy, không phải vì gã lo lắng có kẻ dám gây khó dễ cho Dương Phàm, mà là muốn giữ thể diện cho cầu thủ ngôi sao của gã, và cũng là giúp bản thân gã được vẻ vang. Tiết Hoài Nghĩa vốn là một gã bán thuốc dạo ngoài phố, sau khi leo được đến bên cạnh Võ Tắc Thiên, kết giao với rất nhiều người quyền quý, thấy được rất nhiều mặt của xã hội nhưng những thứ thuộc chất thì vẫn không hề thay đổi.
Dương Phàm đã trở thành thủ tọa đại sư chùa Bạch Mã.
Dương Phàm bên trong mặc áo ngũ điều, lại mặc thêm áo thất điều, ngoài áo thất điều là một chiếc áo khoác.
Áo khoác của tăng nhân chia làm ba phẩm, mỗi phẩm lại chia làm ba loại. Dương Phàm là thủ tọa chùa Bạch Mã, được mặc chiếc áo khoác đệ nhất đẳng trong hàng thượng phẩm, với hai mươi lăm mảnh, một trăm hai mươi bảy ô, bên ngoài khoác áo cà sa đỏ thẫm bằng lông khổng tước và sợi tơ tằm, kim câu Ngọc Hoàn, dáng vẻ trang nghiêm hùng dũng, oai phong lẫm liệt.
Mã Kiều đi bên cạnh hắn, chỉ mặc một chiếc áo tăng máu xám xanh bình thường. Mã Kiều sợ lão nương vì lo lắng cho mình mà sinh bệnh, lòng như lửa đốt, bước đi như chạy. Dương Phàm biết tâm sự của gã nên chân bước cũng nhanh hơn.
Dương Phàm và Mã Kiều đang đi thì bắt gặp một chiếc xe bò chậm rãi tiến tới. Đường rất rộng, chiếc xe bò kia lại được che kín nên hai người nhất thời không để ý đến nó.
Xe bò này là loại xe mà các sĩ tộc, thế phiệt từ Ngụy Tấn tới nay thích cưỡi nhất. Trừ khi là đi xa nhà hoặc có việc gấp, nếu không bọn họ sẽ dùng xe bò, bởi đi xe bò chậm rãi thong thả mà vững vàng, thùng xe vừa rộng vừa cao, có thể nằm ngồi tuỳ ý, rất thích hợp để những nhà quý tộc quyền đi chơi.
Những chiếc xe bò này rất thịnh hành trong giới thượng lưu, mãi cho đến thời Tùy Đường Ngũ Đại mới chấm dứt, thời Tống lại thịnh hành trở lại rồi sau đó thì dần dần biến mất. Chiếc xe bò trước mắt là kiểu xe với thùng xe hình chữ nhật được quét sơn dầu, trên có mái che, cửa đằng sau có rèm che, trước và hai bên có hai cửa sổ hình vòm mà trước và sau đều có mái hiên dài.
Cỗ xe bò có rèm che bằng tơ lụa được buông rủ xuống, trên chiếc rèm có thêu hình hoa mai, dáng vẻ vô cũng hoa lệ ưu nhã. Gã điều khiển cỗ xe nhàn nhã đi bộ bên cạnh xe. Một vị công tử áo trắng tầm trên dưới ba mươi tuổi ngồi ngay ngắn trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh gã, Thiên Ái Nô xinh đẹp mình vận áo xanh, nàng vén rèm lên nhẹ nhàng ló đầu ra ngắm cảnh.
Nàng biết đã đến phường Tu Văn, nhìn cảnh vật bên đường liền nghĩ ngay tới Dương Phàm, không biết hiện giờ hắn đã ra sao rồi. Để giải vây cho bằng hữu mà hắn đã đem kim châu ngọc bảo nàng tặng đem bán đi rồi. Có lẽ tên này đến gìơ vẫn chưa lấy được một vị cô nương nào như ý đâu .
Nhớ tới quãng thời gian khi ở cùng với Dương Phàm, nghĩ tới hắn là một thiếu niên tuấn tú lại làm kẻ tặc nhưng lại tuyệt đối không có hành vi gian ác, đối với người thân và bằng hữu thì luôn nhiệt tình nghĩa khí, môi nàng Thiên Ái Nô không khỏi khẽ nở nụ cười tươi rói động lòng người.
Nhưng nụ cười này lập tức cứng lại bên miệng, bởi nàng bất ngờ trông thấy một vị hoà thượng áo đỏ đối diện đi tới.
Hòa thượng này đang mặc chiếc áo cà sa Bát Bảo Cát Tường đỏ thẫm, bên trên dày đặc các loại pháp loa, pháp luân, bảo tán bạch cái, liên hoa, bảo bình, kim ngư, bàn trường. tr ên tay gã hoà thượng là một chuỗi Phật châu cổ bằng gỗ đàn hương, đi bên cạnh là một tăng nhân áo xám, phía sau là đám tuỳ tùng đi theo hầu hạ, cảnh tượng hết sức phô trương.
Có thể phô trương như vậy lẽ ra phải là một cao tăng lớn tuổi mới phải, nhưng nhìn khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng cao cũng bờ môi đẹp đẽ chẳng khác nào một vị cô nương ấy của hắn, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình. Nếu nhìn kĩ hơn một chút thì thấy gã hoà thượng này dáng vẻ còn rất ngây thơ trong sáng, chẳng ai có thể tưởng tượng được hắn chính là gã phường đinh Dương Phàm hồi nào.
- Trời!
Thiên Ái Nô giật mình kinh hãi, không khỏi kêu lên một tiếng.
Công tử áo trắng nghe vậy thì liền mở mắt, liếc mắt nhìn nàng.
Thiên Ái Nô vội vàng buông tấm rèm xuống. Vị công tử áo trắng nói:
- Dạo này ngươi không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như trước nữa.
- Vâng, tỳ nữ…
Thiên Ái Nô lên tiếng, muốn nói gì rồi lại thôi.
Vị công tử áo trắng mắt sáng lên, hỏi:
- Làm sao vậy?
Thiên Ái Nô hơi cúi đầu, rụt rè nói:
- Tỳ nữ…lại thấy hắn rồi.
- Hắn?
Công tử áo trắng hơi có chút nghi hoặc. Cuộc sống của Thiên Ái Nô vô cùng đơn giản, nàng rất ít kết giao với người ngoài. Vị công tử này liền nghĩ ngay đến một người, nói:
- Chính là người đã cứu ngươi đúng không? Trông thấy hắn rồi có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
Thiên Ái Nô cười khổ, nói:
- Hắn… hắn đang mặc đồ của hoà thượng.
- Hả?
- Nếu chỉ là một tiểu hoà thượng thôi thì tỳ nữ cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc, có điều mới mấy ngày không gặp mà hắn hiện giờ đã không phải chỉ là một hòa thượng bình thường mà xem chừng phẩm cấp trong chùa cũng không thấp, e là nhiều tăng nhân có tụng kinh cả đời cũng chẳng leo lên được vị trí như bây giờ của hắn đâu. Không phải tỳ nữ kinh ngạc vì một chuyện cỏn con mà hắn…thực sự khiến cho người ta không thể không giật mình đó.
Vị công tử áo trắng luôn vững vàng như núi Thái Sơn, chẳng có việc gì khiến y phải giật mình, lúc này đây cũng không nén nổi tò mò. Hòa thượng được thăng chức còn khó hơn quan lại được thăng cấp nhiều, mới hôm qua hắn còn là một tay phường đinh cỏn con, ấy vậy mà đột nhiên đã cạo đầu xuất gia, hơn thế nữa, theo như những gì mà a Nô nói thì địa vị của hắn cũng không nhỏ…
Công tử áo trắng cũng không khỏi cảm thấy tò mò, vén rèm hướng mắt ra ngoài, không khỏi có chút kinh sợ.
- Công tử?
- Điều tra hắn xem rốt cuộc có là chuyện gì.
Vâng!
Thiên Ái Nô không khỏi cảm thấy kì lạ, công tử này xưa nay vốn không hề lưu tâm về bất cứ chuyện gì, vậy mà y lại hứng thú với Dương Phàm. Có điều, nàng có thể nhân cơ hội này nghe ngóng thêm được tin tức về Dương Phàm. Trong lòng Thiên Ái Nô cảm thấy vui vẻ nên nhanh chóng xua tan đi cảm giác kì lạ ấy.