Tiệc chiêu đãi của nhà họ Hướng được định vào ngày 20 tháng 10.
Trước đó, Ôn Noãn nhận được cuộc gọi mà Trần Kỳ lén lút gọi từ đảo Bali về.
Hướng Đông Dương cầu hôn thành công, không khí bên đó hiện tại vô cùng tốt.
Ôn Noãn nghĩ đến tình trạng của hai người khi gặp nhau lần trước, lại không cảm thấy tin tức này không bất ngờ lắm.
Đến khi về đến nhà, lại nghe được lần nữa từ chỗ Hướng Đồ.
“Chắc là tối muộn hôm nay, anh anh sẽ công bố tin tức này.”
Dù sao cũng là chuyện vui, luôn đáng để người ta vui mừng.
Quả nhiên, ngay đêm đó, Hướng Đông Dương công bố tin tức cầu hôn thành công.
Dương Lưu Thư đang nổi tiếng, cặp đôi này có một chút gió thổi cỏ lay thôi, cũng có thể khiến cánh truyền thông bận rộn gần chết. Trong chốc lát, các loại tin tức tràn lan trên mạng, truyền qua truyền lại, cũng không biết có chuyện gì, lại truyền đến bữa tiệc mà nhà họ Hướng sắp bị tổ chức kia.
Có lẽ là cặp Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư này ở bên nhau đã lâu, các loại tin tức lớn bé đã tra tấn thần kinh quần chúng ăn dưa đến tê dại từ lâu, bọn họ lúc này đây, vậy mà lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với Hướng Đồ Nam.
Có người khen anh lớn lên đẹp trai, có người thì hỏi thăm đời sống tình cảm của anh, có người đang cảm thán có chút ngớ ngẩn ở lầu trên, thề thốt nói rằng bữa tiệc của nhà họ Hướng kia, chỉ tổ chức là vì để chọn cô con dâu thứ hai, lập tức có người nói chẳng lẽ các người chưa từng nghe nói qua sao, nhà họ Lộ với nhà họ Hướng đã có ý kết thân từ lâu, vợ tương lai của Hướng Đồ Nam chắc chắn là đại tiểu thư nhà họ Lộ.
Không bao lâu sau, có người vứt một quả bom tới.
“Dẹp đi, Hướng Đồ Nam cũng đánh cả hai anh em nhà họ Lộ rồi, còn kết thân cái rắm.”
Bình luận này nhanh chóng lên top, một số lượng lớn người tỏ vẻ không tin.
Người tung tin không thèm nói rõ hơn, chỉ nói: Tùy các người tin hay không tin, dù sao các người cứ chờ xem, con dâu thứ hai nhà họ Hướng tuyệt đối không phải Lộ Trình Trình.
Ôn Noãn đang ăn dưa say sưa chuyển ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, ngây ngốc nhìn người bên cạnh: “Không phải thật chứ? Cái này.”
Hướng Đồ Nam nghiêng đầu nhìn qua, không thèm quan tâm gật đầu một cái: “Thật đấy. Nhưng mà ai to gan như vậy, dám nói lung tung về chuyện này?”
Ôn Noãn càng không dám tin: “Ngay cả Lộ Trình Trình cũng đánh? Ôi, em nói anh chứ…” Còn chưa nói dứt câu, nhưng nghĩ đến lời anh nói trước kia.
Được rồi, anh thật đúng là chưa từng thề không đánh phụ nữ.
Ôn Noãn bất đắc dĩ nhìn anh, cũng có vài phần tò mò: “…… Chuyện khi nào?”
Có lẽ là gần đây nhỉ, bởi vì lần trước Lộ Trình Trình vẫn còn nhiệt tình với anh như thế.
Hướng Đồ Nam ném máy tính sang một bên, cười nói: “Ngay hôm Trung thu đó. Hai nhà bọn anh ăn cơm với nhau, hai anh em này nói chuyện không sạch sẽ, anh thay bố bọn họ dạy dỗ.”
“Hôm Trung thu? Ăn Tết mà, anh đánh người ta?”
Hướng Đồ Nam dựa vào đầu giường, cười như không cười: “Đánh người còn phải chọn ngày?”
Ôn Noãn nghẹn lời, cảm thấy tên này vô cùng thổ phỉ, bỗng hiểu ra gì đó.
“Là bởi vì em?” Cô thử thăm dò hỏi, lập tức trở nên bối rối, “Kể cả thật sự nói gì em, cũng đâu cần thiết đánh bọn họ. Ngay thân thể anh còn chưa khỏe hẳn, bị thương rồi làm sao bây giờ? Còn nữa, nhà bọn họ cũng rất có tiền nhỉ, đắc tội……”
Cô dưới cái nhìn chăm chú của anh dần dần mất đi tiếng, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu: “Em chỉ cảm thấy không cần thiết.”
“Anh cảm thấy cần thiết là được.” Anh vuốt tóc cô, “Noãn Noãn, em nhát gan hơn trước kia.”
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Nhát gan sao?
Ôn Noãn của trước đây, hình như thật sự là không sợ trời không sợ đất, vén tay áo là dám đánh, Hướng Đông Dương nghiêm túc như vậy, cô còn dám bắt nạt em trai anh ấy trước mặt anh ấy.
Nhưng mà, bây giờ không phải trước kia nữa.
“Thật ra anh bây giờ cũng không mạnh dạn như trước đây nữa.” Anh cụp mặt cười, ngước mắt lên, yên lặng mà chăm chú nhìn Ôn Noãn vài giây, duỗi tay ôm cô vào lòng, “Anh chỉ cảm thấy, trở nên nhát gan, cũng không phải chuyện gì xấu hổ. Điều này có nghĩa là chúng ta đã trở nên trưởng thành hơn, trở nên thận trọng hơn. Noãn Noãn, sau này em bất cứ chuyện gì em không làm được, anh nhất định sẽ đặc biệt suy xét cẩn thận, cho dù thật sự phải làm, cũng phải tìm hiểu tình hình của em trước.”
Sẽ không giống như năm đó nữa, lờ đi lời nói của cô, ném cô sang một bên.
Tuy rằng lúc trước chia tay, xét đến cùng là do tính cách của hai người, nhưng chuyện đó thật sự là một sai lầm.
Đáng tiếc khi người ta ở tuổi thiếu niên, quá dễ mắc phải sai lầm tự cho mình là đúng, thế nào cũng phải vấp ngã, ngã đau rồi, mới có thể hoàn toàn giác ngộ ra.
Ôn Noãn chua xót trong lòng, cổ họng hơi nghèn nghẹn, dúi trong lòng anh không muốn nói lời nào.
Im lặng mãi, mới nhỏ giọng nói: “Vậy anh còn ra tay? Cũng không nghĩ đến bản thân vừa mới bình phục.”
Hướng Đồ Nam vỗ vai cô, cao giọng nói: “Nhưng có một số việc, tuyệt đối không thể nhường nhịn. Ngay cả vợ mình cũng không dám bảo vệ, anh không phải uổng công làm đàn ông à.”
--
Hôm sau Trịnh tổng và Trần Kỳ trở về công ty.
Trịnh tổng thực sự vô cùng hài lòng đối với chuyến đi này, càng ca tụng Hướng Đông Dương hết mức.
Ông ta phẩy tấm thiệp mời trên tay, cười híp cả mắt: “Thật không ngờ rằng sẽ mời hai người chúng ta, ha ha ha, chắc chắn là ý của Hướng Đông Dương, đúng không, Trần Kỳ?”
Trần Kỳ khẽ mỉm cười: “Trịnh tổng ông nói đúng.”
“Chuyến đi này, chúng ta thật sự thu hoạch được không ít đấy.” Trịnh tổng dựa lên ghế, hài lòng gật gật đầu. Ánh mắt dời đến khuôn mặt Ôn Noãn, rồi cười an ủi cô: “Ôn Noãn cô cũng đừng quá ủ rũ, chuyện này cô đã nói, ấn tượng của Hướng Đông Dương đối với cô rất tốt, sau này chúng ta nghĩ cách kiếm thêm mấy dự án nữa từ anh ta, thiệp mời kiểu này sau này tuyệt đối có phần của cô. Làm cho tốt, tiểu nha đầu, tôi coi trọng cô.”
Ôn Noãn bắt chước dáng vẻ của Trần Kỳ, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Trịnh tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Trịnh tổng vui vẻ phất tay: “Vậy các cô ra ngoài làm việc đi. Trần Kỳ, cô thu dọn một chút rồi có thể về nhà trước, chuyến này công cô lớn nhất, nhanh về nhà gặp con.”
Trần Kỳ vội cười nói cảm ơn: “Cảm ơn Trịnh tổng.”
Hai cô xoay người, liếc nhau, cùng bật cười.
Đúng lúc đó Trịnh tổng lại thì thầm một câu ở phía sau: “Tôi cũng phải về sớm một chút, mấy ngày không gặp tiểu bảo bối rồi.”
Hai người lại cười một trận, chờ ra đến cửa, Trần Kỳ đè giọng nói: “Đúng là nô lệ của con gái.”
Ôn Noãn gật đầu mạnh, trong lòng lại cảm thán lần nữa, Trịnh tổng này, tuy rằng bề ngoài có chút thô thiển, bên trong thực sự là một người không tồi.
Đối xử tốt với nhân viên, có tinh thần trách nhiệm với gia đình.
Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ôn Noãn thất thần mà đi, bị Trần Kỳ đánh vào cánh tay mới tỉnh lại.
“Ngày mai cô muốn tham dự đúng không?”
Ôn Noãn nâng khóe miệng mỉm cười: “Vâng.”
Trần Kỳ quay đầu lại nhìn Trịnh tổng trong văn phòng: “Tôi đây thật mong chờ, sắc mặt Trịnh tổng của chúng ta lúc đó.”
Ôn Noãn:……
Buổi tối Hướng Đồ Nam đến đón cô tan tầm, hai người sang Tân thiên địa ăn cơm tối, nhân tiện đi dạo phố.
“Chiều mai xin nghỉ nửa ngày.”
Ôn Noãn cầm ly trà sữa trên tay, khó hiểu nhìn anh: “Làm gì?”
“Em không cần tút tát cho bản thân à?”
Ôn Noãn phụt cười, cắn ống hút hút ngụm trà sữa: “Em thế này, để mặt mộc cũng dám lên sàn.”
“Da mặt cũng không tồi.” Anh giữ mặt cô.
Ôn Noãn xoay đi, tinh nghịch nhìn anh cười: “Sa em lại thấy anh còn căng thẳng hơn em thế?”
Hay tay Hướng Đồ Nam đút vào túi, mím khóe miệng trầm mặc một lát, gật đầu.
“Anh thật sự có hơi căng thẳng.”
Sợ bản thân làm không tốt, làm không đủ tốt, khiến cô chịu ấm ức.
Anh thẳng thắn khiến Ôn Noãn sững sờ một chút, cô cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, còn tưởng rằng là sợ bản thân sẽ xảy ra xung đột với bố mẹ anh.
Cô đưa trà sữa bên miệng anh: “Nào, cho anh uống một ngụm, an ủi.”
Thấy anh uống rồi, cô tiến lên một bước, một tay ôm lấy một cánh tay anh, đầu dựa lên vai anh: “Không sao, em bây giờ không còn không hiểu chuyện như trước kia nữa. Chỉ cần người nhà anh không quá quá đáng, em nhường nhịn chút cho qua, không có chuyện gì lớn, đúng không?”
Lúc này gió đêm mang theo hơi lạnh, chút hơi nóng Ôn Noãn tích cóp được vừa nãy lúc ăn cơm bị thổi tan, cô đang mặc váy, hở chân với một đoạn cánh tay, lúc này trên người đã nổi hết gà da.
Hướng Đồ Nam cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, không thể cởi ra được, đành phải ôm lấy cô.
“Chúng ta trở về trước đi.”
Ôn Noãn hút một ngụm trà sữa nóng to, hấp thụ một chút nhiệt: “Được.”
Còn chưa đi lên được vài bước, bỗng nhiên nghe được tiếng người gọi tên cô.
“Ôn Noãn?”
Ôn Noãn sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh, khi nhìn xuống phía sau, lại thêm sửng sốt.
Khúc Vĩnh Gia?
Hai người cách nhau khoảng hơn 1 mét, Ôn Noãn được Hướng Đồ Nam ôm trong ngực, bên cạnh Khúc Vĩnh Gia cũng có một cô gá trẻ.
Khúc Vĩnh Gia lúc này vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa bất ngờ, mà cô gái trẻ kia lại mang vẻ mặt thăm dò.
Khúc Vĩnh Gia tiến lên vài bước, đứng trước mặt hai người.
“Trùng hợp quá. Vừa rồi ở đằng sau nhìn giống em. Tôi đưa em họ ra ngoài ăn.”
Ôn Noãn nhìn cô em họ mắt chăm chú nhìn bọn họ suốt đang ở đằng sau anh ta, cười mỉa một cái: “Thật trùng hợp.”
Hướng Đồ Nam nói anh trước kia từng thấy cô và Khúc Vĩnh Gia tay trong tay, cách nhiều năm, lại chỉ vội vàng gặp qua một lần như thế, Ôn Noãn không xác định anh có còn nhận ra Khúc Vĩnh Gia hay không, cho nên khi bất chấp khó khăn giới thiệu cho anh, tim cô nhảy bùm bụp, sắp nhảy ra khỏi miệng.
Vẫn áy náy, cảm thấy rất có lỗi với anh.
Khúc Vĩnh Gia chủ động giơ tay: “Chào anh.”
Hướng Đồ Nam ôm lấy cánh tay Ôn Noãn, rất thản nhiên mà giơ một tay khác bắt tay anh ta.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, giống như chưa nhận ra Khúc Vĩnh Gia.
Ôn Noãn càng khó chịu, như thể đang lừa anh.
Nhưng cô lại không thể chỉ vào Khúc Vĩnh Gia mà nói với anh, đây là người yêu cũ cô từng hẹn hò nửa tháng kia.
Hai tay buông ra, Hướng Đồ Nam thu tay lại, tiếp tục đút vào túi quần, rồi mới mở miệng nói câu đầu tiên.
“Từng nghe Noãn Noãn nói qua, rằng trước kia đã nhận được sự quan tâm của anh.”
Nụ cười trên mặt Khúc Vĩnh Gia tức khắc cứng lại.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.
Hóa ra anh đã nhận ra rồi.
Thật là xấu hổ chết mất.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của anh, lại thật sự như không hề để ý.
Anh rất phong độ mà gật đầu một cái với Khúc Vĩnh Gia gật đầu: “Hơi lạnh chút, nếu anh Khúc không có gì muốn nói, chúng tôi đi trước nhé.”
Khúc Vĩnh Gia vốn đang đờ đẫn, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu.
Ôn oãn được Hướng Đồ Nam dẫn đi về phía trước một đoạn dài, còn dư lại mấy ngụm trà sữa cô cũng không rảnh lo uống, chỉ bất an mà nhìn anh.
“Nhận ra rồi sao?”
Đầu tiên anh lắc đầu, lại gật đầu: “Ban đầu không, thấy em như vậy, rồi thấy anh ta như thế, liền đoán được.”
Năm đó đột nhiên nhìn thấy một màn kia, tầm mắt anh tập trung hết trên người Ôn Noãn, thật sự không để ý đến Khúc Vĩnh Gia trông như thế nào, trong 5 năm sau, lúc anh nhớ đi nhớ lại cảnh đó, với Khúc Vĩnh Gia, cũng chỉ là một bóng người, nhưng vừa nãy vừa thấy sắc mặt hai người, anh liền đoán ra.
Ôn Noãn rũ cái đầu nhỏ, làm bộ dáng học sinh tiểu học làm chuyện sai.
“Vậy anh, tức giận?”
“Không.”
“Nói dối.”
Anh dừng lại bước chân, hai tay ôm lấy hai tay cô: “Thật sự không có, lừa em là chó con.”
Ôn Noãn ngẩng đầu, cắn môi, chớp chớp hai mắt, lại chớp chớp hai mắt, áy náy vô cùng: “Thật xin lỗi.”
Hướng Đồ Nam bật cười.
Cúi đầu hôn lên trán cô một cái xong, anh ôm chặt lấy cô.
“Em không làm sai gì cả, anh cũng không trách anh ta. Là bản thân anh sai, mới cho anh ta cơ hội. Noãn Noãn……” Cằm anh đặt lên thái dương cô, cảm nhận được một chút ấm áp. Anh cọ đi cọ lại chút ấm áp kia, thủ thỉ, “Anh muốn kết hôn với em.”
Ánh đèn hòa vào bầu trời đêm, ánh mắt nhìn lên trên, là bầu trời màu đen.
Anh siết chặt hai tay mình, lại lặp lại một lần: “Anh muốn kết hôn với em, Noãn Noãn. Chiều nay anh trai anh nói với anh, chị dâu mang thai rồi.”
Anh liền nghĩ ngay tới đứa con đã từng có của anh và Noãn Noãn.
Cho nên muốn kết hôn với cô, muốn cùng cô sinh một tiểu bảo bảo, tìm về những gì đã từng lỡ lầm.