Ôn Noãn không thực sự hiểu ý trong lời của Hướng Đông Dương cho lắm.

Đây là không phản đối cô và Hướng Đồ Nam nữa?

Nhưng cô cũng không nghĩ đến việc rời khỏi Hướng Đồ Nam.

Hướng Đông Dương nhìn ánh mắt nghi hoặc của Ôn Noãn, có lẽ biết rằng cô không thực sự hiểu.

Thực ra ý anh muốn nói, đừng để Đồ Nam hăng hái chiến đấu một mình, vì thật sự rất rất mệt mỏi.

Nhưng, chắc không cần thiết đâu nhỉ?

Đồ Nam chắc chắn may mắn hơn anh, dẫu sao thì Ôn Noãn là thật lòng yêu thằng bé, chưa bao giờ thay đổi.

--

Buổi tối Ôn Noãn về đến nhà, Hướng Đồ Nam đang làm cơm tối trong phòng bếp với dáng vẻ phóng khoáng, cô khoanh tay đứng một bên cùng tán dóc.

“Hôm nay em đã gặp anh trai anh.”

Anh lập tức trở nên căng thẳng: “Anh ấy đã nói gì?”

Ôn Noãn bị dáng vẻ lo lắng của anh chọc cười: “Không có gì. Em chỉ cảm thấy anh ấy cực kỳ cực kỳ thương anh.”

Hướng Đồ Nam thả lỏng người, nhanh tay đảo tôm nõn trong chảo.

“Đương nhiên là anh trai anh thương anh nhất rồi. Lúc anh mới được sinh ra, anh ấy đã rất thích bế anh, khi anh ba bốn tuổi, chạy theo anh ấy cả ngày, anh ấy cũng không chê anh nhỏ, không chê anh phiền. Vốn dĩ anh ấy cấp ba phải đi du học, anh không chịu, ôm anh ấy không buông, anh ấy liền ở lại. Anh trai anh anh ấy rất mạnh mẽ, tính cách lại lầm lì, đối với rất nhiều người, đều cảm thấy anh ấy khó gần. Nhưng anh ấy đã đối tốt với ai, thì sẽ chiều đến tận trời.”

Nhìn ra được.

Ôn Noãn cười: “Ví dụ như đối với anh, với cả chị dâu anh.”

“Gần như vậy.” Anh cười. Tắt bếp, cầm đũa gắp con tôm nõn lên, đút vào miệng cô.

“Ngon không?”

“Ngon.”

Thịt tôm rất đanh, vị ngọt thanh.

Được khẳng định, anh lấy đĩa đến bày thức ăn.

Ôn Noãn nuốt con tôm xuống, mang theo chút tò mò, hỏi: “Anh có cảm thấy giữa anh trai anh với chị dâu anh…”

“Xuỵt.” Anh ngắt lời cô, “Anh trai anh có kiêu ngạo của anh ấy, đừng hỏi nhiều.”

Ôn Noãn lập tức dùng tay che miệng lại, híp mắt cười với lấy lòng, dùng nụ cười biểu đạt “Cô sai rồi”.

Nhưng, thật sự có vấn đề giữa Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư sao?

Không phải ảo giác của cô?

Hướng Đồ Nam đặt đồ ăn lên bàn xong, dành ra tay xoa nhẹ lên tóc cô: “Không trách em. Chị dâu anh thật ra cũng là người thấu tình đạt lý, chờ khúc mắc của hai người bọn họ được hóa giải rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Không phải không quan tâm đến anh trai mình, chẳng qua là giữa đàn ông với nhau, vốn không thích bàn luận quá nhiều về những chuyện tình yêu nam nữ đằm thắm này, huống hồ Hướng Đông Dương lại là người kiêu ngạo như vậy, căn bản không muốn để lộ mặt mềm yếu của mình ra trước mặt người khác.

Ngay cả bản thân anh, hồi đó chia tay với Ôn Noãn, cũng chưa từng nói kỹ càng nguyên nhân hậu quả với Hướng Đông Dương, dù ra sao thì đó cũng là chuyện riêng của anh, chỉ có sau đó khi nhờ anh ấy giúp đỡ chiếu cố cô, mới đề cập đến một chút.

Ôn Noãn cái hiểu cái không, lại không tiện hỏi nhiều, đành phải chuyển chủ đề.

“Bố mẹ anh…… Thật sự rất không thích em à?”

Anh thật nghiêm túc gật đầu: “Bọn họ nói em dữ quá, sẽ đánh người.”

Ôn Noãn khẽ hé miệng, ngây ngốc nhìn anh, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Sau này em sẽ không đánh nữa, sau này em……” Cô cắn môi, nhìn anh thật nghiêm túc, “Em sẵn sàng sửa đổi.”

Sự nghiêm túc của Ôn Noãn làm cho Hướng Đồ Nam buồn cười.

Ôn Noãn thật sự càng ngày càng đáng yêu.

Nhưng những gì sau đó, lại là bất lực cùng xót xa trong lòng.

Người nhà anh chê Ôn Noãn ngang tàng quá, tính tình không tốt, đây là một mặt, nhưng không phải là nguyên nhân chính.

Do kinh nghiệm của bản thân, với một vài trường hợp đã thấy xung quanh, bọn họ tin chắc rằng, sự kết hợp môn đăng hộ đối, có thể có lợi hơn cho sự ổn định của gia đình cũng như tối đa hóa lợi ích.

Cho nên trong mắt bọn họ, Lộ Trình Trình thích hợp làm con dâu thứ hai của bọn họ hơn là Ôn Noãn.

Vả lại trưởng bối nhà họ Hướng cũng không phải chỉ phản đối Ôn Noãn, ngay cả Dương Lưu Thư, đã ở bên Hướng Đông Dương nhiều năm như vậy, thật ra cũng vẫn chưa được bọn họ thực sự công nhận.

“Đừng để ý đến bọn họ, cũng đừng nghĩ lấy lòng bọn họ.” Anh siết chặt eo cô, để cơ thể hai người kề sát bên nhau, “Giữa tháng sau bọn em gặp nhau, em cứ đi theo bên anh, đừng để cho hai ông bà già có cơ hội gặp riêng em. Bọn họ dẫu sao cũng là trưởng bối, nếu thật sự bị mấy lời nói chọc tức, cũng không thể đánh bọn họ một trận, vẫn chỉ có mình em thiệt.”

Anh lại nói bố mẹ mình như vậy sao?

Ôn Noãn vẫn không yên lòng: “Như vậy có được không? Sẽ không làm anh khó xử chứ?”

Câu sau khiến Hướng Đồ Nam đặc biệt hưởng thụ.

Anh ôm cô chặt hơn, trong lòng tự nhiên phát sinh một cỗ ý thức trách nhiệm.

“Không khó xử, mọi chuyện cứ giao cho anh là được, em trốn sau lưng anh.” Khẽ cười một cái, anh cắn tai cô, “Vợ của mình cũng không bảo vệ được, làm đàn ông vô ích.”

--

Sau khi Hướng Đồ Nam ăn gửi nằm nhờ nhà Ôn Noãn được một tuần, kì nghỉ lễ Quốc Khánh (1/10) đã đến rồi.

Trước đó Trịnh tổng đã đồng ý bày tiệc mừng công, suy xét đến việc có lẽ rất nhiều người đã có sắp xếp của riêng mình vào tối trước kì nghỉ dài, cho nên đã làm tiệc mừng công trước một ngày.

Ôn Noãn dĩ nhiên công lao đi đầu.

Vốn là một dự án gần như thất bại, chẳng những cô đã hoàn thành, mà thậm chí giá cả cũng cao hơn vài phần. Nếu không phải tạm thời cần giữ bí mật, Trịnh tổng cảm thấy việc này có thể khiến ông ta nổ được cả năm trong vòng bạn bè.

Trịnh tổng khá hài lòng với Ôn Noãn, những người khác cũng lần lượt chúc mừng, ngay cả Trần Chí Quân, cũng đến chúc mừng Ôn Noãn.

Ôn Noãn khách sáo đáp lại, nhìn dáng vẻ hai người chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không thể nhìn ra giữa bọn họ đã bất hòa đến mức nào.

Đạo đức giả của người trưởng thành.

Tiệc tan Ôn Noãn đi xuống với Trần Kỳ.

Hai người đều uống rượu, Trần Kỳ khi uống rượu, mặt đỏ bừng, Ôn Noãn thì ngược lại, càng uống mặt càng trắng, tóc đen môi đỏ mắt to, ánh đèn rọi vào đẹp như một con búp bê tuyết.

Trần Kỳ sờ khuôn mặt nóng rực, hỏi: “Bạn trai đến đón em?”

Ôn Noãn gật đầu.

Trần Kỳ cười cảm thán: “Giai đoạn này của hai người hiện giờ, là giai đoạn đáng nhớ nhung nhất. Một khi đã lấy nhau, có con, thời gian qua lâu rồi, sẽ trở nên vô vị. Vị kia nhà chị không phải là không tốt, nhưng vì phải làm việc kiếm sống, anh ấy không có thời gian cũng không nhàn rỗi đến đón chị.”

Cô ấy lái xe đến, cần tìm người lái thay, Ôn Noãn cũng không dám nói để cô đưa cô ấy đi một đoạn.

Trần Kỳ cười, nhìn Ôn Noãn: “Noãn Noãn, em có năng lực như vậy, làm cấp trên của em, chị rất áp lực.”

Trong lòng Ôn Noãn cả kinh, nhất thời không xác định lời này của Trần Kỳ là lời say hay là lời thật lòng.

Mím môi tự hỏi một chút, cô thật nghiêm túc nhìn Trần Kỳ: “Chị Kỳ, em vẫn luôn rất biết ơn khi đó chị đã lượm lấy em, dạy em rất nhiều, rồi luôn che chở cho em, nếu không thì đã không có em của ngày hôm nay. Em cảm thấy người như em thích hợp nhất là hăng hái chiến đấu, còn chị, mới là người trấn giữ trong nhà, bày mưu nghĩ kế. Em tin rằng Trịnh tổng cũng nghĩ như vậy, mới thăng chức cho chị, mà không phải Trần Chí Quân. Em sau này trừ khi rời công ty, nếu không rời đi, em sẵn sàng làm việc dưới tay chị, để chị che chở cho em.”

Từng lời tận đáy lòng, không hề có lệ.

Trần Kỳ tự biết bản thân hơi thất thố.

Vừa rồi ít nhiều có chút ý mượn rượu nói lời thật lòng, bị Ôn Noãn vạch trần thẳng như vậy, cô hơi hối hận, cũng có chút hổ thẹn.

Cô gái này vừa mới vào công ty, cô ấy đã chú ý đến. Cô ấy cảm thấy trên người Ôn Noãn có rất nhiều năng lượng, không thể hình dung, nhưng không ấu trĩ đơn thuần như người mới bước vào xã hội, cô cũng không quá tự cao tự đại, có thể cúi đầu, lại có thể giữ được giới hạn.

Đáng tiếc lúc ấy tổ cô vào không phải tổ của cô ấy.

Đáng tiếc hơn là, Trần Chí Quân chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này.

Trần Chí Quân háo sắc, là chuyện ai nấy đều biết giữa nhân viên lâu năm trong công ty. Ôn Noãn vừa vào tổ anh ta, đã bị anh ta nhìn chằm chằm.

Sau đó chắc do Ôn Noãn không được như ý muốn của anh ta, trong công ty liền có đồn đại không hay về Ôn Noãn.

Thật ra người sáng suốt đều biết rằng Trần Chí Quân đã hắt nước bẩn lên cô.

Anh ta còn hãm hại cô, để cô gánh tội thay, suýt chút nữa đã trượt kỳ thực tập.

Trần Kỳ có một lần ở phòng trà nước, tình cờ bắt gặp Ôn Noãn trốn một mình ở đó lén lau nước mắt, cô ấy nhanh chóng quyết định, đắc tội với Trần Chí Quân, cam kết với Trịnh tổng, kéo Ôn Noãn về bên mình.

Gần hai năm làm việc cùng nhau, cô ấy nhìn ra được Ôn Noãn là người nhận ân huệ thì phải báo đáp. Cô lập công trạng, không chút ngại ngần chia sẻ cùng cô ấy, tựa như tối nay, cô ở trước mặt Trịnh tổng, cũng đẩy công lao lớn như vậy về phía cô ấy.

Cô ấy đã đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.

Trần Kỳ vuốt tóc, cười nói: “Uống nhiều quá. Việc hôm nay Trần Chí Quân hạ thanh danh, anh ta tâm địa không ngay thẳng lắm, sau này em cẩn thận một chút. Nhưng đừng quá lo lắng, đã có chị ở đây.”

Cách đó không xa, Trần Chí Quân đang đi phía trước hai cô, kẻ chủ mưu suýt chút nữa làm tiêu tong trong vụ Trang sức Z – Lý Tĩnh đang chạy từ từ đuổi theo anh ta. Trần Chí Quân đi rất nhanh, như đang tức giận.

Ôn Noãn gật đầu: “Em hiểu, cảm ơn chị Kỳ.”

Trần Chí Quân là dạng người gì, cô đã từng thật sự được lĩnh giáo.

Cũng bởi vì vậy, tối nay nhân lúc Trịnh tổng vui vẻ, cô muốn đem Vương Úc Lôi cõng nồi trên lưng về bên mình, là hy vọng đàn em này sẽ không bị người này hại nữa.

--

Ngày hôm sau là một ngày trước kỳ nghỉ dài. Buổi chiều vừa vào làm, lòng người đã bắt đầu lững lờ, gần như đều không có lòng dạ nào làm việc.

Có người đang bàn luận về sắp xếp cho kỳ nghỉ, có người đã mua xong vé máy bay, sẽ bay ngay vào tối hôm đó.

Trần Kỳ cũng đã sớm lên kế hoạch xong xuôi một nhà ba người nhân cơ hội ra nước ngoài chơi một chuyến.

Ôn Noãn nhận được điện thoại của Hướng Đồ Nam không bao lâu sau khi đi làm vào buổi chiều.

Anh có bạn về nước, buổi tối muốn đưa cô đi gặp.

Ôn Noãn hơi hoảng: “Không cần về nhà thay quần áo à? Cứ như vậy ổn chứ?”

Liệu có đánh mất người của anh không?

Anh nói rằng họ là hai người còn lại đã chứng kiến lịch sử đen tối của anh, Ôn Noãn nghĩ ngay đến lời Hà Chấn Thần đã nói trước đó. Đây là những người anh đã quen trong năm năm kia, nghe giọng điệu lúc anh nhắc tới, quan hệ chắc rất thân thiết, Ôn Noãn vì yêu ai yêu cả đường đi, đối với hai người chưa từng gặp mặt này, đã có sẵn cảm tình.

Cho nên mới muốn thể hiện tốt hơn một chút, muốn kiếm mặt mũi cho anh.

“Không sợ.” Anh cười, “Em đã đủ tốt rồi.”

Tới giờ tan sở, chú Lợi đến đón cô.

Xe chạy một mạch, như đang đi ra ngoại thành.

Cô muốn hỏi chú Lợi bọn họ sẽ đi đâu, nhưng nếu hỏi thật, chắc chú Lợi sẽ cảm thấy cô rất kỳ lạ nhỉ?

Cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, mặc cho xe cứ di chuyển về phía trước.

Ban đầu Ôn Noãn còn có thể xác định được phương hướng, biết đang đi hướng nào, dần dần lạc lối, chẳng biết đang đi đâu nữa.

Khi trời gần tối thì cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Đó là một nơi tương tự như trang viên tư nhân nhà họ Lộ, lúc xe chạy thẳng vào trong, cảm nhận lớn nhất là có rất nhiều nước.

Cuối cùng xe dừng lại trước một tòa nhà.

Chú Lợi dẫn cô đi vào.

Phòng khách rất lớn, trông rất trống trải, kính bao xung quanh, ánh đèn làm nền, như một chiếc hộp pha lê rực rỡ lung linh.

Ôn Noãn vừa đi vào vừa nghĩ, người Trung Quốc chú trọng chiêu tài tiến bảo (1), đại sảnh trống trải thề này, có thu thập được của cải không?

Hơn nữa cũng lồ lộ quá đi mất, thật lạnh lẽo, không ấm áp, như một phòng trưng bày hoặc phòng triển lãm.

Ngôi nhà lý tưởng trong lòng cô, có thể là nơi hơi bé, nhưng phải có hệ thống ánh sáng màu ấm, có rất nhiều gối ôm nhỏ, có cây xanh, có thú cưng nhỏ.

Quan trọng, là phải có Hướng Đồ Nam.

Một người phụ nữ mặc sườn xám đến đón tiếp, hỏi: “Cô Ôn có phải không?”

Ôn Noãn gật đầu.

Người kia làm một cử chỉ mời.

Người phụ nữ tuổi không quá trẻ, nhưng trang điểm tinh tế, dáng điệu tao nhã, nhìn rất vừa mắt.

Chú Lợi lập tức dừng bước, Ôn Noãn đi theo người kia, đến trước một cánh cửa.

“Hướng tiên sinh ở bên trong.” Người phụ nữ mỉm cười mở cửa cho cô.

Ôn Noãn còn chưa đi vào, đã nghe thấy một tràng cười.

“Các cậu nói xem, có phải trùng hợp quá không. Phim cũng không dám diễn thế, đúng không?”

Giọng nói này hơi quen tai, Ôn Noãn đã nhận ra ngay.

Là Hà Chấn Thần.

Anh ta bỗng vừa ngẩng đầu, thấy Ôn Noãn, lập tức cười ha ha: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Người trong lòng của Hướng nhị công tử chúng ta tới rồi.”

Bên trong, Hà Chấn Thần ngồi đối diện cửa, Hướng Đồ Nam ngồi đối diện anh ta, quay lưng lại với Ôn Noãn.

Có hai người đàn ông khác, ngồi ở hai bên bọn họ.

Giọng nói này của Hà Chấn Thần, hấp dẫn sự chú ý của hai người đàn ông xa lạ kia trước tiên.

Ba người cùng nhìn về phía Ôn Noãn, đều đang cười.

Hướng Đồ Nam quay người lại, mỉm cười với Ôn Noãn, đứng dậy, ra cửa đón.

“Sao ngây người như thế?”

Rồi thật tự nhiên nắm tay cô, đưa cô đến bên bàn trà.

“Ôn Noãn, bạn gái tôi.”

Người đàn ông đeo kính cười nói chêm: “Bạn gái duy nhất đấy nhỉ?”

Hướng Đồ Nam cười: “Tôi thừa nhận, đã được chưa?”

Anh ngồi trở lại sô pha trước, vừa định kéo Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh, một người đàn ông khác Ôn Noãn chưa từng gặp cười ha ha nói: “Sao lại ngồi sô pha chứ? Cứ ngồi thẳng lên đùi ấy.”

Ba người cùng nhau cười rộ lên.

Hai người lần đầu gặp kia, đều liếc qua đánh giá Ôn Noãn một cách lịch thiệp, rất nhanh liền chuyển ánh mắt lên Hướng Đồ Nam.

Hướng Đồ Nam cười nói: “Các cậu một vừa hai phải thôi, tôi nắm thóp hết đấy, còn như vậy……”

“Bọn tôi đây chẳng phải đang quan tâm cậu, thương cậu tương tư khổ sở bao năm như thế sao. Nhanh lên, em dâu, ngồi lên đùi cậu ta đi.”

Ôn Noãn hơi xấu hổ, cười giải thích: “Anh ấy không được. Thân thể của anh không được.”

Từ khi tận mắt chứng kiến anh bị mình đánh đến người đầy máu, Hướng Đồ Nam trong mắt Ôn Noãn như một con búp bê sứ, nâng vật gì nặng một chút, cô đều lo lắng đề phòng.

Ầm một cái, ba người kia đấm ngực dậm chân, sắp phát điên rồi, tiếng cười lớn đến mức có thể lật tung nóc nhà.

Hướng Đồ Nam cũng buồn cười, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, kề tai nói nhỏ với cô.

“Nói sai rồi, bảo bối.”

Quả nhiên, Hà Chấn Thần cười đến mặt đỏ bừng, chỉ vào Hướng Đồ Nam, nói cũng không trôi chảy.

“Đồ Nam, em dâu nói cậu… Không được, cậu chỗ nào…… Không được?”

Người đàn ông đeo kính cũng đang sắp cười đến đau sốc hông ha ha phụ họa: “Đúng vậy, đàn ông…… Không thể nói…… Không được…… Đồ Nam cậu…… Có bệnh phải trị.”

Ôn Noãn không phải da mặt mỏng, lại cũng bởi vì câu lỡ lời này làm cho đỏ bừng mặt.

Hướng Đồ Nam nắm tay cô, đá nhẹ vào bàn trà một cái.

“Được rồi, biết ngay tối nay chắc chắn khó thoát một kiếp, các cậu cứ việc trêu chọc tôi đi.” Một tay nắm tay Ôn Noãn, một tay ôm lấy vai cô, kéo cô dựa vào trong ngực, nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn phấn chấn như hồi thiếu niên vậy, “Nhưng nói trước nhé, có chuyện gì, cứ nhằm vào tôi, đừng có bắt nạt bạn gái tôi.”

———-

(1) Chiêu tài tiến bảo (招财进宝): Ước mong tiền tài, thu của cải