Lúc lên cầu thang, cây nấm nhỏ còn không an phận, chớp đôi mắt hỏi anh: “Anh biết hát Ngôi sao nhỏ (1) không?”

Anh lắc đầu.

“Biết hát Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời (2) không?” Cô say rượu, thật là một người nói nhiều.

Bài này anh biết, nhưng cố ý trêu cô: “Không biết.”

“Ngốc!” Cô cười khanh khách, vừa định vỗ tay hát cho anh nghe, thì bị anh cắt ngang.

Thực sự như một đứa trẻ, hát mà còn phải vỗ tay.

“Ôm lấy tôi.” Anh nói.

Cô tủi thân nhìn anh, ôm chặt cổ anh: “Tôi vẫn chưa hát mà.”

Anh lại cười, nói: “Cây nấm nhỏ không biết hát.”

Cô càng tủi thân hơn: “Tôi hát hay lắm. Anh biết hát Ngôi sao nhỏ không?”

Lúc ấy anh đã nghĩ, sau này nhất định không thể để cô uống rượu.

Nếu thực sự muốn uống, cũng chỉ có thể uống cùng anh.

--

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hướng Đông Dương đưa cô về trường.

Mặt dây chuyền kia đối với Dương Lưu Thư mà nói, vẫn rất khó giải quyết, lại khổ nỗi không tìm được cơ hội thích hợp để trả lại.

Khi thay giày với anh ở huyền quan, cô không thể không bất chấp, chớp lấy cơ hội cuối cùng này.

“Cái này, tôi thật sự không thể nhận.”

Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô. Môi mím chặt, trông có cảm giác không vui không rõ lý do.

Cô hoảng hốt trong lòng, đặt chiếc hộp lên trên tủ giày, mau chóng giải thích: “Cái này thật sự không thể nhận, nhưng mà bức ảnh thì tôi sẽ nhận.”

Anh vẫn im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, mang theo chút lạnh lùng. Cô không thể giải thích mà nghĩ đến đêm tuyết thời thơ ấu, ngồi bên cửa sổ nhìn những bông tuyết rơi. Người trong nhà ngủ cả rồi, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bông tuyết rơi rào rạt.

Không đúng, đây là tiếng tim đập của cô.

Thình thịch, càng lúc càng nhanh.

Trong sự yên lặng ấy, anh nâng cánh tay, đặt lên trên chiếc hộp, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt chiếc hộp mấy cái.

“Quà đã tặng, không thể lấy lại. Nếu em không thích, tùy ý xử lý là được. Hoặc là nói,” bất kể vẻ mặt hay giọng điệu, đều là kiểu lạnh lùng và thâm trầm thường thấy nhất của anh, “Em thích ảnh của người đàn ông khác hơn?”

Trong lòng cô càng luống cuống, tay bất giác lần mò chiếc móc khóa trên balo nhỏ, vân vê liên tục: “Không.” Luôn cảm thấy anh đang không vui, trái tim cô như bị nắm chặt một cái, không nhịn được muốn giải thích rõ ràng, “Vì quý giá quá, tôi không thể tặng lại món quà giá trị tương đương. Ảnh, đương nhiên có thì càng tốt, nhưng không có, cũng không sao.”

“Muốn đáp lễ, mời tôi ăn cơm là được rồi.” Khóe mắt anh hơi cong, trên mặt nhuốm vài phần ấm áp.

“Vậy thì phải bao nhiêu bữa!” Cô kêu lên.

“Từ từ mời.”

“Quán ven đường cũng được?”

“Em có gợi ý món ngon nào không?” Anh hỏi lại, đồng thời lấy giày cô ra, “Cất cái hộp đi, thay giày, tôi đưa em về.”

Cô cúi đầu thay giày, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh đây là vui vẻ trở lại rồi sao? Đúng là một người kỳ lạ.

“Đúng rồi,” anh bỗng nhiên nói, “Em còn ngôi sao yêu thích nào không, có cần tôi giúp xin ảnh cho không?”

Dương Lưu Thư:……

--

Trở lại trường, mọi thứ đều sóng yên biển lặng.

Cô giải thích với Thang Ưu và Điền Tử Điềm rằng đã uống nhiều quá ở chỗ chị họ, hai người tin tưởng không nghi ngờ gì, nhưng Vệ Nhất Nhất rất ngạc nhiên hỏi cô: “Chị họ cậu sao lại biết số tôi? Ban đầu tôi còn tưởng là kẻ lừa đảo đấy. Chị họ cậu nếu mà gọi bằng điện thoại của cậu thì tôi đã không phải suy đoán lung tung rồi.”

Cô bề ngoài thì ậm ừ ứng đối qua loa, trong lòng đã đầy nghi hoặc từ lâu.

Sao lại là chị họ xin nghỉ giúp cô?

Chuyện tối hôm qua ăn cơm với Hướng Đông Dương, cô không báo trước cho chị họ.

Nhân thời gian nghỉ trưa, Dương Lưu Thư trốn ra ban công gọi điện thoại cho Tang Diệp.

Tang Diệp dường như cũng đang đợi điện thoại của cô, câu đầu tiên là “Em lại còn định để chị gọi cho em”.

Cô vẫn đang úp úp mở mở: “Chị, chị……”

“Tối hôm qua em với Hướng Đông Dương ở cùng nhau?” Tang Diệp thẳng thắn hơn cô, nói thẳng.

“À, phải, hôm qua, là sinh nhật em, anh ấy mời em ăn cơm.” lời nói của cô ríu lại không ngừng, cứ có cảm giác có tật giật mình, thậm chí bởi thế mà quên tiệt dự tính ban đầu gọi cuộc điện thoại này.

“Sinh nhật?” Tang Diệp bận quá, những người thân trong gia đình, thật sự là không phải sinh nhật ai cũng nhớ. Cô ấy vì điều này, nhiều ít hơi cảm thấy xấu hổ, giọng mềm nhẹ đi một ít, “Tối hôm qua Hướng Đông Dương đã gọi điện thoại cho chị.”

Cuộc gọi đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tang Diệp.

Cô ấy và Hướng Đông Dương chưa từng có liên hệ trực tiếp, lúc ấy lại rất muộn, đột nhiên nhận được điện thoại của người này, có thể không mông lung?

Nhưng Hướng Đông Dương lại chín chắn y như ấn tượng của cô ấy, sau khi tự giới thiệu, thì nói thẳng mục đích gọi cuộc điện thoại này.

“Tối nay tôi mời em họ cô ăn cơm, do tôi nhất thời không săn sóc chu đáo, để cô ấy uống hơi nhiều quá, xin lỗi!”

Tang Diệp gần như choáng váng, mấy giây sau mới căng thẳng hỏi: “Ý bảo tôi giờ đến đón con bé về sao?”

“Không cần, cô ấy đã ngủ rồi.” Giọng anh rất dịu dàng, “Tôi gọi cuộc điện thoại này, chẳng qua là cảm thấy nên nói rõ với người thân của cô ấy một chút. Cô yên tâm, cô ấy rất ổn, nhân phẩm của tôi, có lẽ vẫn xem như đáng tin cậy.”

Tang Diệp thầm khẽ thở phào, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói rõ ràng và dạy dỗ cô em gái ngốc nghếch kia, bề ngoài lại cực kỳ khách sáo mà cảm ơn: “Vậy làm phiền Hướng tiên sinh anh chăm sóc cho Lưu Thư, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đảm đương thêm một chút.”

“Nên vậy.” Anh nói.

Dừng một chút, anh lại nói: “Nhìn dáng vẻ của cô ấy, ngày mai có lẽ dậy rất muộn, sẽ ảnh hưởng đến tiết học buổi sáng.” Anh cho cô ấy một số điện thoại, “Bạn học của Lưu Thư, tên là Vệ Nhất Nhất, tuần trước Lưu Thư đi cùng cô ấy đến tiệc sinh nhật Kinh Hàng. Cô nhờ cô ấy xin nghỉ giúp Lưu Thư một chút.”

Tang Diệp là người thông minh, lập tức hiểu dụng ý của anh khi có số mà lại bảo mình gọi cuộc điện thoại này.

Nhưng Hướng Đông Dương vẫn rất kiên nhẫn mà giải thích: “Lưu Thư là một cô bé, qua đêm bên ngoài, tôi lo rằng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy, vì vậy…… Làm phiền cô rồi.”

“Cho nên chị mới biết mà nhờ Vệ Nhất Nhất xin nghỉ giúp em?”

Cô vô thức cậy từng mảng tróc sắp bong trên tường ra, cậy đến dính đầy vôi trong móng tay.

Tâm trạng rất phức tạp, rất loạn.

Hướng Đông Dương săn sóc tỉ mỉ hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của cô.

Tang Diệp không cho cô thời gian nghĩ về điều đó nữa, lại hỏi: “Sao lại uống say?”

Theo lý mà nói, tình huống này không nên xảy ra. Nếu Hướng Đông Dương cố ý chuốc say Lưu Thư, căn bản không cần thiết vẽ rắn thêm chân (3), còn đặc biệt thông báo với cô ấy.

Cách điện thoại, Dương Lưu Thư cũng sắp sợ đến mức không thở nổi.

Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em, tự chuốc say mình.”

“Em……” Tang Diệp chắc tức điên lên rồi, câu nói mắc kẹt trong cổ họng một lúc lâu, thật lâu sau mới hòa hoãn lại, “Chị không biết nên nói em như thế nào nữa?! Nếu là người khác, em không biết đã bị ngủ mấy lần nữa!”

Cô không thể đáp lời, mãi một lúc sau mới ngơ ngẩn nghĩ: Vậy cũng là vì em cảm thấy…… Cảm thấy anh ấy đáng tin cậy.

Nhưng những lời này cô không dám nói, sợ vừa nói ra miệng, Tang Diệp sẽ bùng nổ ngay.

Có điều là dù không nói, Tang Diệp cũng cách nổ tung không xa rồi.

“Lưu Thư!” Hai chữ này âm điệu cao vút, sau đó không biết làm sao, cô ấy chủ động hạ âm lượng, “Em thành thật nói cho chị, có phải có cảm tình với anh ta rồi hay không?”

Cảm tình?

Theo lý thuyết thì không nên, cô vừa mới kết thúc một cuộc tình.

Nhưng, không biết, chính cô cũng không biết.

Cô chỉ biết, cảm tình của cô với Tôn Tiềm không mấy sâu sắc, thậm chí, không bằng cả với anh.

Khi ở bên anh, càng ngày càng cảm thấy thoải mái.

Cô càng ra sức cậy tróc tường, một lớp vôi rơi xuống ngay mũi chân cô.

Sự im lặng của cô có lẽ khiến Tang Diệp ngầm hiểu thành cam chịu, cô ấy ở bên kia thở dài.

“Tối nay em tới tìm chị đi.”

Hôm nay là thứ Hai, buổi tối có buổi tập diễn.

“Vậy trưa mai chị đến tìm em.”

Giọng điệu Tang Diệp dọa sợ Dương Lưu Thư, cô nhẹ giọng hỏi: “Chị, sao vậy?”

“Không sao, có chút việc muốn nói rõ với em. Ví dụ như, em ở một mình với một người đàn ông, tại sao lại dám uống say?”

Dương Lưu Thư:…… Không xong, sắp bị mắng rồi.

Lúc này Tang Diệp ở bên kia lại nói một câu: “Nhưng thật kỳ lạ, anh ta sao lại nghĩ đến việc nói rõ với chị nhỉ?” Nghe giọng điệu, lại như đang nói một mình.

Dương Lưu Thư nghe xong, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Có thể anh ấy nghĩ rằng em đã báo với chị trước khi gặp anh ấy. Lần trước ấy, sinh nhật Kinh Hàng, chị không phải đã sắp xếp người để ý đến em đấy à, có thể anh ấy cho rằng lần này cũng vậy.”

Lần trước Hướng Đông Dương gần như đã dành toàn bộ thời gian để nói chuyện cùng cô.

Dương Lưu Thư vốn không biết Tang Diệp đã sắp xếp, khi Hướng Đông Dương đi lấy đồ ăn giúp cô lần nữa, bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên đi tới, tự xưng là bạn Tang Diệp.

“Chị Tam nhờ tôi giúp để ý đến cô một chút, sao, cô có thể ứng phó với Hướng Đông Dương không? Có muốn giúp cô tìm cớ để thoát thân không.”

Dương Lưu Thư hơi ngẩn người, thấy Hướng Đông Dương đang trở lại, vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Không cần đâu, cảm ơn, tôi rất ổn.”

Người nọ mỉm cười rời đi, Hướng Đông Dương trở lại ghế ngồi xuống xong, như bâng quơ hỏi câu “Gặp được người quen à?”.

Dương Lưu Thư không nghĩ nhiều, liền nói rõ đầu đuôi với anh.

Anh không để ý lắc nhẹ ly rượu, cười nói: “Vậy em không sợ tôi à?”

Cô ăn xâu mực nướng mà anh vừa mang về, khóe miệng còn dính một chút tương ớt: “Ừm, vẫn ổn. Thật ra chị tôi lo lắng nhiều quá rồi, tôi cũng đâu phải trẻ con.”

Anh như suy tư gì đó gật gật đầu, lại cười: “Sao lại không phải trẻ con? Vừa nãy lúc tôi đi xin sữa bò, Kinh Hàng còn nói em là em bé.”

Cô phụt cười, vô tình bị sặc tương ớt, tức khắc trong cổ họng như bốc cháy, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Anh một tay lấy sữa bò cho cô, một tay khác rút khăn giấy, ấn thẳng lên trên mũi cô, chặn nước mũi lại cho cô.

Cô ban đầu khó chịu quá, vẫn chưa để ý đến, đến khi trở lại bình thường một chút, mới phát hiện mặt hai người cách rất gần.

Tang Diệp ở đầu điện thoại bên kia thở dài một hơi: “Chẳng trách! Phá được án rồi. Được rồi, Dương Lưu Thư, chị em lần này lại bị em bán triệt để đấy.”

Hồi ức của cô bị cắt ngang, rõ ràng là chuyện phải bị mắng, lại bỗng nhiên bật cười.

--

Bốn giờ chiều, Hướng Đông Dương đến thăm ông nội.

Xe có giấy thông hành, sau khi vào đại viện thì phóng thẳng vào, lái đến dưới một tòa kí túc xá nhỏ.

Ông nội Hướng đã về hưu, sau khi bà nội Hướng qua đời thì luôn sống một mình, có một bảo mẫu chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của ông.

Khi Hướng Đông Dương vào nhà, ông nội Hướng đã ngủ trưa dậy được một lúc, đang ngồi trên ban công nghe Tướng Thanh (4). Thấy Hướng Đông Dương đến, ông nội Hướng rất vui: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”

“Đến đây có chút việc, còn thời gian, liền tới đây thăm ông.”

“Gặp Nam Nam chưa?”

“Lần này không gặp. Cháu mới gặp nó trước đó không lâu.” Anh muốn đỡ ông lão đứng dậy, bị ông nội Hướng đẩy ra.

“Không cần cháu phải đỡ, ông vẫn chưa già đến vậy.”

Từ hồi trẻ ông lão đã có tính tình này, càng già càng hăng hái.

Hướng Đông Dương thu tay lại, cung kính đứng một bên.

Ông nội Hướng đứng dậy, dẫn đầu đi tới phòng khách: “Đến đúng lúc lắm, chơi mấy ván với ông.”

“Vâng.”

Ông nội Hướng có ba đứa cháu trai. Đứa nhỏ nhất Hướng Mộc Dương là của nhà con trai thứ hai, bình thường thấy ông lão là như chuột tránh mèo, muốn cậu chàng chơi cờ cùng, thì nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ khi đến Tết cần tiền mừng tuổi, mới giữ được cậu chàng ở bên cạnh.

Hai đứa còn lại, là của nhà con trai cả. Nhỏ hơn là Hướng Đồ Nam, nói sợ ông thì cũng chẳng phải, nhưng hoàn toàn là một đứa trẻ nghịch ngợm, mông đặt lên băng ghế chưa được nửa tiếng là đã như bị đinh đâm, chẳng thể ngồi yên được. Còn to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, là đứa không khiến cho người lớn bớt lo nhất.

Mà đứa cháu trai cả trước mặt này, thì thực sự là khuôn mẫu tiêu chuẩn cho “Con nhà người ta”, ưu tú từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không để cho người lớn phải phí một chút tâm tư.

Cũng chỉ có nó, mới có kiên nhẫn chơi cờ cùng ông lão này.

Tuy nhiên thằng bé này cũng có một chút không tốt, làm việc nghiêm túc, một khi đã chơi thật, đối với ông nội nó cũng một bước không chịu nhường, ông lão đôi lúc thua nhiều, cái mặt già nua lại có chút không nhịn được.

Hai người ngồi xuống cạnh bàn cờ, Hướng Đông Dương khẽ mỉm cười hỏi: “Chơi thật không ạ? Hay là giết chút thời gian với ông?”

Ông nội Hướng lập tức thổi râu trừng mắt: “Vớ vẩn!”

Trong lòng lại nghĩ, thời gian gần đây ông thường lôi kéo lão Lưu trau dồi, giết đối phương đến tan tác tả tơi, có lẽ vẫn có hy vọng thắng được ván rưỡi.

Hướng Đông Dương kính già, để ông nội Hướng đi trước, quân cờ vừa ra, hai người đều trở nên yên lặng.

Dì bảo mẫu bưng hai ly trà đến, ông lão đi quân Tốt, hỏi: “Buổi tối ở lại ăn cơm nhé?”

“Vâng.”

Ông nội Hướng vô cùng vui mừng, lập tức bảo dì bảo mẫu: “Thêm mấy món. Chuẩn bị cho…… Bốn người.”

Đợi dì bảo mẫu rời đi, Hướng Đông Dương hỏi: “Mời ai nữa ạ?”

“Gọi cả lão Đàn, nhiều người náo nhiệt.”

Hướng Đông Dương không bình luận gì, dùng Pháo ăn một quân Xe của ông nội Hướng.

Đến ván thứ ba, ông nội Hướng nhận thấy có điều không đúng.

Thằng cháu cả này hôm nay dường như đã bị gì đó câu mất hồn, nhiều lần thất thần. Mặc dù ông đã thắng hai ván trước đó, nhưng để thắng được cũng rất gian nan.

Ông lão tự biết mình, rõ ràng đây không phải vì kỹ năng chơi cờ của mình tiến bộ vượt bậc.

“Sao thế, có tâm sự à?”

Hướng Đông Dương chậm nửa nhịp, ngước mắt, nhàn nhạt cười: “Không có ạ.”

Không có mới là lạ!

Nhưng sự nhắc nhở này của ông, vẫn rất hữu dụng, ván này ông nội Hướng thua một cách đặc biệt gọn gàng dứt khoát.

Ván thứ tư, thứ năm, ông nội Hướng vẫn là người thua.

Ván thứ sáu, Hướng Đông Dương không biết lại bị tiểu yêu tinh nào câu mất hồn, đi nhầm cờ suốt.

Lần này, ông nội Hướng không nhắc nhở anh nữa, cuối cùng nhân cơ hội thắng một ván, thành công cứu vãn thể diện của cái mặt già.

Hơn 5 rưỡi, chuông cửa vang lên, bạn ông nội Hướng, ông nội Đàn đứng ở ngoài cửa.

Đi cùng ông ấy, không phải bà nội Đàn, mà là cháu gái ông ấy Đàn Tiểu Vũ.

Quen biết nhiều năm, bạn chơi cùng thuở nhỏ, là một cô gái sinh ra trong một gia đình quân nhân, Đàn Tiểu Vũ có một khí chất rất hiên ngang.

Cô ấy nhoẻn miệng cười với Hướng Đông Dương, tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Anh Đông Dương, đã lâu không gặp.”

———-

(1) Ngôi sao nhỏ (小星星) – Twinkle Little Star bản Trung

(2) Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời (世上只有妈妈好)

(3) Vẽ rắn thêm chân (画蛇添足): là chuyện vô ích

(4) Tướng Thanh (相声): là một kiểu tấu hài của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoăc nói, hát để gây cười, châm biếm thói hư tật xấu, ca ngợi người tốt việc tốt