Say Đắm - Seven Liễu

Chương 43: 43 Hôn cũng hôn rồi

Trước khi Lộ Trạch ra khỏi nhà vệ sinh còn cố ý dùng nước lạnh rửa mặt, lại soi gương, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn rất đẹp trai.

Cậu bước ra ngoài phòng khách, định thay giày ra để đi dép lê trong nhà, Lương Tiêu đi từ phòng bếp ra, trên tay còn cầm theo một ly nước ấm, “Không cần đổi giày đâu, dù sao cũng đã đi vào rồi, cứ trực tiếp ngồi đi.”

Lộ Trạch cũng không kiên trì, cậu đặt mông ngồi xuống sô pha, nhận lấy ly nước ấm Lương Tiêu đưa cho, yếu ớt hỏi: “Uống nước ấm có tác dụng gì không?”

“Em cứ uống đi đã,” Lương Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, “Nếu không có tác dụng thì anh đi mua thuốc cho em.”

Lộ Trạch uống mấy ngụm nước ấm, cụp mắt nhìn đầu gối của mình và đầu gối của Lương Tiêu đang chạm vào nhau rồi nói: “Ban nãy anh để cho em hôn… là đồng ý rồi sao?”

“Đồng ý cái gì.” Giọng nói của Lương Tiêu không có chút rung động nào.

Trong nháy mắt Lộ Trạch mở to hai mắt, ngẩng đầu tỏ vẻ không tin được nhìn anh, “Vãi, đồng ý ở bên em đó!”

Lương Tiêu mím môi không nói chuyện, Lộ Trạch đặt ly nước “cạch” một cái xuống bàn, “Lương Tiêu, ý anh là sao?”

Lương Tiêu thấy cậu thực sự tức giận, cuối cùng trên mặt cũng có chút biểu tình, cười cười cầm ly nước đặt lại vào tay cậu, “Chọc em thôi, cái ly em đang dùng là của anh đó.”

Lộ Trạch sửng sốt một giây, cúi đầu nhìn nhìn cái ly trong tay, “Không phải mấy cái ly nhà anh đều giống nhau à?”

“Ừm, nhưng có một cái thường dùng nên anh có thể phân biệt rõ, vừa nãy vội quá nên lấy nhầm.”

Lộ Trạch chậc một tiếng, “Em còn chưa nói mình có để ý hay không mà.”

Ánh mắt Lương Tiêu nhìn cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, “Hôn cũng đã hôn rồi, chắc là không ngại đâu nhỉ.”

Lộ Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm anh một lát, bỗng nhiên đặt lại ly nước lên bàn, cả người đè lên người Lương Tiêu.

Lưng của Lương Tiêu dựa vào tay vịn ở sô pha, một tay Lộ Trạch chống lên tay vịn, tay kia thì giữ chặt eo anh, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Hôn lại một cái được không? Vừa rồi…. phát huy chưa tốt.”

Lương Tiêu lẳng lặng không lên tiếng, hơi thở của hai người như đan vào nhau. Sau một lúc lâu, Lộ Trạch lại hôn Lương Tiêu một lần nữa.

Môi anh không khác gì môi con gái cả, ấm áp, mềm mại.

Nhưng Lộ Trạch biết người mình đang hôn chính là con trai, bởi vì cơ thể Lương Tiêu không gầy như cơ thể của con gái, eo anh cũng không mềm như eo con gái, thậm chí mũi anh cũng cứng hơn mũi con gái nữa.

Lộ Trạch nhắm mắt lại, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng của Lương Tiêu, đầu Lương Tiêu hơi hơi ngả về phía sau một chút nhưng lại bị Lộ Trạch lấy tay giữ sau gáy.

Lương Tiêu hoàn toàn bị động nhưng cũng không phản kháng, để mặc cho đầu lưỡi Lộ Trạch tùy ý dịu dàng thăm dò trong khoang miệng mình.

Sau một lúc lâu, Lộ Trạch mới rời khỏi khoang miệng của Lương Tiêu, lại hơi lưu luyến không rời ngậm lấy đôi môi ướt át của anh rồi mới hoàn toàn chấm dứt nụ hôn này.

Hơi thở của hai người đều có chút nặng, Lộ Trạch vẫn duy trì tư thế ở trên người Lương Tiêu không nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Anh Tiêu, đây là nụ hôn đầu tiên của anh à?”

“Ừm,” Lương Tiêu lên tiếng, “Đã nói với em anh chưa từng thích ai.”

“Vậy đây cũng coi như là nụ hôn đầu tiên của em sau khi thành gay đi,” Lộ Trạch cười nói, “Anh là người con trai đầu tiên em hôn đấy.”

Lương Tiêu nhìn vào mắt cậu, “Có cảm giác không thoải mái không?”

Lộ Trạch tưởng Lương Tiêu đang hỏi về bụng mình, giây tiếp theo lại ý thức được anh đang hỏi việc hôn môi.

Lương Tiêu sợ cậu hôn môi với con trai sẽ không thoải mái, cho nên lúc cậu đưa đầu lưỡi vào anh có hơi né tránh đi, sau đó lại rất tích cực phối hợp với cậu.

Lộ Trạch cảm giác trái tim mình có chút chua xót, có hơi đau lòng xoa đầu Lương Tiêu, “Không có mà, đã nói là em thích anh rồi, hôn người mình thích sao có thể không thoải mái chứ.”

Lương Tiêu ôm eo cậu nói, “Không có là tốt rồi.”

“Kỹ thuật hôn của em rất tốt phải không?” Lộ Trạch nhướng mày vô cùng tự tin hỏi.

Lương Tiêu thấp giọng cười cười, “Anh cũng không có đối tượng để so sánh…”

Lộ Trạch nhìn thẳng vào Lương Tiêu đang cười tươi. Lương Tiêu ngầu như vậy đột nhiên cười lên… Thật sự có chút không chịu được nha.

Cậu không kìm lòng được lại hôn lên khóe môi Lương Tiêu một cái nữa, “Anh Tiêu ơi…”

“Hửm?”

“Em cũng không dám tin anh chưa từng yêu đương đấy,” Lộ Trạch nói, “Không phải không tin anh, chỉ là không thể tin được.”

“Không bình thường à?” Lương Tiêu hỏi.

Lộ Trạch lắc lắc đầu, “Rất không bình thường. Anh ngầu như vậy, lúc cười lên lại đẹp trai như thế chắc chắn là có rất nhiều cô gái thích anh luôn.”

Trên mặt Lương Tiêu vẫn giữ nguyên nụ cười, khi nói chuyện với Lộ Trạch thì giọng anh rất trầm, giọng điệu dịu dàng, “Không có ai thích cả, có thể đều bị anh dọa chạy mất rồi.”

Những lời này không biết sao lại chọc Lộ Trạch cười, cậu ôm bụng cười không ngớt, Lương Tiêu lại vỗ nhẹ lưng cậu, “Đừng cười nữa, bụng còn có đau không?”

Lộ Trạch vừa cười vừa gật đầu, “Ui….Đau.”

“Anh đi mua thuốc,” Lương Tiêu nói, “Đối diện có một hiệu thuốc, năm phút sẽ về.”

Lộ Trạch kéo tay Lương Tiêu không cho anh đi, “Hiện tại anh là bạn trai của em phải không?”

“Phải.”

“Không phải thuê đúng không? Không cần một giờ thu phí một trăm năm mươi đúng không?”

Lương Tiêu bất đắc dĩ cười nói: “Không cần, miễn phí.”

“Vậy đi đi.” Lộ Trạch cười búng tay một cái.

Trong lúc Lương Tiêu đi ra ngoài mua thuốc cho cậu, Lộ Trạch nhắn tin vào trong nhóm phòng ký túc xá: [Tao đang ở chỗ anh Tiêu]

Tôn Trác Vũ: [Vừa nãy đang muốn tìm mày đấy, làm hòa rồi à?]

Lộ Trạch: [Ừm]

Mao Hâm: [Buổi tối lại không về đúng không?]

Lộ Trạch chẹp miệng, mới vừa xác định ở bên nhau mà đã ngủ lại đây có phải không ổn lắm không nhỉ.

Lộ Trạch: [Chưa chắc nữa]

Cậu đang nói tào lao ở trong nhóm chat thì Lương Tiêu cũng đã trở lại. Lộ Trạch nhìn nhìn đồng hồ, “Nhanh thế?”

“Ừm,” Lương Tiêu lấy thuốc ra, “Uống một viên trước xem hiệu quả thế nào, nếu như chưa hết thì uống thêm nửa viên nữa.”

Anh lại rót thêm nước vào ly, đưa viên thuốc trong tay cho Lộ Trạch. Lộ Trạch lười lấy tay cầm, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy viên thuốc, sau đó ngửa đầu uống hơn nửa ly nước.

Lương Tiêu nhận lấy cái ly cậu đã uống xong, Lộ Trạch đặt hai tay lên bụng, sau đó ngả người tựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn Lương Tiêu, uể oải oán giận nói: “Trưa nay em chỉ ăn có mấy miếng, bây giờ bụng trống rỗng rồi, đói quá đi.”

Lúc cậu nói như vậy rất giống đang làm nũng, Lương Tiêu cúi đầu nhìn Lộ Trạch, thương lượng: “Ăn một chút đồ ăn nhẹ đi, món cháo lần trước em mua cho anh được không?”

Lộ Trạch gật gật đầu, Lương Tiêu ngồi xuống lấy điện thoại ra đặt cháo, Lộ Trạch híp mắt nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh.

Một lát sau, cậu đặt đầu gối lên đùi Lương Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tiêu, những vấn đề ban nãy anh nói…..”

“Không cần phải suy nghĩ,” Lương Tiêu cúi đầu, “Không có vấn đề gì cả.”

Lộ Trạch nhất thời chưa hiểu gì, hoài nghi nói: “Hả?”

Lương Tiêu buông điện thoại, nhìn về phía cậu nói: “Anh không làm công việc này nữa.”

Lộ Trạch trừng mắt nhìn, sau đó khiếp sợ ngồi dậy, “Vậy làm sao anh trả hết nợ được chứ?”

Lương Tiêu cười cười, “Đổi sang một công việc khác cũng có thể trả mà, chỉ là hơi lâu một chút thôi, không sao cả.”

Lộ Trạch giật mình rồi ngơ ngác không nói gì. Đúng là nếu đổi sang một công việc khác thì không phải không thể tiếp tục trả nợ, nhưng hiện tại Lương Tiêu chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, lại chỉ là một trường đại học hạng hai, tìm được công việc gì chắc chắn cũng không có thu nhập được như công việc trước.

Hơn nữa hiện tại tìm việc cũng không dễ, cho dù tìm được một công việc thích hợp rồi còn phải trải qua kì thực tập, tiền lương thấp nhưng phải làm nhiều. Nếu Lương Tiêu muốn trả nợ xong sớm thì chắc chắn anh phải tiết kiệm hơn.

“Ăn bánh bao được không?” Lương Tiêu hỏi, “Ít dầu mỡ hơn.”

“A…..” Lộ Trạch lấy lại tinh thần, “Được.”

Lương Tiêu đang muốn thanh toán, Lộ Trạch bỗng nhiên đè tay anh lại, “Hay là để em trả cho.”

Lương Tiêu giương mắt nhìn về phía cậu, Lộ Trạch dừng một chút mới nói: “….Em còn có mã giảm giá, để hết hạn sẽ rất lãng phí.”

“Không cần,” Lương Tiêu kéo tay cậu đặt lên đùi mình, nắm chặt không buông, “Anh cũng có mã giảm giá.”