Say Đắm - Seven Liễu

Chương 38: 38 Vô cùng đủ tư cách

Hai người bọn họ ngồi ở thư viện đến trưa, Lộ Trạch vừa nghĩ ngợi mấy vấn đề “bản thân cậu thích Lương Tiêu”, “hiện tại đã không phải trai thẳng nữa”, “Lương Tiêu có thích cậu không”, vừa gian nan làm cho xong PPT.

Sau đó cậu tựa lưng vào ghế duỗi thẳng eo, nghiêng đầu nhìn Lương Tiêu, phát hiện Lương Tiêu dù đang đọc sách nhưng lưng vẫn thẳng.

Lương Tiêu quay đầu lại nhìn về phía cậu, nhỏ giọng hỏi: “Làm xong rồi?”

“Ừm, đói bụng không? Đi ăn cơm thôi.”

Lương Tiêu gật đầu, “Tôi đi trả sách đã.”

Lộ Trạch nhìn lướt qua quyển sách kia, đoán chắc Lương Tiêu lật đi lật lại không đến mười trang.

Hai người bọn họ đi thang máy xuống lầu, Lộ Trạch hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Lương Tiêu vừa mấp máy môi định nói, cậu lập tức nói: “Tôi lỡ miệng, không hỏi anh nữa, nghe tôi đi.”

Lương Tiêu cười nói, “Ừm.”

Thang máy tới lầu một, cửa vừa mở ra, bên ngoài vừa hay là Hàn Tĩnh và Khưu Ninh đang đứng. Hai người họ đang thân mật dựa vào nhau nói chuyện, khi nhìn thấy hai người Lộ Trạch đều vô thức đứng thẳng lên.

Bốn người nhìn nhau có chút xấu hổ, Lộ Trạch chỉ gật đầu với hai người một cái. Trước khi ra thang máy, Lương Tiêu ở phía sau cậu cũng gật đầu lịch sự.

Đến tận khi đi ra khỏi thư viện, Lộ Trạch đột nhiên nói với Lương Tiêu: “Tôi với Hàn Tĩnh… Hai bọn tôi không có gì, tôi cũng sẽ không tức giận nữa, cũng rất bình thường ….”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Không cần tiến hành nghiệp vụ chọc tức bạn gái cũ.”

Lộ Trạch cười lên, cười xong lại hắng giọng một tiếng, nhìn về phía Lương Tiêu, “Anh Tiêu, ngày đó…. Hôm ở triển lãm tranh, anh….”

Lương Tiêu nhìn về phía trước, nhìn có vẻ vẫn rất bình tĩnh nói: “Hôm đó tôi cũng trả lại tiền cho cô ấy rồi, sẽ không liên hệ lại nữa, lúc ấy tôi cũng không biết cô ấy sẽ nói như vậy.”

Lương Tiêu là đang giải thích với cậu sao?

“Anh… Không cần…”

Lộ Trạch cảm giác trong trường hợp này mình nói gì cũng không được tự nhiên lắm. Cậu đang tự hỏi chính mình nên trả lời thế nào thì Lương Tiêu đã nhìn cậu nói tiếp: “Lúc trước tôi không biết cô ấy thích tôi, tôi đã biết rồi thì sau này sẽ không có cách nào làm khách hàng của tôi nữa.”

Lộ Trạch ngây người, vô thức hỏi: “Vì sao?”

“Sẽ rất phiền phức.” Lương Tiêu thản nhiên nói.

Anh vẫn quyết định nói suy nghĩ của mình cho Lộ Trạch, như vậy cũng mặc cho Lộ Trạch có suy nghĩ kia không, mà chắc là không có.

Dù sao cậu vẫn luôn là trai thẳng, có rất nhiều lúc có thể là ảo giác.

Lộ Trạch hơi hơi cau mày, lời này của Lương Tiêu là có ý gì? Biết cậu thích anh sao? Hay chỉ là trùng hợp?

Phiền phức, đúng là phiền phức thật. Nếu là Lộ Trạch làm công việc này cũng không mong khách hàng sẽ thích mình.

Tôi chơi với cô, cô trả tôi tiền, như vậy là bớt lo nhất, bớt mấy chuyện tình cảm phiền phức, dây dưa không rõ.

Vậy nếu Lương Tiêu cũng thích cậu thì sao? Còn có thể phiền phức nữa không?

Lộ Trạch ăn bữa trưa trong lơ đãng. Mặc dù cậu cũng yêu đương nhiều rồi nhưng rất ít khi vừa mới bắt đầu thích một người mà đã suy nghĩ nhiều như vậy.

Cậu cảm thấy được có chút bực bội, không rõ ràng, dứt khoát bảo Lương Tiêu đi chơi bóng rổ cùng mình.

Không ngờ Tưởng Nghĩa Kiệt cũng đang ở đó.

Lộ Trạch nhìn thấy Tưởng Nghĩa Kiệt thì ngay lập tức hối hận, sao cứ phải một mực đòi chơi bóng chứ, đấu địa chủ không được sao?

Cậu chột dạ chào hỏi Tưởng Nghĩa Kiệt, giới thiệu với Lương Tiêu: “Đây là…. Tưởng Nghĩa Kiệt, ờ Kiệt, hai người….”

Vãi thật, xấu hổ thật chứ.

Tưởng Nghĩa Kiệt tiếp lời cậu, “Bọn tao gặp qua rồi, ở quán bar.”

Lương Tiêu vươn tay ra với cậu ta, “Chào cậu, tôi là Lương Tiêu.”

Dù sao anh cũng biết lúc trước Lộ Trạch với Tưởng Nghĩa Kiệt đã xảy ra chuyện gì rồi cho nên cũng không mạo muội giới thiệu thân phận của mình.

Ánh mắt của Tưởng Nghĩa Kiệt dừng trên người Lương Tiêu vài giây mới quay đầu nói với Lộ Trạch: “Tao còn có chút việc, phải đi trước, mày với… bạn mày cứ chơi đi.”

Lộ Trạch nghe thấy cậu ta nói như vậy thì ngay lập tức cảm thấy như được giải thoát. Cậu còn đang tưởng tượng lát nữa sẽ phải chơi trận bóng xẩu hổ nhất cuộc đời mình.

Cậu vội vàng nói: “Không sao, mày cứ đi đi.”

Tưởng Nghĩa Kiệt gật đầu, “Đi đây.”

Lương Tiêu nhìn lại Tưởng Nghĩa Kiệt, gật đầu với cậu ta. 

Lộ Trạch thở phào nhẹ nhão, nhỏ giọng nói: “Mé, xấu hổ thật.”

“Hai người các cậu….”

“Mấy ngày trước bọn tôi có nói chuyện lại rồi,” Lộ Trạch vỗ bóng nói, “Nó biết tôi không thể thích nó được cho nên hiện tại tôi đang chờ đến lúc nó không thích tôi nữa thì bọn tôi sẽ lại quay về làm bạn.”

Lương Tiêu không biết là bản thân đang cau mày, hỏi: “Vậy tại sao lại xấu hổ?”

Nhưng vừa nói câu này ra anh lập tức hối hận, không nên bởi vì Tưởng Nghĩa Kiệt xuất hiện mà nhiều lời.

Lộ Trạch bị anh hỏi trúng, đúng vậy, cậu với Tưởng Nghĩa Kiệt cũng đã nói chuyện lại rồi, sao phải xấu hổ chứ?

Bởi vì cậu thích Lương Tiêu đó!

Vãi, cái này thì giải thích kiểu gì đây? Nếu cậu không thích Lương Tiêu thì hoàn toàn không có gì phải xấu hổ cả, Lương Tiêu thông minh như vậy, đừng bảo là đoán ra được rồi đấy?

Lộ Trạch cau mày nhìn về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu né tránh ánh mắt của cậu, chủ động chuyển đề tài, “Chơi bóng đi.”

Hai người đã lâu không chơi bóng, Lộ Trạch chỉ có chơi cùng Tưởng Nghĩa Kiệt nên mới có thể chơi như vậy, bởi vì thực lực ngang nhau nên đánh mới đã.

Cậu không biết kỹ thuật chơi bóng của Lương Tiêu thế nào, dù sao nhìn anh có vẻ rất lợi hại, nhìn bề ngoài có thể đoán được.

Sự thật chứng minh anh đúng là thật sự rất lợi hại.

Lộ Trạch thở một hơi hổn hển rất nhỏ, đập bóng vọt qua nhưng không có cơ hội ném bóng vào rổ.

Cậu dần bỏ đi những suy nghĩ khác, vừa cong lưng vỗ bóng vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm Lương Tiêu.

“Anh Tiêu,” Lộ Trạch nói, “Đến đây đi.”

Vừa nói xong cậu lập tức xông lên.

Lần này Lương Tiêu không thể ngăn lại, Lộ Trạch lướt qua người anh, bật nhảy, xoay người ném bóng vào rổ.

Lương Tiêu huýt sáo, Lộ Trạch cười cười.

Sau đó hai người chơi bóng rất nghiêm túc, giống như muốn giải tỏa hết muộn phiền trong lòng.

Toàn bộ quá trình chơi hai người đều tiếp xúc cơ thể rất gần, không phải cánh tay thì là ngực rồi lưng, hai người chơi bóng rất sôi nổi, ai cũng không chịu thua.

Sau một lúc lâu, Lương Tiêu nói trước: “Mệt rồi, uống nước đã.”

Lộ Trạch lấy tay lau mồ hôi trên trán, đầu cậu cũng đầy mồ hôi.

Lương Tiêu lấy khăn ướt đưa cho cậu, cũng lau mặt với tay mình luôn.

Lộ Trạch cười nói: “Anh Tiêu, anh chơi bóng quả nhiên vô cùng ngầu luôn.”

“Cậu còn ngầu hơn.” Lương Tiêu nói.

Lúc chơi bóng Lộ Trạch rất ngầu, không giống với tính cách của cậu, cũng có thể là vì anh vẫn chưa đủ hiểu Lộ Trạch.

Lộ Trạch đi đến ghế ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, bình phục hô hấp.

Bên cạnh có người đến chào hỏi cậu, “Cuối cùng hai người cũng chơi xong rồi hả? Đấu một trận với bọn tôi đi!”

Lộ Trạch khoát tay, mở miệng: “Mệt rồi! Cho tôi hai chai nước đi!”

Là thật sự mệt đó, đến bây giờ cả người cậu đều nóng lên, trên đầu đầy mồ hôi, ngực vẫn thở d.ốc phập phồng lên xuống.

Nghĩ đến vừa rồi tiếp xúc gần với Lương Tiêu, cho dù là hình tượng, xúc cảm, hay là hơi thở, cậu đều nhớ rõ rất rõ ràng.

Cho nên hơi thở khó có thể bình tĩnh lại được.

Lộ Trạch giương mắt nhìn về phía Lương Tiêu. Vừa chơi bóng xong nên cả người Lương Tiêu cũng đều là mồ hôi, trên chiếc cổ trắng mịn cũng đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời sáng như trong suốt.

Cậu không chỉ không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy bức tranh này rất đẹp, cũng rất…. gợi cảm.

Lần đầu tiên có hứng thú với cơ thể của con trai, loại cảm giác này đối với Lộ Trạch chính là một cảm giác thần kỳ.

Đồng thời cũng khiến cậu càng thêm xác định, cậu thật sự đã thích Lương Tiêu.

Chậc.

Trong khoảnh khắc đó, Lộ Trạch đột nhiên nghĩ thông suốt, mặc kệ bây giờ Lương Tiêu có biết hay không, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, cũng không thể giấu diếm làm gì.

Có lẽ vì Lương Tiêu có thói quen chăm sóc người khác nên sau khi cầm nước thì mở nắp ra rồi mới đưa cho cậu.

Lộ Trạch nhìn tay anh một lát mới giơ tay lên cầm, ngửa đầu lên uống hết nửa chai, có nước chảy xuống cổ cậu cũng không để ý.

Uống xong nước cậu xoa cằm, nghe thấy Lương Tiêu nói: “Lần sau sau khi vận động xong thì uống nước chậm chút.”

Động tác của Lộ Trạch dừng lại, nhướn mày với Lương Tiêu, nụ cười vừa vô lại lại vừa đẹp trai, “Anh Tiêu à, làm bạn trai như anh thật sự là đủ tư cách đấy.”