Tưởng Nghĩa Kiệt đuổi theo sau Lộ Trạch, khiếp sợ đến nỗi lạc cả giọng, “Lộ Trạch? Mày vừa nói gì đấy? Mày trở thành đồng tính từ lúc nào?”

Lộ Trạch đợi đi xa rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Thuận miệng nói thôi.”

Tưởng Nghĩa Kiệt trầm mặc đi bên cạnh, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng, Lộ Trạch liếc mắt nhìn cậu ta, “Sao vậy? Làm mày sợ à?”

Tưởng Nghĩa Kiệt lấy lại tinh thần, đưa tay giúp cậu ôm đồ, “Không có… Lúc nãy mọi người xung quanh nghe thấy hết rồi, mày không sợ bị ảnh hưởng gì à?”

Lộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bước chân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu bình tĩnh nói: “Có thể ảnh hưởng gì được chứ? Đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện gì vi phạm pháp luật, cũng không vi phạm quy tắc của trường, vả lại Hàn Tĩnh là con gái còn không sợ thì tao sợ cái gì.”

Tưởng Nghĩa Kiệt không thể hiểu được suy nghĩ của cậu, “Nhưng Hàn Tĩnh thích con gái là thật còn mày có thích con trai đâu.”

Lộ Trạch chậc chậc, “Từ nay trở đi anh Trạch của mày bắt đầu thích con trai là được chứ gì”.

Sau khi về đến ký túc xá, cậu chia cho Tưởng Nghĩa Kiệt một ít trái cây, Tưởng Nghĩa Kiệt vẫn không yên lòng, nhận táo còn làm rớt hai quả.

Lộ Trạch cúi người nhặt lên, bỏ vào túi nilong giúp cậu ta, “Mày sao vậy?”

“Tay run”, Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Thôi đi đây.”.

Lộ Trạch phất tay, để lại nửa thùng trái cây đủ để chia cho ba người còn lại, còn phần khác thì đem chia cho hàng xóm.

Sau đó cậu vừa ăn táo vừa tìm wechat của Lương Tiêu gửi tin nhắn: [Anh Tiêu, có rảnh không?]

Qua mấy phút sau Lương Tiêu trả lời: [Sao vậy?]

Lộ Trạch thoải mái trả lời: [Tôi công cmn khai rồi, hình như phải cần một bạn trai đấy.]

Lương Tiêu không trả lời ngay, Lộ Trạch vừa đợi vừa tiếp tục ăn táo, càng nghĩ càng cảm thấy những lời mình nói khi nãy cực kì thấy hả giận.

Không cần biết Hàn Tĩnh nghĩ thế nào, tóm lại bản thân cậu cảm thấy thoải mái hơn là được rồi, ít nhất người khác sẽ không nghĩ rằng vì chia tay mà cậu đã chịu đả kích lớn như vậy nữa.

Chờ cậu ăn táo xong, Lương Tiêu trả lời tin nhắn: [Có cần nói chuyện không? Hay là gặp mặt?]

Lộ Trạch hơi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi thẳng như thế này.

Cậu còn tưởng Lương Tiêu sẽ hỏi tại sao một trai thẳng như cậu lại muốn comeout trước chứ.

Đúng là vẫn ngầu như cũ.

Cậu ngậm quả táo trong miệng, hai tay trả lời: [Chắc chỉ cần lịch sử trò chuyện là đủ rồi]

Lộ Trạch: [Khi nào cần tôi sẽ tìm anh]

Lộ Trạch: [Nhưng mà như vậy anh sẽ khó tính phí]

Lộ Trạch: [Có bảng giá hay gì đó không? Gửi bảng giá cho tôi đi]

Lương Tiêu quả thật gửi cho cậu một bảng giá, nền trắng đen, không chút loè loẹt, mỗi công việc và giá cả đều được viết rõ ràng.

Sau khi Lộ Trạch nhìn thấy thật sự có bảng giá hoàn chỉnh như vậy thì cười một hồi, xém chút nữa làm rớt quả táo đang ngậm trong miệng.

Cậu lưu lại rồi lại nhìn kỹ.

Yêu cầu này của cậu chỉ có thể tính chung là trò chuyện, phí một giờ là năm mươi tệ, đắt thật.

Lễ Tình nhân năm trước Tôn Trác Vũ tìm cho Mao Hâm một người nói chuyện cả ngày cũng chỉ có năm mươi tệ thôi.

Nhưng mà lại không biết người đó trông thế nào, nói không chừng đằng sau chị gái kia lại là một ông chú thô tục nào đó.

Loại siêu đẹp trai như Lương Tiêu cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Lộ Trạch gặm hai, ba miếng ăn xong quả táo, ném hạt táo trúng phóc vào thùng rác ở góc tường, phồng má nói: [Anh đang làm việc à?]

Lương Tiêu: [Nói chuyện thôi, hai giờ có việc.]

Lộ Trạch: [Nói chuyện với tôi không tính là công việc sao?]

Lương Tiêu: [Cái này thì đơn giản.]

Lộ Trạch: [Cần gặp mặt mới tính là công việc?]

Lương Tiêu: [Ừm.]

Lộ Trạch cười cười, đối với công việc của Lương Tiêu vẫn tò mò như cũ: [Lúc nói chuyện không thể làm việc khác được sao?].

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài

2.

Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

3.

Xúc Tác Hoàn Hảo

4.

Hạnh Phúc Nào Cho Em

=====================================

Lương Tiêu: [Lúc làm việc không thể nói chuyện]

Lộ Trạch phản ứng lại: [Hiểu rồi, vậy một lần có thể nói chuyện cùng nhiều người à?]

Lương Tiêu: [Ừm, cũng có thể yêu cầu chỉ nói chuyện với một người, thêm tiền.]

Lộ Trạch bắt chéo chân, nói đùa: [Vậy anh nói chuyện với một mình tôi thôi, tôi trả thêm tiền]

Thật ra không phải gặp ai cậu cũng nói chuyện tự nhiên như thế.

Tuy là sau khi quen thì có thể rất bền chặt nhưng quá trình thân thiết thì vẫn cần một chút thời gian.

Chỉ là Lương Tiêu và tất cả bạn bè mà cậu quen biết lại không giống nhau, lớn tuổi hơn cậu, đã có việc làm, ít nói, cực kì ngầu, lúc làm công việc này lại rất thành thạo điêu luyện cho nên Lộ Trạch rất muốn trêu chọc anh.

Lương Tiêu trả lời rất nhanh: [Được, nói cái gì?]

Toi rồi, anh trai này sao không trả lời như bình thường?

Lộ Trạch sợ tới mức buông chân xuống, nhanh chóng trả lời: [Mịa nó đợi đã nào.

Tôi chọc anh thôi, anh đừng từ chối người ta đấy.]

Lương Tiêu: [Ừ.]

Ừ? Ừ là sao? Là biết tôi đang trêu anh? Hay là chưa từ chối người ta?

Lộ Trạch thở dài, nói chuyện với người lạnh lùng khó quá đi mất, nhất là cách màn hình không nhìn thấy mặt, không có cách nào nhìn biểu hiện để mà đánh giá… Mặc dù mặt đối mặt thì chắc cũng không đoán ra được nhưng nói “Ừ” bằng miệng vẫn đỡ lạnh lùng hơn là gửi tin nhắn như vậy.

Lộ Trạch trả lời một câu: [Không làm phiền anh nữa, kiếm tiền đi nha.]

Lương Tiêu không trả lời tin nhắn nữa, Lộ Trạch nhìn chằm chằm khung chat của hai người chậc chậc, lẩm bẩm: “Uổng công dẫn anh đi ăn thịt kho tàu ngon như vậy…”

Cậu đổi biệt danh cho Lương Tiêu: Thịt kho tàu không xử lý được!

Chiều nay không có tiết, Lộ Trạch thay đồ ngủ nằm trên giường, có thể là bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, cậu bị âm thanh phá cửa xông vào đánh thức.

Còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, Tôn Trác Vũ đã nhảy lên giường cậu, “Lộ Trạch, Lộ Trạch, dậy đi! Đừng ngủ nữa coi!”

Lộ Trạch vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác bò dậy: “Đậu má… có chuyện gì vậy?”

Tôn Trác Vũ thở hồng hộc nói: “Có phải mày về là lên giường ngủ liền nên chưa xem điện thoại không?”

Lộ Trạch vẫn mơ màng, “A…”

“Chuyện của mày với Hàn Tĩnh, mọi người trong trường đều truyền nhau cả rồi…”

Tôn Trác Vũ lấy điện thoại ra bấm vài cái rồi đưa cho Lộ Trạch, “Có người nói buổi trưa gặp hai người ở siêu thị, nói mày trực tiếp comeout trước mặt mọi người, mày nói cái gì vậy!”

Lộ Trạch chỉnh lại đầu tóc bù xù, nhớ lại những lời mình nói thì cũng hiểu những gì đang xảy ra.

Tôn Trác Vũ lại lướt màn hình hai cái, “Mày coi đi, nói kiểu nào cũng có.”

Lộ Trạch ngửa đầu ra sau, đẩy điện thoại ra xa một chút, “Đừng xem, không có gì đâu, bọn họ muốn nói cái gì thì nói, không cần quan tâm”.

Tôn Trác Vũ sửng sốt mấy giây, “Không phải chứ, có phải mày chưa tỉnh ngủ không, sao bình tĩnh vậy?”

Lộ Trạch ngáp một cái, lại duỗi lưng ra nói, “Bởi vì tao công cmn khai thật mà.”.

Phản ứng của Tôn Trác Vũ và những người vây xem trưa nay giống nhau như đúc, trợn mắt há mồm, miệng há to đến mức có thể chứa được quả táo lớn mà Lộ Trạch vừa ăn xong.

Hoá ra không phải bất lực? Mà là sai giới tính?

Bỗng nhiên Lộ Trạch cảm thấy phản ứng của mọi người rất thú vị, kể cả Tưởng Nghĩa Kiệt, hình như còn kinh ngạc hơn cả lúc biết Hàn Tĩnh thích Khâu Ninh.

Không phải chỉ là người đồng tính thôi sao? Không phải chỉ là Lộ Trạch thích con trai thôi à? Sao lại kinh ngạc như vậy.

Mặc dù trước giờ cậu vẫn chỉ quen bạn gái, cũng không có nghĩa là cậu không thể thích con trai, dù gì trước kia cũng chưa thử qua.

Trong lòng Lộ Trạch bỗng nhiên sinh ra một cảm giác đối nghịch, đại khái có thể gọi là “Di chứng bỗng nhiên phát hiện bạn gái chưa tình thích mình lại là một người đồng tính”, cũng không biết đang so đo cái gì, dù sao cũng không muốn giải thích.

Thế là cậu nhảy xuống giường, lấy một quả táo rửa sạch nhét vào miệng Tôn Trác Vũ, “Đây, ăn chậm thôi, từ từ tiêu hoá”..