Hoa Đô tinh, đã lâu.

Thời điểm Diệp Tố bước lên tinh cầu này, tự đáy lòng cảm giác được một loại nhẹ nhàng khó thể miêu tả bằng lời, mặc dù nơi này là trung tâm chính trị, không khí nghiêm túc đến cứng nhắc, nhưng so với đường phố chen chúc, thị trường ầm ĩ của Tây Đô tinh vẫn khiến Diệp Tố thoải mái hơn.

Kỷ Xuyên đã sớm nhận được tin Diệp Tố trở về, để Kỷ Gia Duyệt cầm xe bay của mình tới cảng đón hắn, Kỷ Gia Duyệt thuận tiện đem La Thành, Địch Cảnh, năm người cùng đi, nói rằng phải cho Diệp Tố cái nghi thức hoan nghênh "long trọng".

Long trọng không long trọng, Diệp Tố không thấy, hắn chỉ biết mình vừa nhìn thấy màu đất Hoa Đô tinh đã bị mấy người lao tới ôm đến thiếu chút nữa nằm liệt ra đường, đồng thời bị sờ soạng toàn thân từ trên xuống dưới vài lần.

Bàn Tử vừa sờ vừa tán thưởng: "Anh Diệp, mới hai tháng mà cậu đã vừa trắng vừa tròn."

Diệp Tố thừa nhận lời hắn nói là sự thật, mặc dù mỗi lần huấn luyện ở Tây Đô tinh đều có cảm giác mất một trăm cân, nhưng sau khi trải qua bổ sung dinh dưỡng sau đó, dịch dinh dưỡng tốt nhất, còn có thực liệu sư quyền uy nhất căn cứ theo tình huống cơ thể hắn mà điều chế một ngày ba bữa cơm, nếu Moka hôm sau phát hiện thể trọng Diệp Tố nhẹ đi còn phải lải nhải nửa ngày. Trải qua những ngày tháng ấy, không mập liền biến thành đối tượng muôn vàn thiếu nữ muốn thảo phạt.

Nhưng mà, ánh mắt Diệp Tố không phải không u ám nhìn hắn một cái rồi mới lấy hình thể Bàn Tử làm tiêu chuẩn, trong ánh mắt ý tứ rõ ràng, dáng người "tôi mũ 2" này mà cũng không biết xấu hổ dám cười nhạo hắn.

Bàn Tử không hề phát hiện, còn muốn xoa bóp gương mặt mượt mà của Diệp Tố, liền bị La Thành đánh một cái.

Diệp Tố nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây của bọn họ: "Thời gian không còn sớm, nhanh trở về đi ngủ."

"Không phải chứ!" Trương Diêu Phong lập tức la to, "Sẽ không mất hứng như vậy đi? Chúng ta ít nhất ăn một bữa cơm, đi hát một bài, lại xem một trận thi đấu, mới tận hứng chứ!"

Đầu Diệp Tố đều nở ra, hoạt động giải trí ban đêm chú định vô duyên với hắn. (bao gồm cả chuyện xxx)

"Qua nửa tháng phải đi tinh hệ Đông Cực, đến lúc đó không còn những ngày tháng thoải mái này nữa đâu." Trương Diêu Phong oán trách lại oán trách, nhưng vẫn giúp Nhiếp Tiểu Phàm, Tịch Tuyết bọn họ đem hành lý lớn lớn bé bé của Diệp Tố dọn vào cốp xe.

Sau khi sửa sang tốt, Nhiếp Tiểu Phàm chào Diệp Tố một tiếng rồi cùng Tịch Tuyết rời đi, bọn họ còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trên danh nghĩa ở quân đoàn H0036, cũng rất vội.

Diệp Tố cảm tạ một phen, sau khi tiễn bọn họ đi, mới hỏi Trương Diêu Phong, "Tinh hệ Đông Cực? Đi nơi đó làm gì?"

"Rèn luyện!" Trương Diêu Phong nói, "Năm tư, đến đao thật kiếm thật với Trùng tộc."

Năm người chui ở thùng xe phía sau, Bàn Tử bị chen đến biến thành hình vuông, ai ai nha nha kêu to. Địch Cảnh dùng kính râm thay thế đôi mắt mà cho Bàn Tử một cái nhìn tối tăm, "Cậu gọi giường với âm thanh này, nên chuẩn bị cả đời ế đi."

"Nói như cậu gọi giường nghe hay lắm." Trương Diêu Phong trộm nói thầm.

Kỷ Gia Duyệt khởi động xe, xe bay bỗng chốc lao đi, ở quỹ đạo trên không trung mà bay nhanh.

Diệp Tố bị quán tính tác động mạnh đến lung lay, có chút đầu váng mắt hoa, Trùng tộc, tinh hệ Đông Cực,... mấy từ ngữ bay lượn tới lui trước mắt hắn, hắn nhớ tới mục đích tiếp thu huấn luyện ở Tây Đô Tinh, chính là vì chống cự Trùng tộc. Từ một khắc Hàn Nghiệp tìm thấy hắn, đã chú định số mệnh hắn phải cùng Trùng tộc không chết không ngừng. Trùng tộc, cái chủng tộc xa lạ hắn chưa bao giờ gặp qua này, làm hắn sinh ra một loại cảm xúc khôn kể.

Trở lại tiệm cơm Kỷ gia, sáu người lại bị đầu bếp tiệm cơm Kỷ gia lạt thủ tồi hoa* một phen.

*phá hư cái đẹp

"Chú." Trương Diêu Phong xoa bụng nói với Kỷ Xuyên, "Tiệm cơm của ngài sinh ý không tốt, sở dĩ vì phương hướng có lẽ sai rồi."

Ông chủ Kỷ ai da một tiếng: "Cậu còn hiểu sinh ý à, cậu nói một chút, phương hướng nào sai rồi?"

Trương Diêu Phong thành khẩn mà nói: "Đêm không trăng gió lặng, giết người không thấy máu, đem tiệm cơm có độc ngụy trang thành tiệm cơm bình thường, tiếp nhiệm vụ sát thủ mới là phương hướng ngài nên đi!"

"Tôi cảm thấy cậu nói có đạo lý." Đầu bếp đặt mâm trước mặt Trương Diêu Phong, mấy chục con bọ cạp chiên không đủ dầu, "Protein rất cao, khen thưởng cậu."

Kỷ Gia Duyệt: "Ngày mai khai giảng, luận văn của tôi còn chưa viết xong, phải đi rồi."

"Trời tối đã như vậy, không quấy rầy chú, về nhà." Thân thể tròn vo của Bàn Tử lúc này lưu loát gấp đôi, La Thành cùng Địch Cảnh bị hắn chắn đến kín mít, cùng nhau lăn ra ngoài.

Diệp Tố mắt nhìn mặt bàn, bọ cạp chiên dầu không đáng sợ, đáng sợ chính là bọ cạp chiên dầu của tiệm cơm Kỷ gia. Diệp Tố lập tức lĩnh ngộ, đứng lên, "À, tôi cũng thực mệt, lập tức đi ngủ."

Trương Diêu Phong cùng con bọ cạp thiếu nửa đuôi nào đó nhìn nhau, chỉ có nước mắt ngàn hành.

Diệp Tố trở lại phòng mình, phát hiện hai tháng không có người ở mà vẫn sạch sẽ, có vài chỗ còn được sát đến tỏa sáng lấp lánh, Diệp Tố cảm thấy ấm lòng, thoải mái dễ chịu mà nằm lên giường, tiếp đó lại nghĩ tới tinh hệ Đông Cực, lấy quang não ra chuẩn bị xem tư liệu tương quan.

Hắn lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Hàn Nghiệp gửi cho mình, hỏi đã an toàn về tới Hoa Đô tinh chưa. Hắn nhất định đã ngay lập tức nhận được tin tức từ Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tịch Tuyết, nhưng vẫn cố ý hỏi mình.

Diệp Tố ngẫm nghĩ, nhịn không được cười rộ lên, cẩn thận biên tập tốt tin nhắn rồi mới trả lời. Sau đó tự mình vui vẻ chốc lát rồi mới nhớ đến còn chính sự phải làm, vội vàng ngồi dậy mở quang não lên tìm kiếm.

Hoá ra đại học tinh tế có quy định, học sinh hệ cơ giáp khi tới năm tư đều cần trải qua kỳ huấn luyện dài sáu tháng, đại học nằm phía đông thì rèn luyện ở khu vực tinh hệ Đông Cực, nằm phía tây thì rèn luyện ở tinh hệ Tây Cực, hai tinh hệ này đều là khu vực ngoại vi Nhân tộc, tinh cầu có rất ít sinh mệnh, ngoại tinh hệ sâu không lường được, thường thường có Trùng tộc đơn lẻ trộm hoạt động ở đó. Bởi vậy ở hai cực tinh hệ đều ra đời tổ chức tự phát, nhằm tiêu diệt Trùng tộc: Du hiệp và lính đánh thuê, Du hiệp phụ trách thu thập tin tức vị trí Trùng tộc, lính đánh thuê phụ trách tiêu diệt. Chính phủ cũng tiến hành rất nhiều chính sách ủng hộ cổ vũ bọn họ, hai cực tinh hệ dĩ vãng đều hoang vắng, nay bởi vì Du hiệp và lính đánh thuê tụ tập mà có thêm vài phần hơi người.

Sau khi tạo thành quy mô, Chính phủ lại kiến nghị thiết trí khu rèn luyện cho học sinh ở hai cực tinh hệ, có thể để các thiếu niên không cần mạo hiểm nguy hiểm tính mạng thật lớn mà ra tiền tuyến, lại vẫn có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu cùng Trùng tộc. Kiến nghị này được quảng đại dân chúng ủng hộ, phát triển tới nay, các hoạt động đã hết sức thuần thục. Nhưng mà, vẫn không thể tránh được tử vong phát sinh.

Đại khái giống như huấn luyện bộ đội đặc chủng, mỗi trường học đều có một số danh ngạch tử vong, một khi vượt quá danh ngạch tử vong, trường học sẽ bị giáng cấp. Nhưng để phòng ngừa trường học vì giảm bớt thương vong mà làm chút công phu mặt ngoài, liền thiết lập quy tắc tích phân, giữa học sinh có cạnh tranh tích phân, giữa các trường học cũng có cạnh tranh tích phân, dựa theo tổng tích phân của học sinh tham dự mà xếp hạng.

Không thể không rèn luyện, ở tình thế thời thời khắc khắc bị Trùng tộc uy hiếp, không ai có thể làm một đóa hoa trong nhà kính.

Diệp Tố nhìn thấy bốn chữ "danh ngạch tử vong", khinh khinh phiêu phiêu, giữa một loạt giải thích cứng ngắc, nhưng hắn phảng phất cảm thấy sau lưng nó chảy xuôi vô số máu tươi, vô số khuôn mặt tuổi trẻ khô héo. Tổ lật trứng sao còn lành, chuyện chủng tộc diệt vong, ai cũng không thể đứng ngoài cuộc. Diệp Tố cần gánh vác trách nhiệm của mình, phía sau hắn, còn có vô số người cùng gánh vác.

Lúc này, Hàn Nghiệp nhắn tin tới khiến Diệp Tố bừng tỉnh từ im lặng trầm tư.

"Cậu nghỉ ngơi tốt, có việc có thể tìm Nhiếp Tiểu Phàm. Đúng rồi, cậu hẳn sẽ tới tinh hệ Đông Cực, tôi sẽ phái người âm thầm bảo hộ cậu, nhưng cậu cũng không cần quá cậy mạnh, nhớ rõ lượng sức mà đi."

"Đây có được tính là gian lận không?" Diệp Tố kéo đầu óc lại, hỏi.

"Tính." Hàn Nghiệp trả lời cũng thực dứt khoát, lời nói kế tiếp lại khiến tim Diệp Tố đập nhanh một chút, "So với an toàn của cậu, gian lận kỳ thật không phải sai lầm."

Hắn chỉ chính là tác dụng quan trọng của mày với tinh quẻ đó. Diệp Tố đem sự thật đặt trước mắt nai con đang nhảy loạn trong tim, nai con lập tức thành thật.

Diệp Tố còn định trả lời cái gì, nhưng cảm thấy đầu choáng váng một trận, biết mình sắp tỉnh, vội vàng về giường đắp chăn, đầu vừa dính vào gối liền ngủ.

Thực nghiệm ở thế giới hiện thực kéo ra màn che, không bị phái chủ chiến uy hiếp, Diệp Tố hoàn toàn chuyên tâm mà tiến hành thực nghiệm, tiến trình thực nghiệm lấy tốc độ kinh người mà chạy vội về phía trước.

Mà ở thế giới Tinh tế, sau khai giảng bảy ngày Diệp Tố liền phải thi lại《hóa học cơ sở》, Diệp Tố cảm thấy không thể qua môn được, tuy rằng là cơ sở, nhưng đại học mở môn này, không khác gì sách trời với Diệp Tố, rất khó hiểu. Hắn vẫn mượn danh nghĩa thi lại mà xin phòng thí nghiệm trường học, một bên làm thực nghiệm tróc nguyên tố ký sinh ở phòng thí nghiệm, đối chiếu cùng thế giới hiện thực, tranh thủ tạo ra chất xúc tác hiệu quả tốt hơn một chút. Một bên cũng mượn phòng thí nghiệm mà nghiệm chứng một số ý tưởng khác, dù sao trang bị ở phòng thí nghiệm đại học Hoa Đô là hạng nhất, cơ hội khó có được. Thuận tiện, Diệp Tố còn xoát mạnh độ hảo cảm của học bá hệ hóa học, tranh thủ khiến "hỏi trơ trẽn" của mình có vẻ thân thiết hữu hảo một chút.

Mà lúc này, học sinh hệ cơ giáp năm tư hầu như đều dừng hết chương trình học chuyên ngành, chuẩn bị cho rèn luyện ở tinh hệ Đông Cực. Trước rèn luyện lần này, học sinh cần ký giấy sinh tử với trường học, nếu có học sinh bất hạnh bỏ mình, trường học sẽ bồi thường một bút phí dụng nhưng gia đình không thể tới ầm ĩ. Một giấy sinh tử này đem sự tình tử vong trần trụi bày ra trước đám học sinh chưa rành thế sự, khiến rất nhiều người sợ hãi muốn lui bước. Ở những lần rèn luyện bên ngoài, thông thường qua sáu tháng sẽ có khoảng từ mười đến hai mươi người tử vong, thực ra đây là một tỉ lệ rất nhỏ trong hơn vạn người tham dự, nhưng ai cũng không thể đảm bảo, xác suất nhỏ này sẽ không rơi trên người mình.

Rèn luyện cũng không có tính cưỡng bách, bạn có thể không đi, nhưng sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp. Trường học công bố: Khi bạn lựa chọn hệ cơ giáp, ngoài hưởng thụ vinh dự nó mang tới cho bạn, còn phải gánh vác nghĩa vụ của một chiến sĩ cơ giáp.

Một phương diện có người hưng phấn hừng hực chờ mong, về phương diện khác có người sốt ruột lo lắng.

Tiếp theo, trường học mở một khóa dạy tri thức tương quan đến Trùng tộc. Kỳ thật khóa này mở có chút dư thừa, Nhân tộc từ khi học tiểu học, vỡ lòng, đã được dạy về sự tồn tại của Trùng tộc, đem uy hiếp rành mạch đặt trước mặt mấy đứa trẻ, để bọn chúng biết rằng mình sinh ra với gian nan khổ cực. Đây kỳ thật là một thời đại bi ai, nhưng thời đại này đã giằng co năm trăm vạn năm.

Đương nhiên, đối với Diệp Tố, khóa này mở cũng thực đúng lúc. Thầy giáo phổ cập chủng loại chủ yếu của Trùng tộc cùng tập tính sinh hoạt của chúng. Chủng loại chia thành nhuyễn thể và giáp xác(là dòi và bọ, thật tởm). Trùng nhuyễn thể vỏ ngoài yếu ớt, dùng vũ khí kim loại là có thể chém rách, nhưng nước dãi của nó lại tràn ngập kịch độc, có tính ăn mòn cực cao, theo đo đạc, nước dãi trùng nhuyễn thể có tác dụng gấp một ngàn vạn lần dịch tiêu hóa của nhân loại, hầu như không có đồ vật nào chúng không tiêu hóa được. Trùng giáp xác có vỏ ngoài cứng rắn, còn có hai vuốt có tính công kích, vũ khí kim loại khó có thể xuyên thủng, cần dựa vào vũ khí quang học, nhưng năng lực ăn mòn của chúng nó yếu hơn một chút.

Diệp Tố thông qua mấy ngày học tập cũng biết nên dùng những kỹ năng chiến đấu đối phó Trùng tộc thế nào. Kỳ thật Trùng tộc nhìn đáng sợ, nhưng từng cái rải rác căn bản không tạo nên  uy hiếp gì. Nếu có thể đối phó người, vậy có thể giải quyết Trùng tộc dễ dàng. Tỷ như Trùng tộc giống người, trước khi công kích sẽ bày ra xu thế tứ chi, với cơ thể cứng nhắc kia Trùng tộc căn bản không biết che dấu, muốn tiến về phía trước, trùng nhuyễn thể sẽ cong thân, trùng giáp xác sẽ động chân. Đối với những chiến sĩ quen quan sát từng động tác nhỏ của bả vai đầu gối,... thì những biểu hiện đó quả thực vừa xem liền hiểu.

Chỗ đáng sợ nhất của Trùng tộc là số lượng và tính cắn nuốt, dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn không hết. Ngày thường còn đỡ, tới đại trùng triều mười vạn năm một lần, nghe nói là tới kỳ sinh sản của Mẫu Trùng thần bí khó lường, năng lượng tích lũy mười vạn năm toàn bộ hóa thành Trùng tộc nhỏ, che trời lấp đất mà tập kích sinh mệnh, nơi chúng đi qua, cảnh sắc không còn một ngọn cỏ, năng lượng đều bị cắn nuốt không còn. Vạn tộc hợp thành liên minh, cũng không ngăn nổi thế giết bất tận, chỉ có thể chậm rãi ăn mòn, dùng xác chết xây thành lũy, dùng tử vong đổi lấy tiêu diệt Trùng tộc. Tận đến lúc kỳ sinh sản của Mẫu Trùng qua đi, Trùng tộc mới có thể dần dần giảm bớt, khôi phục về mức độ bình thường.

Sau khi đại trùng triều qua đi, Vạn tộc đã sớm vết thương chồng chất, hơi thở thoi thóp, đất đai sinh hoạt cũng bị Trùng tộc gặm cắn, cần một lần nữa tìm tinh cầu để cư trú, cũng có khả năng mất hết khoa học kỹ thuật cùng văn hóa trong chiến tranh, phải một lần nữa phát triển lại. Càng bi thảm hơn chính là, chủng tộc nhỏ yếu nào đó có thể bị diệt vong hoàn toàn trong nạn sâu bệnh.

Mỗi một lần nạn sâu bệnh đều tàn phá vô tình như vậy, như lúa lớn lên tươi tốt bị châu chấu gặm chỉ còn rễ cây, sau đó dựa vào đất đai cằn cỗi một lần nữa nảy mầm lớn lên.

Dưới hoàn cảnh như vậy, cho dù năm trăm vạn năm cũng không đủ để khoa học kỹ thuật Nhân loại phát triển tới đỉnh cao, cho dù những chủng tộc càng cổ xưa hơn đã tồn tại một ngàn vạn năm, cũng không đủ phát đạt để có thể đối phó Trùng tộc. Mỗi mười vạn năm, khoa học kỹ thuật sẽ bị gián đoạn một lần, giống như hy vọng vĩnh viễn nhìn không tới, vẫn luôn tiếp tục tuần hoàn.

Diệp Tố nghe thầy giáo bình tĩnh giảng bài liền cảm thấy lòng đau kịch liệt khó thể giải thích.

"Các bạn học, hãy chiến đấu, hy vọng sẽ luôn tới vào khoảnh khắc tiếp đó."

"Tới tinh hệ Đông Cực đi, nhìn xem Trùng tộc bất tận, nhìn xem chúng ta có còn tương lai hay không."