Hữu tướng, Diêu phủ.

“Công tử.”

“Công tử vạn an.”

Dưới gia phó đang đánh quét đình viện hành lang nhao nhao hành lễ với công tử cẩm phục bước nhanh mà đến.

Người tới một thân bạch y, đầu buộc dây sa thạch tuyết trắng, bên hông còn có bạch ngọc theo bước chân bối rối của hắn mà lung lay. Trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, mặc dù bối rối như thế, nhưng không thấy nửa phần chật vật, dù không có nụ cười nhạt như gió xuân ngày xưa nhưng cũng không che dấu được phong tư khí vận cùng vẻ ôn nhuận nho nhã quanh người hắn.

Diêu Chi Khiên vội vàng chạy tới thư phòng của Diêu Chấn, “Phụ thân, nghe nói Phó gia cự tuyệt hôn sự? Tại sao?”

Diêu Chấn khép lại công văn, mặt mày nhíu chặt, không vui nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lát, trách cứ nói: “Cuống quít thành thể thống gì! Vì nữ nhân mà rối loạn mất chừng mực!”

Ngực Diêu Chi Khiên như bị đè nén, vừa mới nghe được việc này từ mẫu thân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cảm thấy không có khả năng. Hắn cùng Phó Nguyệt Linh là thanh mai trúc mã, bất kể là gia thế hay là tính cách đều vô cùng phù hợp, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì chứ!

“Phụ thân, là chủ ý của Phó bá phụ sao? Còn Phó Nguyệt Linh thì sao? Phó Nguyệt Linh có tâm ý gì?”

Diêu Chấn hận rèn sắt không thành thép nhìn nhi tử, bất mãn nói: “Chính là ý tứ của vị Phó Tứ cô nương kia, người ta không coi trọng ngươi.”

Diêu Chi Khiên không nghĩ tới câu trả lời này, ngây ngốc tại chỗ, không thể tin thì thào nói: “Vì sao…”

Điều đó là không thể.

Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau đi chơi, biết rõ lẫn nhau, rõ ràng là thích hợp nhất, vì sao nàng phải cự tuyệt.

“Ta cùng mẫu thân ngươi mang lễ đến cửa bái phỏng, vừa mới đưa ra ý nghĩ kết thân đã bị người ta bác bỏ trở về, chúng ta ngay cả băng ghế Phó gia cũng không ngồi cho nóng, ngươi cùng ta nói một chút, vì sao Phó gia lại cự tuyệt? Ngươi đã làm gì mà cô nương nhà họ buồn?”

“Con không …”

Diêu Chấn tức giận, phất ống tay áo, đứng dậy đi tới trước mặt Diêu Chi Khiên, “Ngươi còn nói là không sao? Vậy vì sao Phó Nguyệt Linh lại nói nàng không thích ngươi?”

Trong lúc nói chuyện Phó Sùng chỉ nói trong lòng nữ nhi của hắn sớm đã có người khác, không thể chậm trễ việc của công tử Diêu gia, còn nói hai người vẫn luôn là bằng hữu tốt, chưa bao giờ có một chút tình cảm nam nữ, cũng chưa bao giờ có hành động vi phạm lễ giáo.

Phó Sùng kia tính là thứ gì, tuy nói cùng là quan chức có phẩm cấp ngang với hắn, nhưng Diêu gia hắn cũng là hoàng thân quốc thích! Kết thân với Phó gia xem như để ý đến bọn họ, hiện tại không biết nguyên nhân bị cự tuyệt hôn sự, Diêu Chấn không giữ được mặt mũi, trong lòng lửa như có giận thiêu đốt.

Hơn nữa, kết thân với Phó gia là nước cờ đầu tiên, hắn muốn diệt trừ Phó Sùng, còn muốn Phó gia không còn ngày xoay người. Hiện tại Phó gia không muốn liên quan gì với bọn họ, sau này, hết thảy kế hoạch đều không thể thực hiện.

Chỉ có thể để Phó Sùng tâm không khúc mắc mà tín nhiệm hắn thì rất nhiều việc kia cũng dễ dàng hơn nhiều, đến lúc Phó gia thất bại mới càng khiến hắn cảm thấy thống khoái.

Mấy năm nay, Nhân Cảnh Đế càng ngày càng coi trọng Phó Sùng, thực lực Hữu tướng của hắn không bằng trước, cánh chim của Thái Tử ngày càng mạnh mẽ, Trấn Quốc tướng quân bình định Tây Nam sẽ nhanh chóng trở về triều, đến lúc đó Thái Tử sẽ trợ lực nhiều hơn một chút.

Gần đây Ninh vương đối với hắn đã có bất mãn, tình huống hiện tại có chút khó giải quyết, tình cảnh éo le, làm việc càng khó khăn.

“Con không biết…”

Diêu Chi Khiên thất hồn lạc phách rời khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thật lâu không nói lời nào.

Từ sau khi Nguyệt Linh rơi xuống nước vẫn một mực ở trong nhà tĩnh dưỡng, hắn không tìm được cơ hội đi tìm nàng, không biết có phải đang trách hắn hay không, cho nên không muốn gả tới đây.

Giờ phút này trong mắt hắn nhu hòa trong trẻo không có tiêu cự, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ mờ mịt cùng luống cuống, khóe môi mím thành một đường thẳng, khí chất trong trẻo lạnh lùng lại trà trộn một tia tuẫn khí.

Hắn đã sớm coi nàng là thê tử của mình, theo hắn thấy, hai nhà Diêu Phó thông gia là đương nhiên. Nhưng hiện tại phụ thân lại nói cho hắn biết, Phó Nguyệt Linh không muốn gả cho hắn, Phó gia sẽ không cùng nhà hắn kết thân, điều này làm cho hắn khó có thể tiếp nhận!

Trong ngực Diêu Chi Khiên dần dần dâng lên một tia phẫn uất, loại chuyện này khiến hắn rất khó chịu, hắn không cam lòng, rõ ràng Phó Nguyệt Linh vẫn nên thuộc về hắn. Coi như là cự tuyệt, cũng nên là hắn nói mới đúng.

Dùng bữa tối xong, Nguyệt Linh lại cầm lấy tấm thêu bên gối.

Thôi ma ma đặt quần áo gấp sang một bên, khuyên nhủ: “Cô nương, sắc trời không sớm, đừng thêu nữa, cẩn thận mắt bị hỏng!”

Nguyệt Linh xoa xoa đôi mắt khô khốc, nàng ngáp một cái, thanh âm nửa đùa nửa thật nói: “Làm sao không vội, phu quân đang trên đường tới đây!”

Động tác dọn giường chiếu của A Niệm dừng lại, mặt lộ ra chua xót, gần đây nàng thật không thể nghe vào khi cô nương nói chuyện lập gia đình, nói thêm một câu đã khiến ngũ tạng của nàng ấy cũng đang run rẩy, cảm giác thống khổ như từ trên cao rơi xuống lầu. Vừa nghĩ đến việc quân lính đang ngày đêm trở về, nàng ấy liền sợ hãi. Nếu tướng quân trở về muộn, đến lúc đó cô nương đã hứa với người ta, lửa giận ngập trời kia nàng ấy cũng chịu không nổi. Nghĩ đến đây, cả người A Niệm run rẩy.

Thôi ma ma lắc đầu bật cười, “Thật sự là xấu hổ chết người, vậy người cứ nói một chút xem, người đó ở đâu?”

Phó Nguyệt Linh làm bộ suy tư một phen, lắc đầu lắc đầu nói: “A, cái này ta cũng không biết.”

Con ngươi đen nhánh trong suốt đảo lại, nàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng vui tươi nói: “Có lẽ ngày mai sẽ từ trên trời giáng xuống cũng không chừng!”

Thôi ma ma biết bà đang bị trêu ghẹo, cũng không coi là thật, dỗ dành cô nương buông kim chỉ xuống rồi đi rửa mặt.

Nguyệt Linh vừa rồi cũng thuận miệng nói, nàng lại không biết người nàng tâm tâm niệm niệm niệm giờ phút này đang gấp rút nói với người ngoài cửa thành.

Cửa thành, trên ngựa có một vị nam tử hơn hai mươi tuổi, người tới mặc áo giáp bạc tinh tráng, dáng người cao ngất, tư thế oai hùng, dưới mày kiếm có đôi mắt đen kịt thâm thúy như một dòng nước sâu không thấy đáy, cảm giác áp bách kia giống như thủy triều dâng lên, cơ hồ muốn bao phủ người đang nhìn hắn.

Những người lính canh gác vây quanh nam nhân ngay lập tức.

Một binh tốt to gan lớn mật nói: “Cửa thành đã đóng, người tới là ai!”

Lục Tu Lương trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu nhìn tiểu binh kia, bàn tay rộng lớn hữu lực siết chặt dây cương.

Tiểu binh nhìn thấy động tác của hắn, binh khí trong tay dùng sức nắm, càng thêm cảnh giác hơn.

Đêm tối yên tĩnh, dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt người đó cũng nhìn không rõ.

Giờ phút này cho dù là Lục Tu Lương tự báo danh thì nhất định không thể làm cho vệ binh thủ thành tin phục, dù sao nơi này không có ai ra chiến trường, cũng chưa từng gặp qua hắn. Nếu gặp qua hắn, chỉ sợ không ai dám ở trước mặt hắn nói như vậy.

Hắn mang theo binh lính ngày đêm trở về, cuối cùng trước khi hoàng hôn hôm nay đến nơi cách kinh thành hai mươi dặm, đại quân bố doanh dựng trại tại chỗ, nhưng lòng hắn như mũi tên lên dây, thật sự không đợi được ngày mai, một mình giục ngựa chạy như điên trở về, đầu óc nóng lên kết quả lại bị người ngăn ở cửa thành.

Nếu hắn hồi triều, trước tiên phải tiến cung diện thánh, giờ phút này một mình hắn thừa dịp bóng đêm buông xuống, mạnh mẽ xông vào cửa cung, thật không ổn.

Lục Tu Lương bất giác đáng tiếc, mặc dù không vào được thành nhưng cách cửa thành nhìn phương hướng của nàng cũng đã thỏa mãn, vừa nghĩ đến thân ảnh xinh đẹp kia, trái tim hắn liền mềm nhũn thành một vũng nước, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa.

Hắn đang muốn đánh ngựa trở về thì trong thành có một người đi ra.

Thanh âm người nọ trầm thấp khàn khàn, trong giọng nói có ý cười, cực kỳ phóng đãng không kiềm chế mở miệng trêu chọc: “Ta thật sự là vận khí tốt, trực ban lại gặp được Lục đại tướng quân, từ xa không thể nghênh đón, mong thứ lỗi.”

Lục Tu Lương thấy rõ khuôn mặt người tới, hắn nhếch khóe miệng, thật sự là cố nhân.

Hoắc Minh Húc, nhị công tử Tín quốc công, Hoắc gia, đệ đệ của chiến hữu Hoắc Minh Uyên, người đã sóng vai chiến đấu với hắn.

“Thống lĩnh!”

Binh lính thu binh khí, ôm quyền hành lễ.

Hoắc Minh Húc đi tới trước ngựa, hắn nhìn y, có chút hứng thú: “Sao ngươi lại tự mình chạy về? Hôm qua ta còn nhận được thư của đại ca ta, huynh ấy nói ngày mai ngươi mới có thể đến kinh thành.”

Lục Tu Lương nhìn thần sắc của hắn liền biết Hoắc Minh Uyên nhất định còn nói những lời khác, ánh mắt nặng nề, cũng không mở miệng.

Hoắc Minh Húc bị người nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, ho khan một tiếng, “Huynh muốn vào thành sao? Ta có thể cho huynh vào còn làm bộ không nhìn thấy huynh.”

“Đa tạ.”

Người này thật sự là, đa tạ nhanh như thế.

Hoắc Minh Húc  chậc chậc một tiếng, bất mãn với sự lãnh đạm của hắn, uy hiếp nói: “Thân ta là thống lĩnh cấm quân, chưởng quản an nguy của kinh thành, có quyền biết lộ tuyến hành động sau khi huynh vào thành, nếu xảy ra chuyện gì, ta phải chịu trách nhiệm.”

Nói như vậy, nhưng Hoắc Minh Húc cũng biết điều này là không thể.

Hoặc là nói nếu trong thành này có Lục Tu Lương, vậy mức độ an toàn còn có thể tăng lên rất nhiều. Năm đó tả tướng Phó đại nhân đưa Lục Tu Lương đến nhà hắn cũng đã suy yếu thành như vậy, phụ thân của hắn, Hoắc lão tướng quân tự mình dạy hắn tập võ, không có mấy năm mà đại ca giao đấu cũng không phải là đối thủ của Lục Tu Lương.

Sự hung hăng trên người hắn mới là làm cho người ta sợ hãi nhất.

Lục Tu Lương cũng không nhíu mày, hắn xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi thẳng vào cửa thành, một mình Hoắc Minh Húc giậm chân tại chỗ, “Khối băng này! Nhất định là thừa dịp bóng đêm muốn nhìn trộm cửa sổ cô nương nào đó! Thật là một đăng đồ tử* như ngươi, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho đây?”

Bước chân Lục Tu Lương dừng lại, sau đó càng đi càng nhanh, lại giống như bị người vạch trần mà chạy trối chết.

Hoắc Minh Húc cười lạnh nhìn người nọ đi xa, quay đầu dặn dò: “Người nọ thân phận tôn quý, chuyện tối nay các ngươi coi như không phát hiện.”

“Vâng.”

Ôm quyền đáp ứng.

Lục Tu Lương trở về Lục phủ trước, sửa sang lại một chút, hắn dỡ áo giáp trên người xuống, thay đổi một thân trường bào màu đen.

Nam nhân thân hình rộng lớn, dáng người luyện võ hữu lực, quanh năm chinh chiến làm cho hắn càng thêm thành thục, cả người tản ra uy nghiêm bức người, làm cho người chung quanh đều xem nhẹ khuôn mặt vốn tuấn mỹ của nam nhân.

Trời sinh đôi mắt đào hoa, sau khi bỏ đi nét sắc bén càng lộ ra vẻ quyến rũ, sống mũi thẳng tắp, sắc môi rực rỡ, dung nhan tuấn mỹ dị thường như vậy làm cho người ta không cẩn thận liền lún vào.

Lục Tu Lương đứng ở ngoài Phó phủ, hắn mím môi, khó có được có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, hắn bước chân nhẹ nhàng, đi hai ba bước đã đến ngoài khuê phòng Nguyệt Linh, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, bật người vào.

Tiếng trống trong ngực đinh tai nhức óc, cho dù là lúc bị quân địch bắn một phát, đâm xuyên qua ngực, hắn vẫn có thể duy trì thanh tỉnh dũng cảm giết địch, nhưng mà giờ phút này, ở trong phòng người mình yêu, hắn luống cuống tay chân, thậm chí muốn lâm trận chạy trốn.

Trong khoang mũi tràn đầy hương thơm son phấn của nữ nhi, tinh tế ngửi lại còn có hương thơm nhàn nhạt trên người Nguyệt Linh.

Hai tròng mắt Lục Tu Lương âm trầm, yết hầu gian nan lên xuống, hắn cất bước tiến lên.

Ngón tay nhẹ nhàng vén màn ra, dung nhan kiều mị của cô nương lọt vào tầm mắt.

Hắn ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng gần như si mê, ánh mắt thoáng cái cũng không nỡ chớp, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều.

Không biết vì sao, Phó Nguyệt Linh nằm mộng, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn, cảm giác hít thở không thông cuốn tới.

*Đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc ( một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

Câu chuyện kể rằng, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu, là thân cận của nhà vua nước Sở. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua.

Một lần, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua nước Sở rằng: “Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc và oai nghiêm, có học thức, nhưng rất háo sắc, nên bệ hạ nhất thiết không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiền phức.”

Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác không. Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chững chạc và oai nghiêm, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về háo sắc, thần không bao giờ háo sắc đâu.”

Nhà vua nước Sở hỏi: “Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?”

Tống Ngọc lý lẽ: Trong chốn thiên hạ, mỹ nữ chẳng đâu sánh bằng Sở quốc, mỹ nữ Sở quốc chẳng đâu sánh bằng quê thần, mỹ nữ quê thần chẳng đâu sánh bằng Đông Lân – hàng xóm cạnh nhà thần. Nàng ấy cao thêm một phân thì quá cao, thấp đi một phân thì quá thấp, thoa thêm chút phấn thì quá trắng, thoa thêm chút son thì quá đỏ. Đôi mày nàng cong mượt tựa lông chim, da trắng như tuyết, eo nhỏ, răng trắng…

Tuyệt sắc giai nhân sát vách nhà thần như vậy, để ý tới thần suốt ba năm trời, mà thần chẳng chút động lòng. Lẽ nào thần thuộc hạng háo sắc? Trong khi Đăng Đồ Tử có bà vợ xấu xí, tóc tai bù xù, đôi tai dị hình, môi trề, hàm răng khấp khểnh chẳng đều, bước đi khập khiễng, lại thêm lưng gù, đầy thân ghẻ lở. Đăng Đồ Tử rất mê bà ta. Hai người sinh tới 5 mụn con. Bệ hạ xem, chỉ cần là phụ nữ, Đăng Đồ Tử đã thích, vậy thì rõ ràng hắn háo sắc hơn thần”.

Nếu xét theo quan điểm hiện đại, sự chung tình của Đăng Đồ Tử với người vợ xấu xí quả đáng khen ngợi, nhưng Tống Ngọc vốn miệng lưỡi phi phàm nên đã xoay chuyển tình thế một cách ngoạn mục, khiến Sở Vương chẳng còn phân biệt đúng sai, bèn phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Vì lẽ ấy, Đăng Đồ Tử về sau luôn mang tiếng xấu với đời.