Con mẹ nó đây mà là chốn chơi bời hả?
Kiểu bài trí này chẳng thua kém gì tập đoàn Đại Phú cả! Không biết tại sao Trương Minh Vũ lại cảm thấy hơi chột dạ. Tô Mang lại tỏ ra cực kỳ cao ngạo, dù sao nhìn nhiều cũng quen. Cô ấy khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của mình ở nơi đông người. Bọn họ nhanh chóng thanh toán xong. Hai nhân viên phục vụ một nam một nữ chia nhau dẫn Trương Minh Vũ và Tô Mang tới hai căn phòng khác nhau để chọn đồ bơi. Anh chọn xong đồ thì vào một phòng đơn thay quần áo. Cảm giác mặc đồ bơi lên người vô cùng kỳ quái. Tiếp đó, anh lại được nhân viên phục vụ dẫn tới hồ bơi. Cả một hồ bơi rộng lớn chỉ có hơn hai chục người. Nhưng tính ra cũng rất bình thường. Dù sao cả đất Hoa Châu này có được bao nhiêu người tới nơi đắt đỏ này ăn chơi tiêu xài cơ chứ? Tuy chỉ có hơn hai chục người nhưng trong số đó đã có mấy cô gái đi theo đại gia tới hồ bơi rồi. Trương Minh Vũ cũng không vội vàng, lẳng lặng đứng đợi ở một góc. Mặc dù anh đã thay đồ bơi nhưng vẫn không giấu nổi vẻ quê mùa trên người, thu hút khá nhiều ánh nhìn. Chẳng bao lâu sau đã có mấy người bắt đầu chỉ trỏ về anh. Trương Minh Vũ thấy xấu hổ, nhưng tìm hết cả một vòng xung quanh cũng chẳng thấy có nơi nào để ngồi xuống nghỉ ngơi. Thế là anh đành phải gắng gượng đứng chờ ở đó. Khi trông thấy mấy cô nàng ăn mặc khiêu gợi ở dưới nước, anh còn có suy nghĩ không dám vào trong hồ bơi. Liệu người anh… có bẩn quá không? Trong khi Trương Minh Vũ đang chìm vào suy tư, cánh cửa của khu thay đồ nữ chợt mở ra. Một bóng dáng gợi cảm mê người xuất hiện ngay trước mắt anh. Sau khi nhìn rõ, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập. Bình thường Tô Mang vẫn luôn mặc đồ công sở, tuy đường cong cơ thể rõ ràng nhưng vẫn không lộ chút da thịt nào. Nhưng hiện giờ khi cô ấy đang mặc trên mình một bộ áo tắm bó sát người, anh mới giật mình phát hiện dáng người của cô ấy thật sự quá đỉnh. Cô ấy mặc một bộ đồ bơi màu đen, quần bơi dạng váy. Tuy đây đã là bộ đồ bơi rất kín đáo nhưng vẫn khiến người ta bị kích thích! Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, trong người tức thì nổi lên dục vọng nóng bừng. Vô số người trong bể bơi nhìn tới, ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt vào cơ thể gợi cảm của Tô Mang. Tô Mang chẳng thèm để ý tới, chỉ cười hỏi anh: “Thế nào? Dáng người của chị cũng ổn đấy chứ?” Anh ngơ ngác gật đầu: “Ổn chứ, rất ổn là đằng khác”. Tô Mang đắc ý mỉm cười. Không biết tại sao có cô ấy ở đây, Trương Minh Vũ bỗng thấy mạnh dạn hơn nhiều. Anh vốn đang sợ không dám xuống nước, giờ đây lại có cảm giác ghét bỏ nước bẩn. Tõm! Tô Mang nhảy thẳng xuống hồ nước. Trương Minh Vũ nhìn theo mới giật mình phát hiện cô ấy đã đội mũ bơi từ bao giờ. Người ta thường nói kiểu tóc sẽ quyết định nhan sắc của một người nhưng câu nói này không hề có tác dụng với Tô Mang. Dù cho mái tóc bị che đi, ngũ quan tinh xảo của cô ấy vẫn khiến cho người người cảm thán! “Mau xuống đây nào”, cô ấy vẫy tay với anh. Trương Minh Vũ lấy lại tỉnh táo mới chậm rãi nhảy xuống, nhịp tim tăng nhanh đột ngột. Tô Mang bắt đầu di chuyển trong làn nước, đẹp như một nàng tiên cá. Anh liếc mắt nhìn quanh, thấy có không ít đàn ông đang lặng lẽ đến gần bọn họ. Ai cũng dán mắt lên người Tô Mang. Đáng ghét! Bọn háo sắc! Anh khinh bỉ nghĩ thầm, không hề nhớ tới bản thân mình mới giống kẻ mê gái. Tô Mang rướn người lên khỏi mặt nước. Giữa làn nước dập dềnh, cô ấy lại càng xinh đẹp không gì sánh được! Đến cả Trương Minh Vũ cũng ngắm đến mê mẩn! Cô ấy lại vẫy tay với anh: “Tới đây nào, em nói sẽ chơi với chị rồi cơ mà”. Anh gật đầu đáp lại. Nhưng khi anh đang định rẽ nước đi tới chỗ cô ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chào người đẹp, anh chơi với em một lát nhé? Kỹ thuật bơi của anh cũng tốt lắm đấy”. Trương Minh Vũ cau mày nhìn sang, thấy đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi. Trông cũng khá là tuấn tú, da dẻ trắng trẻo. Bên cạnh hắn ta còn có ba bốn cô gái trang điểm tỉ mỉ. Có lẽ là vì ở trong nước nên lớp phấn đã trôi gần hết. Mấy cô gái kia nũng nịu nói: “Anh Dịch làm gì thế? Chúng em có nhiều người như vậy vẫn không đủ cho anh chơi à?” Dịch Thanh Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ. Tình ý dạt dào trước đó cũng lập tức tan thành mây khói. Con người sợ nhất là bị so bì. Vốn cũng được coi là xinh đẹp hơn người, nhưng so với Tô Mang lại biến thành rác rưởi. Dịch? Trương Minh Vũ không khỏi nhíu chặt chân mày. Toàn bộ Hoa Châu chỉ có một gia tộc mang họ Dịch. Chẳng lẽ người này là người nhà Dịch Thanh Tùng? Nhưng anh nhìn thế nào cũng không thấy đối phương có gì giống với Dịch Thanh Tùng cả. Ánh mắt Tô Mang loé lên tia lạnh lẽo. Cô ấy tới đây chỉ vì muốn chơi với Trương Minh Vũ một lúc thôi, không ngờ vẫn bị người khác quấy rầy. “Em trai, chúng ta sang bên kia đi”, cô ấy lười để ý tới bọn họ, dứt khoát chỉ vào một nơi ở phía trước cách đó không xa. Cô ấy muốn tránh khỏi đám đông. Anh cười đáp: “Được”. Nói xong, anh bơi thẳng về phía cô ấy vừa chỉ. Hai người họ cùng bơi về một góc không người trong hồ bơi. Dịch Thanh Thần nhăn mày, kinh ngạc lẩm bẩm: “Em trai sao?” Dứt lời, ánh mắt hắn ta nhìn Trương Minh Vũ đã hoà hoãn hơn nhiều. Hắn ta nhếch môi nở nụ cười đắc ý. Tô Mang và Trương Minh Vũ bắt đầu chơi đùa vui vẻ, vừa bơi vừa hất nước vào nhau. Dịch Thanh Thần không lập tức tới quấy rầy mà chỉ lặng lẽ quan sát. Mấy cô gái kia cũng chỉ có thể tranh nhau đố kỵ ở cạnh hắn ta, không dám hé răng nửa lời. Trương Minh Vũ chơi rất vui vẻ, Tô Mang lại càng vui hơn. Tiếng hô hào không ngừng vang lên. Cuối cùng cuộc chiến hắt nước của hai người đã kết thúc khi anh lên tiếng xin tha. Tô Mang nở nụ cười rạng rỡ. Anh bám vào thành hồ bơi nghỉ ngơi một lát. Bơi lội vốn là một hoạt động vô cùng tốn sức, đã vậy còn cộng thêm hắt nước. Anh sắp kiệt sức rồi. Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, bất ngờ phát hiện Dịch Thanh Thần vẫn đang ở một góc trong hồ bơi lẳng lặng quan sát. “Chúng ta đi chơi cái khác đi”, anh mỉm cười nói với Tô Mang. Cô ấy cũng chơi chán rồi, lập tức gật đầu đồng ý. Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cổng hồ bơi. Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm theo sau…