Chỉ trong nháy mắt, mấy gã bảo vệ đã lao vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên: “Dừng lại cho tôi!” Tất cả mọi người đều sững sờ. Lại có người tới nữa sao? Hơn hai chục gã bảo vệ vô thức dừng tay, đồng loạt quay về phía người vừa lên tiếng. Đám người bị chấn động, vội vàng nhường ra một lối đi. Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương là cô gái anh vừa gặp trước cửa phòng làm việc của Trần Đại Phú. Lúc này, ánh mắt cô ta tràn đầy bối rối. Lúc đầu cô ta chỉ vô tình đi ngang qua nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của anh thấp thoáng giữa đám đông, cô suýt thì kêu ra tiếng. Khách quý của Trần Đại Phú bị đối xử như vậy ở tập đoàn Đại Phú… Sau khi nhận ra người tới là ai, mọi người đều tỏ vẻ cung kính. Dich Thanh Tùng tươi cười bước tới nói: “Chuyện nhỏ như thế nào cứ giao cho tôi giải quyết là được, sao dám làm phiền sếp Chu?” Trương Minh Vũ sửng sốt. Anh không ngờ cô gái này có địa vị cao như vậy, nhưng nghĩ lại cũng phải thôi. Người được đi vào phòng làm việc của Trần Đại Phú sao có thể là người bình thường được cơ chứ? Ánh mắt sếp Chu chỉ toàn là lo lắng. Cô ta không thèm liếc mắt nhìn Dịch Thanh Tùng lấy một cái đã chạy vội tới chỗ Trương Minh Vũ. Thấy thế, nụ cười trên mặt Dịch Thanh Tùng càng thêm nồng đậm. Gấp như vậy cơ mà, Trương Minh Vũ chết chắc rồi! Lâm Kiều Hân hốt hoảng tột độ, không ngờ chuyện này lại khiến người có địa vị cao như vậy ra mặt. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy anh đang đứng đó mỉm cười! Cô sắp tức điên lên rồi! Kỳ thực trong lòng anh cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với sếp Chu. Sếp Chu ngỡ ngàng, cảm thấy mờ mịt. Cô ta chưa kịp phản ứng lại đã thấy Trương Minh Vũ cười nói: “Ồ… Sếp… Chu? Sếp Chu à, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cô qua đây giải thích giúp tôi với, bọn họ cứ nói tôi ăn trộm đồ không cho tôi đi”. Nghe anh nói thế, mọi người xung quanh đều ngơ ngác. Chuyện này là thế nào? Trương Minh Vũ còn quen biết cả sếp Chu sao? Dịch Thanh Tùng cũng chết lặng, vô thức ngừng cười. Sếp Chu khựng lại. Nghe anh gọi mình là sếp Chu khiến cô ta suýt bị doạ sợ hết hồn! Nhưng cô ta cũng hiểu được, anh không muốn để lộ thân phận. Cô ta trầm ngâm một lát mới giả bộ bình thản nói: “Ai nói anh… anh trộm đồ?” Mặc dù giọng điệu rất bình thường nhưng vẻ mặt cô ta vẫn có gì đó là lạ. Trương Minh Vũ chẹp miệng, chỉ vào mấy người đầu tóc vuốt keo bóng loáng đang đứng trước mặt. Bốn người trung niên kia giật nảy mình, lòng thầm cảm thấy không ổn. Sếp Chu lạnh lùng nhìn sang bọn họ, cất giọng hỏi: “Chứng cứ đâu? Hay là các ông nhìn thấy tận mắt rồi?” Bốn người kia hoảng sợ lắc đầu đáp: “Không… không nhìn thấy…” Ánh mắt sếp Chu xẹt lên tia lạnh lùng, giận dữ nói: “Không nhìn thấy? Không thấy mà dám nói người ta trộm đồ? Các người làm lãnh đạo của tập đoàn Đại Phú mà xử sự như vậy à?” Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, không ngờ cô ta còn có khí thế kẻ cả như vậy. Bốn người kia đều choáng váng, cúi gằm đầu xuống không dám hé răng nửa lời. Dù sao thì sếp Chu cũng là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ! Sắc mặt Dịch Thanh Tùng tối sầm lại. Sếp Chu lại quát ầm lên: “Từ hôm nay trở đi, các người không cần tới đây làm nữa! Mau tới phòng kế toán nhận tiền lương tháng này đi!” Hự! Câu nói này khiến mọi người đều sợ hãi hít khí lạnh! Tất cả đều cảm thấy hãi hùng! Mấy người này đều là lãnh đạo cấp cao của công ty! Sao bảo sa thải là sa thải luôn được vậy? Lại còn cả bốn người? Bốn người kia sợ run người, khó tin ngẩng đầu lên nhìn, cứ ngỡ là mình nghe lầm! Nhưng vẻ mặt lạnh như băng của sếp Chu đã cho họ biết đáp án. Bọn họ đều cảm thấy hối hận xanh cả ruột! “Sếp Chu… sếp Chu, cô đừng nói đùa nữa. Cho dù chúng tôi… chúng tôi đều sai nhưng cũng đâu đến mức…” Một người hoảng hốt đứng bật dậy gào lên. Những người còn lại cũng gật đầu như bổ củi. Sếp Chu lạnh giọng nói: “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai!” Ầm! Trong đầu bốn người kia như bị sét đánh! Cả người hoá đá tại chỗ! Dịch Thanh Tùng cũng trợn mắt há mồm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trương Minh Vũ cười hỏi: “Này anh Dịch, tôi có thể đi được chưa?” Câu nói này lập tức dời sự chú ý của sếp Chu lên người Dịch Thanh Tùng. Sếp Chu lạnh lùng nhìn hắn ta. Dịch Thanh Tùng tức thì run lẩy bẩy! Mặc dù năng lực của nhà họ Dịch rất khá nhưng so với tập đoàn Đại Phú vẫn chẳng là gì cả! Đến cả bố hắn ta gặp sếp Chu cũng phải khúm núm lấy lòng, đương nhiên hắn ta cũng không dám đắc tội. Sếp Chu cất giọng hỏi: “Anh cũng tham gia vào chuyện này à?” Dịch Thanh Tùng lắp bắp phân bua: “Không… không phải đâu. Tôi quen… quen Trương Minh Vũ, chúng tôi thân nhau lắm. Tôi còn… tôi còn nghĩ cách giúp… giúp vợ anh ấy… tìm thần y mà. Sao tôi có thể…” Hắn ta nói mãi không hết câu, cũng chẳng biết mình nên nói gì cho phải. Dứt lời, hắn ta gắng gượng nở nụ cười nhưng trông còn xấu hơn cả khóc. Sếp Chu lườm hắn ta một cái rồi quay sang khách sáo nói với Trương Minh Vũ: “Anh thấy… chuyện này nên xử lý như thế nào? Tròng mắt mọi người đều lồi hết ra ngoài! Cho dù là vì quy tắc của công ty thì sếp Chu cũng đâu cần phải nhún nhường như vậy? Trương Minh Vũ cười bảo: “Sếp Chu rất công bằng, xử lý cực kỳ tốt!” Nghe vậy, cô ta thở phào một hơi, ngẩng đầu dạy bảo mọi người: “Tất cả các người đều bị trừ nửa tháng tiền lương! Ai vừa ra tay đánh người thì từ chức hết đi!” Lời nói lạnh như băng truyền vào tai bọn họ. Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ, chẳng ai dám thở mạnh! Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn Trương Minh Vũ, không dám tin vào mắt mình. Chẳng lẽ là vì sếp Chu quá muốn giữ gìn hình ảnh của công ty sao? Chắc chắn là không! Chẳng biết tại sao, cô bỗng cảm thấy Trương Minh Vũ trở nên thần bí lạ thường. Dịch Thanh Tùng siết chặt tay thành nắm đấm, lửa giận bùng lên trong mắt. Nhưng hắn ta chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sếp Chu vang lên lần nữa: “Phải rồi, vừa rồi anh là người không cho anh Minh Vũ đi phải không?” Hắn ta sững sờ, vô thức thốt lên: “Vâng… ạ”. Nhưng ngay sau khi dứt lời, hắn ta liền thấy hối hận! Sắc mặt sếp Chu lại trầm xuống. Cô ta lạnh giọng quát: “Mau đi xin lỗi anh ấy!” Dịch Thanh Tùng trợn trừng mắt khó tin hỏi: “Cái gì?”