Chương 12: Nhà giàu nhất làm đàn em

Xe nổ máy nhanh chóng quay về biệt thự của Tô Mang.

Trương Minh Vũ chưa kịp xuống xe, Tô Mang đã trèo lên.

Cô ấy mặc một bộ quần áo công sở khoe ra dáng người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa làm nổi bật khí chất hơn người.

Cộng thêm gương mặt xinh đẹp khuynh thành và khí thế lạnh lùng đúng là cực phẩm.

Thấy cô ấy lên xe, Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt. Khí chất cao quý trang nhã này và bộ dạng say rượu tối qua…

Tô Mang nghiêng đầu, trừng mắt nhìn anh.

Anh như bị điện giận, vội vàng dời mắt đi.

Mười phút sau, xe dừng lại.

“Đi thôi”.

Tô Mang cầm tay Trương Minh Vũ kéo anh xuống xe.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng trước cổng khách sạn.

Hồng… Thái?

Sau khi nhìn rõ bảng tên, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lại đổi một khách sạn năm sao cao cấp khác nữa hả? Giàu đến mấy cũng đâu thể phung phí như vậy được…

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Chị ba, ăn tạm cái gì đó cũng được. Không nhất thiết phải tới những khách sạn sang trọng như này đâu”.

Tô Mang nghi hoặc hỏi: “Sang trọng sao?”

Trương Minh Vũ: “…”

“Lần này chị dẫn em tới đây không phải để ăn cơm. Chị muốn chia cho em ít sản nghiệp, em cũng đỡ cả ngày rảnh rỗi không có việc làm”, Tô Mang nói tiếp.

Chia sản nghiệp?

Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất đắc dĩ, hóa ra là tới đây bàn chuyện hợp tác.

Sau khi đi vào, có nhân viên phục vụ muốn thông báo lại bị vệ sĩ ngăn lại.

Bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Trương Minh Vũ hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Đến cửa phòng họp, hai vệ sĩ mạnh bạo đẩy cửa ra.

“Rầm!”

Tiếng động trầm đục vang lên.

Tô Mang ngạo nghễ bước vào như một vị tướng quân.

Không… không thèm gõ cửa luôn sao?

Trương Minh Vũ cạn lời.

Phòng họp rất lớn nhưng chỉ có hai người bên trong.

Một người đàn ông trung niên có khí chất giàu sang đang ngồi ở ghế phải cạnh ghế chủ trì, sau lưng ông ta là một người phụ nữ có dáng người cao gầy.

Ngay khi tiếng cửa bị đẩy ra vang lên, người đàn ông đã sợ run người, từng lớp mỡ trên người đều rung động theo!

Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm.

Trương Minh Vũ thấy hơi hồi hộp.

Hỏng rồi, chưa bàn được gì đã phá hết…

Người đàn ông tức giận đứng bật dậy, nhưng khi trông thấy Tô Mang thì vẻ mặt âm trầm lập tức biến mất!

Cười… rõ tươi.

Chuyện này…

Giọng nói nịnh nọt vang lên.

“Ôi, chủ tịch Tô tới rồi hả? Cô vất vả quá! Sao cô không gọi tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị chào đón cho chu đáo”.

Ông ta lắc lư cơ thể béo ú của mình cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười.

Trương Minh Vũ thấy thế thì ngẩn người.

Quay ngoắt 180 độ luôn!

Tô Mang ngồi lên ghế chủ trì, hai chân bắt chéo, sắc mặt lạnh như băng.

Khí thế bùng nổ!

Trương Minh Vũ ngu ngơ đứng bên cạnh, lúng túng không biết nên làm gì.

Tô Mang liếc mắt, bình thản nói: “Ngồi đi”.

Bấy giờ anh mới dám ngồi xuống ghế bên phải chỗ cô ấy, cảm thấy rất xấu hổ.

Hành động này của Tô Mang khiến người đàn ông giật mình thon thót, cuống quýt cúi đầu với Trương Minh Vũ như đang chào hỏi.

Anh cười khan một tiếng, vội cúi đầu theo.

Người đàn ông cung kính nói: “Không biết lần này chủ tịch Tô tới đây… có chuyện gì không?”

Chủ tịch Tô?

Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt mờ mịt.

Tô Mang lạnh lùng nói: “Tìm cái khách sạn nào đó chuyển sang tên cậu ấy đi”.

Giọng điệu nhẹ bẫng như không, tựa như đang nói về cuộc mua bán một hai nghìn tệ mà thôi.

Trương Minh Vũ giật mình kinh sợ.

Người đàn ông béo ú kia cũng ngơ ngác, ánh mắt nhìn anh dạt dào phấn khởi!

“Được được được. Xin chào cậu, tôi tên là Trần Đại Phú. Cậu muốn loại sản nghiệp nào cứ nói với tôi”.

Trần Đại Phú vội chạy tới sau lưng Trương Minh Vũ, vừa bắt tay anh vừa cung kính hỏi.

Đối phương nhiệt tình càng khiến anh thấy ngượng ngùng.

“À… cái đó, được, tôi cũng…”

Anh đang định khách sáo đáp lại thì bất chợt ngẩn người.

Trần… Đại Phú?

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, khó tin hỏi lại: “Ông tên là gì?”

Bàn tay đang lắc lư của Trần Đại Phú chợt ngừng lại. Ông ta khúm núm đáp: “Trần Đại Phú ạ”.

Ầm!

Trương Minh Vũ cảm thấy đầu mình ầm ầm nổ vang!

Ông trùm bất động sản Hoa Châu Trần Đại Phú ấy hả? Trần Đại Phú nắm trong tay khối tài sản cả chục tỷ ấy hả?

Hơn 50% bất động sản của cả Hoa Châu đều thuộc về Trần Đại Phú!

60% tổng số khách sạn cao cấp cũng là của ông ta!

Người trước mắt anh… là… Trần Đại Phú sao?

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, trong lòng cực kỳ chấn động!

Không ngờ vị thương nhân truyền kỳ của Hoa Châu lại cung kính với chị ba như thế!

Tô Mang bực bội trừng mắt nhìn anh: “Không có tiền đồ”.

Trương Minh Vũ lúng túng nở nụ cười.

Tiền đồ…

Con mẹ nó mình…

Dù là cả nhà họ Lâm cũng phải khúm núm trước mặt Trần Đại Phú nhỉ?

Anh đờ đẫn hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Chị ba, em cũng không biết làm ăn gì đâu. Chị cho em làm là lãng phí tài nguyên đấy”.

Tô Mang thờ ơ đáp: “Mấy thứ này đủ cho em lãng phí là được”.

Đỉnh.

Cô ấy đã nói vậy rồi, Trương Minh Vũ cũng không nói gì được nữa.

“Trước tiên cứ sang tên khách sạn này cho cậu ấy để cậu ấy rèn luyện đã”.

Tô Mang phất tay quyết định thay anh.

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút, thầm tặc lưỡi.

“Vâng, chủ tịch Tô và cậu Minh Vũ chờ tôi một lát!”

Dứt lời, Trần Đại Phú hưng phấn chạy ra khỏi phòng họp.

Trương Minh Vũ ngớ người.

Tại sao lấy của ông ta một cái khách sạn lại giống như đang tặng cho ông ta một cái khách sạn vậy?

Còn cả kiểu xưng hô này nữa… cậu Minh Vũ?

Người giàu nhất Hoa Châu cung kính gọi anh là cậu Minh Vũ…

Tô Mang bắt chéo chân, khí thế áp đảo, không nói lời nào.

“Này… người đẹp, nhà vệ sinh ở đâu thế?”, anh ngẩng đầu hỏi nữ thư ký trước mặt.

Cô thư ký sợ sệt, run rẩy đáp: “Anh Minh Vũ cứ gọi tôi là Tiểu Ngô thôi ạ. Để tôi dẫn anh đi!”

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Anh đi theo cô ấy ra khỏi phòng họp, thấy đối diện thang máy cách đó không xa là một văn phòng mở khá lớn, bên trong còn có mấy người đang chăm chỉ làm việc.

Chắc hẳn đều là lãnh đạo của khách sạn này.

“Anh Minh Vũ, ở đây này”, nữ thư ký dừng bước, cung kính nói.

“Được, cảm ơn cô”.

Trương Minh Vũ cười đáp, vẫn không thể quen nổi với kiểu xưng hô này.

Anh đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết nỗi buồn, cảm giác thư thái hơn nhiều. Anh rửa tay rồi mới ra ngoài.

Không thấy nữ thư ký đâu nữa.

Trương Minh Vũ vẩy sạch nước trên tay, đang định quay trở về.

Nào ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói bén nhọn vang lên: “Ai da!”

Anh sợ hãi giật nảy mình.

Nếu không phải có tiếng động của người, anh còn tưởng là mình giẫm trúng đuôi mèo rồi!