Đứa bé còn rất nhỏ nhắn, toàn thân hồng hào, tuy rằng đã thành hình người, thế nhưng vẫn hoàn toàn chưa phát triển hoàn thiện, sau khi ra đời mấy phút, liền chết đi trong vòng tay của Yến Lạc.

Yến Lạc ôm đứa con nhỏ nhắn yếu ớt đó, la hét thất thanh một tiếng, liền ngất xỉu.

"Chết rồi, thai phụ ra quá nhiều máu sau khi sinh! Mau chuẩn bị túi máu!" Bác sĩ phụ sản kêu to một tiếng, phòng sinh đẻ bỗng bắt đầu bận rộn trở lên.

Ngoài phòng, thân hình cao ráo của Tần Lục, đứng rất lâu bên cạnh cửa, nghe ngóng âm thanh hỗn loạn trong phòng, trong ánh mắt hé mở một nửa của hắn, u tối và sâu lắng vô cùng.

"Tần Lục" Lương Tiểu Văn nắm lấy tay hắn, ánh mắt dịu dàng và trong suốt, nhẹ nhàng mở miệng.

"Mối thù của em đã được trả rồi, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ gạt bỏ quá khứ.

Còn anh, khi nào anh mới ly hôn với Yến Lạc?"

Mắt Tần Lục nhúc nhích, không lên tiếng một hồi lâu.

Ánh mắt Lương Tiểu Văn sâu sắc trở lại, buông tay của Tần Lục ra, cúi đầu đau thương nói:

"Nếu anh không muốn lấy em, thì cũng không sao.

Em biết bộ dạng của em hiện giờ, cũng không xứng với anh..."

"Không" Tần Lục xoa đầu Lương Tiểu Vân

"Đợi cô ta tỉnh rồi, thì anh sẽ ly hôn"

Yến Lạc đã bất tỉnh suốt ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà trên đầu cô, trong lòng tối tăm vô cùng.

Đứa con ấy, cuối cùng cũng không giữ lại được.

Đã chết trong vòng tay của cô.

Tiếng cửa phòng phát ra tiếng rắc, bị ai đó mở ra.

Tần Lục đẩy cửa vào, không hề có biểu cảm gì nói: Tỉnh rồi ư?"

Yến Lạc nằm nghiêng người, nhìn lướt qua hắn một lần, sau đó lại đưa ánh mắt ra chỗ khác, sắc mặt lạnh lùng như nước.

Chân mày Tần Lục hơi nhíu lại, đây là lần đầu tiên, người phụ nữ này lạnh lùng với hắn như vậy.

Bước hai ba bước tới bên giường, Tần Lục đem giấy thỏa thuận ly hôn, vứt trước mặt Yến Lạc.

"Giấy thỏa thuận ly hôn, ký đi!"

Hạ Vũ Yến ngồi dậy, quả nhiên cô đã cầm bút lên ký, ngay đến một giây do dự cũng không có.

Bàn tay Tần Lục bất chợt nắm chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu bút của Yến Lạc.

Sau khi viết được hai chữ, động tác của Yến Lạc đột nhiên dừng lại, ngước đầu lên, bình tĩnh nhìn vào Tần Lục: "Sau khi ly hôn, thì anh sẽ buông tha cho tôi và Tiêu Vương đúng không?"

Đến tận bây giờ cô cũng chưa biết được tung tích của Tiêu Vương ở đâu.

Tần Lục cười chế nhạo: "Sao, cô đối với gian phu của cô, vẫn còn nhớ nhung như vậy ư?"

Yến Lạc nhìn thẳng vào ánh mắt ác độc của Tần Lục, lạnh nhạt đáp: "Đúng vậy, bây giờ tôi mới phát hiện, anh ấy so với anh, tốt hơn gấp vạn lần.

Nếu lúc đó tôi không bị mù yêu anh, thì sao tôi lại trở thành bộ dạng như thế này?"

"Yến Lạc!" Tần Lục đột nhiên mất bình tĩnh tức giận, bước một bước lên phía trước, Ьóρ lấy cằm của Hạ Vũ Yến.

Đừng quên, lúc đó là cô cầu xin được ở bên cạnh tôi! Chính miệng cô nói yêu tôi nhất, nguyện vì tôi làm tất cả mọi việc! Là cô tự chuốc lấy!"

Sắc mặt Yến Lạc vẫn bình thản như cũ, cười nhạo báng: Đúng vậy, tôi thật sự quá hối hận."

Nói xong, cô liền đẩy Tần Lục ra, ký roẹt roẹt cái tên còn lại của mình trên giấy thỏa thuận ly hôn, hất ngón tay nhỏ nhắn một cái, ném tờ giấy lên thân người của Tần Lục.

Ly hôn, bắt đầu từ bây giờ, tôi và anh, sẽ không còn bất cứ dính líu gì nữa!"

Tần Lục không bất lấy tờ giấy đó, chỉ nhìn nó lung lay rơi xuống, nằm dài trên đất.

Hắn cũng không hề rời khỏi, khắp người tỏa ra luồng khí lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Yến Lạc, trong mắt hắn, là cơn thịnh nộ của cuồng phong bão táp..