Hôm sau, Khương Phong Dũng đưa Ngọc Uyển Quân đến tiệm trang sức đá quý Thiên Long.

Nói tiệm thế thôi chứ đây được coi là thế giới đá quý lớn thứ hai tại thành phố.

Ngọc Uyển Quân nhìn tên cửa tiệm thì lại nhớ đến Lộ Dao nữ chính nguyên tác, sau khi hai người cưới nhau thì cửa hàng này cũng được Khương gia cho Lộ Dao làm của hồi môn.

Khương Phong Dũng nắm tay Ngọc Uyển Quân đi vào dưới con mắt của nhiều nhân viên trong tiệm.

Cô hơi bất ngờ với hành động này của anh, nhưng cũng rất ngoan ngoãn phối hợp theo!

Anh dẫn cô vào phòng họp, những nhân viên cấp cao đều đã có mặt, anh đưa cô đến ngồi ở ghế giữa, đứng bên cạnh cô giọng nói uy nghiêm nhìn những người khác nói:

_ Từ nay về sau, Ngọc Uyển Quân sẽ là Giám đốc khiêm luôn quản lý của Thiên Long.

Mọi người có ai thắc mắc gì không?

Nhiều người không lên tiếng, Ngọc Uyển Quân định mở lời nói với mọi người nhưng một người phụ nữ trong số họ đã lên tiếng:

_ Khương tổng, tôi muốn biết người phụ nữ này là ai? Chúng tôi không muốn một người không quen biết làm cấp trên!

_ Không phục?

_ Chúng tôi chỉ muốn biết thôi!

_ Cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của Khương gia, Ngọc Uyển Quân.

Còn ai thắc mắc?

Người phụ nữ kia nghe được câu trả lời thì ngồi xuống, ánh mắt quan sát của nhiều nhân viên đều hướng về Ngọc Uyển Quân.

Thấy không được tự nhiên nên cô đã lên tiếng:

_ Chào mọi người, tôi là Ngọc Uyển Quân, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.

Tất cả cùng vỗ tay khiến cô trợn tròn mắt, hành động này cũng quá là phô trương đi! Ngọc Uyển Quân mỉm cười đáp lại như một phép lịch sự.

Khương Phong Dũng nhìn biểu hiện của cô mà cảm thấy vui lây, anh ngoắc tay bảo mọi người rời đi.

Anh ngồi xuống cạnh cô nói:

_ Có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, tôi cho người qua xử lý, còn chuyện gì không hiểu thì nhắn tin hỏi tôi, không được tự ý làm có nghe không?

_ Ừm! Nhưng anh chưa gì đã cho tôi luôn chức giám đốc, anh không sợ người khác nói anh thiên vị sao?

_ Tôi làm chủ, họ có thể làm gì được?

Vẻ kiêu ngạo của Khương Phong Dũng thật sự khiến người khác phải thích thú.

Trong truyện cũng chẳng bao giờ thấy cảnh này, chỉ thấy anh cưng chiều nữ chính, theo đuổi cũng là nữ chính theo đuổi, anh chỉ ngồi không lại có được vợ.

Khương Phong Dũng đứng lên muốn rời đi thì cô nắm tay lại hỏi:

_ Phòng làm việc của tôi ở đâu?

_ Tôi đưa em đi.

Anh đưa cô đến phòng làm việc, gian phòng cũng khá rộng, bàn làm việc và máy vi tính cũng rất mới, chẳng lẽ trước khi cô đến đây thì chẳng ai giữ chức giám đốc này?

_ Đây là phòng làm việc của em, tầng dưới chỉ để buôn bán, trên đây cũng chỉ có phòng họp và phòng làm việc của em thôi!

_ Đây đâu được gọi là tiệm, phải gọi là trung tâm trao đổi trang sức và đá quý.

_ Trước kia rất nhỏ, chỉ vừa mở rộng gần đây thôi! Em làm việc đi, tôi phải đến công ty.

_ Được, tạm biệt!

Khương Phong Dũng rời đi, Ngọc Uyển Quân ngồi xem sơ lược những tài liệu gần đây.

Chưa đến ba mươi phút cô đã có thể nắm bắt được gần hết công việc ở đây!

Xem xong tài liệu thì cũng gần trưa, cô định đi tham quan xung quanh tầng dưới rồi mới đi ăn trưa nhưng vừa xuống lầu thì đã nghe một quản lý nhỏ la mắng nhân viên vì chuyện gì đó, bên cạnh còn có một người đàn ông.

_ Cô làm ăn kiểu đó à? Cô chưa nghe qua khách hàng là thượng đế sao? Chiều lòng khách chính là chuyện mà các nhân viên phải làm, cô còn muốn làm ở đây nữa thì làm sao cho tôi thấy được đi!

_ Không chiều lòng khách thì làm sao buôn bán được?

Người đàn ông kia ra vẻ như chuyện đó đối với ông ta là một chuyện tốt, người phụ nữ vừa lớn tiếng kia quay sang nói với ông ta:

_ Aida, ông Giang yên tâm, từ nay về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu!

_ Vậy tôi muốn biết chuyện gì khiến cho ông Giang phải khó chịu?

Ngọc Uyển Quân đi đến đứng cạnh nhân viên vừa bị la mắng, đưa tay rút tờ khăn giấy phía sau đưa đến trước mặt cô ấy.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn ông Giang và người nhân viên kia, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

_ Cô tên là gì, tại sao lại không đeo bảng tên?

_ Tôi là quản lý của chỗ đá quý bên đây, còn cô là ai?

Tiệm được chia làm sáu tủ từ trang sức đến đá quý, mỗi tủ đều có ba nhân viên bán hàng, một quản lý nhỏ và một quản lý cấp cao.

Cô gái kia chắc là lúc sáng đến trễ nên đã không biết cô là ai, mọi người cũng ít khi bàn tán về chuyện này kia nên có lẽ cô ta không nghĩ đã có giám đốc mới.

Ngọc Uyển Quân nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô ta thì lại muốn ném cô ta ra ngoài nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề nên đành nhịn.

_ Tôi là ai mà cô cũng không biết thì trách nhiệm của một người quản lý, cô để ở đâu rồi?

_ Cô rốt cuộc là ai thế hả, tự dưng ở đâu chui ra nói chuyện chẳng hiểu gì cả!

Nhiều quản lý đã đi đến, một trong số đó đã lên tiếng nói tên cô ta cho cô biết:

_ Giám đốc, cô ấy tên là Tịnh Châu, sáng nay đã đến trễ.

_ Giám...!giám đốc? Thiên Long có giám đốc khi nào mà tôi không biết? Cũng chẳng ai nói cho tôi biết!

_ Là do cô đi trễ, không mang bảng tên, không nói lí lẽ, không kính trọng người khác, cô không xứng làm ở đây!

_ Giám đốc, tôi cũng chỉ là không biết cô đến nhận chức nên tôi nhất thời cư xử hồ đồ, mong cô bỏ qua cho tôi lần này.

Ngọc Uyển Quân nhìn Tịnh Châu lúc này với lúc nãy vô cùng khác nhau, cũng không nghĩ cô ta lại có thể thay đổi nhanh như vậy! Cô không quan tâm Tịnh Châu nữa, quay sang hỏi cô nhân viên bên cạnh, ánh mắt dừng trên bảng tên:

_ Tiểu Mộng? Tên cô rất đẹp, nói tôi nghe chuyện gì vừa xảy ra?

Ánh mắt của Tiểu Mộng hướng về Tịnh Châu và Giang Cao rồi cúi đầu không nói, thấy vậy cô nói tiếp:

_ Cô yên tâm, tôi sẽ đảm bảo hai người này không dám làm gì cô đâu! Tịnh Châu cô ta cũng đã bị tôi sa thải, sẽ không gây khó dễ cho cô nữa!

Lúc này Tiểu Mộng mới ngước lên nhìn Ngọc Uyển Quân, ánh mắt vẫn còn ngấn lệ, giọng nói hơi khàn do khóc:

_ Là ông Giang giở trò xàm sở tôi, tôi không chiều theo liền bị quản lý mắng, bảo tôi nhất định phải chiều theo ông ta.

Nói xong Tiểu Mộng liền khóc nấc lên, Ngọc Uyển Quân đưa mắt nhìn Giang Cao, ông ta né tránh ánh mắt của cô, giọng nói của cô khiến ông ta ngừng lại:

_ Từ nay về sao, cấm tuyệt đối không cho nhà họ Giang bước chân vào Thiên Long, đã nghe rõ chưa?

_ Rõ!

Những quản lý và nhân viên cùng đồng thanh lên tiếng, Giang Cao tức giận quát lớn:

_ Cô nghĩ mình là ai, có thể một tay che trời sao? Giang Cao tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

_ Vậy ông Giang muốn làm gì?

Khương Phong Dũng từ sau đi đến không sớm không muộn vừa hay nghe được câu nói của Giang Cao.

Ông ta quay người lại liền nhìn thấy anh, thái độ kính trọng nói:

_ Khương tổng, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?

Khương Phong Dũng đi ngang qua người Giang Cao, đi đến cạnh cô hỏi:

_ Không bị gì chứ?

Ngọc Uyển Quân lắc đầu, quay lại gọi một nhân viên đến đưa Tiểu Mộng đi nghỉ ngơi.

Tịnh Châu cũng muốn rời đi nhưng lại bị cô gọi lại:

_ Tịnh Châu, cô phạm vào tội tiếp tay cho kẻ xấu làm bậy, chuyện này cô định bỏ qua sao?.