Một người có được cuộc sống như Lại Thông tuyệt đối là trời cao ban ân cùng bất công. Đầu tiên trời cao ban cho y một đôi cha mẹ cần lao. Nguyên nhân vì cha mẹ rất chịu khó tựa như đôi ong mật chăm chỉ đem mọi việc lớn nhỏ trong nhà làm đến thỏa đáng mới tạo ra một con sâu lười tứ chi không dùng đến như Lại Thông Lại Thông mỗi ngày áo sơ mi đến tận tay, cơm chỉ việc há mồm. Hồi nhỏ cũng từng có lúc y vì thế mà khó chịu. Dường như là lúc ấy bốn tuổi ở nhà trẻ nghe a di (dì, ý chỉ cô trông trẻ) có giọng nói cực êm tai kẻ chuyện xưa “hoa Mã Lan”

, trong đó Tiểu Lan chăm chỉ chịu khó vô cùng được mọi người yêu mến mà Đại Lan lười biếng chỉ khiến người chán ghét. Còn chưa tiếp nhận thị phi Lại Thông ngây ngô tin tưởng, y về nhà liền chuẩn bị thay đổi trở thành một người được bạn bè yêu thương, quý mến. Đáng tiếc sau khi y đạp vỡ vụn hai cái bát, quét nhà khiến đồ đạc trong các phòng đều trở thành đồ bỏ, làm quần áo ngâm trong chậu biến thành đủ loại màu sắc, y bị cha mẹ nghiêm cấm có ý đồ làm bất cứ thứ gì. Mà sau 3h lẻ 6’ làm một kẻ chăm chỉ, Lại Thông quyết định y vẫn nên là sâu lười thôi, Lại gia cũng không cần thêm kẻ chăm chỉ chịu khó nào nữa. Nếu Lại cha Lại mẹ mà biết việc này tạo thành nguyên nhân dưỡng thành một con sâu lười đến không thể lười hơn được nữa không biết họ có hối hận đến đấm ngực không? Mà hậu quả nghiêm trọng hơn cả nữa là Lại Thông không còn tin vào những đạo lý mà lão sư (thầy cô giáo) nói nữa, y, Lại Thông không vì chăm chỉ chịu khó mà được người thương, ngược lại vì lười mà nhận được quan tâm săn sóc, chẳng phải là thuyết minh xác thực lời lão sư nói là không đúng? Lười không có nghĩa là ngu ngốc, ít nhất trên người Lại Thông là như vậy. Hoàn toàn tương phản với biểu hiện bên ngoài, Lại Thông thông minh một cách đáng sợ. Vì không muốn bản thân phải chịu chút mệt mỏi nào, Lại Thông luôn vắt hết óc, cân não lợi dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng làm cho y có thể bớt đi từng bước, nói ít được từng câu, đỡ phải huy chút thủ (tay), cho nên bên người Lại Thông đều là những kẻ chịu khó. “Không chịu khó cũng sẽ bị huấn luyện ra thật sự chịu khó”

Tràn đầy lĩnh hội Vương Á Nam cảm khái nói. “Đúng vậy, đúng vậy”

xoa bóp bả vai đau nhức do bị khối công việc nặng nề đè ép không chút hình tượng Đặc Đức chạy nhanh tới hát đệm (góp lời) Hắn rốt cục thành công trốn khỏi sự nghiệp khổng lồ của gia đình, không chút lương tâm ném cho đồng bào đệ đệ duy nhất (song sinh á) vốn tưởng rằng từ nay cuộc sống tự do khoái hoạt đã ở ngay trước mắt, ai ngờ không cẩn thận lại bị Lại Thông lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào hết sức xua đuổi. Nhớ tới đây Đặc Đức không khỏi một phen khóc lóc chua xót. “Khổ…a!!!!!!!”

Đặc Đức ngâm dài thanh âm, vươn Lan Hoa Chỉ, quả là một đoạn làn điệu cao hoa đán, không có biện pháp, hắn thích chính là kinh kịch. (quái nhân=.

=) Phủi phủi da gà đang nổi lên khắp người, Tần Dũng đối với những người bên cạnh đại tẩu ( chị dâu) thật sự không nuốt nổi, dường như không có ai là nhân loại bình thường hết (UFO???) May mắn thoát khỏi vây khốn, may mắn được nắm quyền chưởng quản to lớn, may mắn chuyển từ Kinh Thiên tập đoàn thành tập đoàn Luck, Tần Dũng đến bây giờ vẫn không hiểu ra làm sao. Bất quá cuối cùng hắn cũng hiểu được cái con sâu lười vẫn như cũ ngủ đến tối trời trong phòng kia không phải là một nam nhân đơn giản (anh có ngốc quá không vậy? boss của anh biết từ lâu oy ٩(̃-̮̮̃-)۶) Nhìn thoáng qua Tần Trí đang ôm Tần Nghĩa, Tần Dũng ôm một bụng dấu chẩm hỏi thực chờ mong hắn giải đáp. Đáng tiếc công sức chờ mong cả nửa ngày, Tần Trí chính là chỉ hứng thú với Tần Nghĩa đang ở trong lòng, sờ sờ lông mi, xoa bóp cái mũi, nhăn lỗ tai, hôn nhẹ. Trời ạ! Thật đúng là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen. Tần Dũng lần đầu phát hiện huynh đệ mình cũng kì lạ như vậy, âm ngoan Tần Trí vs thẳng tính Tần Nghĩa, nhanh chóng chuyển rời ánh mắt, hắn còn muốn bảo trì tâm trí thanh tỉnh (cứ cố lên, cố đến lúc anh gặp công hoặc thụ của anh là hết cố được luôn 3=]]]]]]]]]]]]] Khác phái thì hấp dẫn lẫn nhau không phải chỉ nam nhân cùng nữ nhân mà là tính cách con người, những sinh vật hắc ám thì khát vọng ánh mặt trời, những kẻ nôn nóng thì lại chú ý những người chậm chạp, nhân loại đối với những thứ bất đồng với mình vĩnh viễn tồn tại một thứ tính thú nồng hậu. Nên một kẻ trầm mặc ít nói, tâm ngoan thủ lạt Tần Trí đối với người có chuyện luôn nói thẳng, cảm xúc vĩnh viễn trực tiếp sảng khoái Tần Nghĩa sinh ra phi thường có hứng thú. Bởi vậy trí lực không bằng người, thể lực không bằng người Tần Nghĩa đành phải ủy ủy khuất khuất nằm phía dưới kẻ kia. Nhân thiện bị nhân khi (người tốt dễ bị khi dễ a) quả là cổ ngôn nổi danh. Trong bụng một bầu nghi vấn cảm giác thật sự không tốt, quả là trên thế giới này tối dễ bán là tiểu thuyết trinh thám, tính tò mò của nhân loại là vĩnh viễn không có chừng mực. Tần Dũng mắt thấy không thể trông cậy vào huynh đệ ngày xưa nữa, đành phải đem ánh mắt chuyển hướng sang hai người kia. Ánh mắt nhìn thoáng qua cái kẻ đang cười sáng lạn như Apollo 13 hào. Apollo (thần mặt trời) là danh xưng giới truyền thông đặt, còn 13 là Tần Dũng cứng rắn thêm vào. Tần Dũng cảm thấy Đặc Đức tam tam bát bát, rất là 13 (ta ứ hiểu câu này). Quên đi! Ánh mắt lại hướng về phía Vương Á Nam. “Bọn họ không có phản bội lão đại”

đây là một câu trần thuật, cho dù lúc đầu không hiểu được thì giờ hắn cũng biết rõ Tần Trí trung thành. “Đương nhiên không!”

Vương Á Nam gật đầu như cái trống bỏi “Tần Trí là quản lý do sâu lười biểu ca lựa chọn mà Tần Nghĩa là mồi (Ⓘ.Ⓘ) I’m skock!) Tần Dũng đã hiểu được Tần Trí là kẻ bị kéo vào cái kế hoạch này mà mấu chốt tha hắn xuống nước là Tần Nghĩa, nhưng hắn vẫn không hiểu rõ toàn bộ ngọn nguồn sự kiện. Ánh mắt phát sáng, Vương Á Nam rất lương tâm giải thích cho kẻ hi hữu giống nhân loại “Lại cha mẹ tuổi tác đã lớn không thể tiếp tục bồi sâu lười biểu ca nữa, ta thì còn muốn lập gia đình”

Nói tới đây có chút thâm ý khác nhìn Tần Dũng liếc mắt một cái, Tần Dũng cảm thấy có chút chíp bông ⁀⊙﹏☉⁀ dường như chính mình là cá đã cắn câu, bị nhân tính kế. (té ra là anh bị chấm rồi à╯.╰) “Sâu lười biểu ca chính là tìm kẻ sẽ bồi y cả đời”

“Là hầu hạ cả đời chứ”

Tần Dũng thay lão đại của mình bi ai, cả đời lão đại coi như xong. Kì quái nhìn Tần Dũng liếc mắt một cái “Chẳng lẽ hắn không biết cơ hội này là do Tần lão đại tích cực tranh thủ mà có được?”

Không có thực lực cùng mị lực muốn được sâu lười biểu ca lựa chọn là không dễ dàng, đừng quên so với Tần lão đại, sâu lười biểu ca còn muốn nhiều tiền hơn (❂.❂ thâm tàng bất lộ a) “Huống hồ sâu lười biểu ca bất quá chỉ là lười chút thôi”

(chút á (⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙) “Thực sự chỉ là một chút sao?”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn, Vương Á Nam rụt lui cổ. Được rồi, nàng thừa nhận, không phải một chút mà là thực lười thực lười. “Nhưng này cũng là Tần lão đại tự nguyện nha!”

Vương Á Nam đúng lý hợp tình ưỡn ngực nói, căn cứ vào không có đúng sai chỉ có tối cao nguyên tắc, bang chúng Vương Á Nam nói đến đối tượng chứ không phân chia quan hệ. “Ý ngươi nói rằng hết thảy đều xuất phát từ ý tứ của lão đại?”

Tần Dũng không thể không vì những kẻ trên dưới Kinh Thiên tập đoàn cảm thấy bi ai, chúng ta làm thủ hạ thật quá ư bất hạnh, như thế nào lại dưới trướng một lão đại như vậy “Đương nhiên”

Vương Á Nam không hiểu Tần Dũng có gì không hài lòng, cánh rừng lớn chim gì chả có, Kinh Thiên tập đoàn lớn như vậy, công ty sao có khả năng không có sâu hại? Mượn trí tuệ của sâu lười biểu ca để một lần nữa chấn chỉnh lại cả tập đoàn, Tần Kinh Thiên quả là khôn khéo làm người ta giật mình. “Bất quá cuối cùng Kinh Thiên tập đoàn vẫn là bị Luck thâu tóm, Tần Kinh Thiên cũng chỉ còn vị trí tổng tài, có thể hắn đã tính sai”

Vương Á Nam đoán Tần Kinh Thiên không ngờ sâu lười biểu ca không chỉ là một tác gia bình thường mà còn là chủ tịch tập đoàn Luck. “Tính sai”

thừa nhận công kích không biết mệt mỏi từ phía sau. Lại Thông trong lúc rên rỉ thở dốc hiện lên một ý niệm trong đầu. Kẻ luôn luôn thông minh hơn người như y lại bị lừa! “Ngươi!”

ý đồ xoay người lại chất vấn cái nam nhân tính dục hưng phấn không thôi kia, Tần Kinh Thiên một cái sát nhập tiến thẳng vào trong cơ thể y, hơn nữa cái mông kiệt lực vặn vẹo khiến hắn tiến càng sâu, một loạt động tác kịch liệt này làm cho mọi cố gắng của Lại Thông trở thành hư ảo, thân mình bị đâm về phía trước lại lần nữa nằm úp sấp trên giường. Tần Kinh Thiên ôm lấy thân thể Lại Thông, chìm đắm trừu quất trong thiên đường ấm áp, hắn có thừa thời gian để cùng với bảo bối tưởng nhớ nhiều năm hảo hảo thân thiết thân thiết. Trước kia đều là ngày ngày giao tranh, khốn khổ không chút khoái hoạt, hắn cố tạo ra một bầu trời riêng để kiến tạo một đế quốc vững chắc, làm cho mọi người tôn kính giờ thì chỉ cần an hưởng chờ hiến cống. Dục vọng bốc lên, không đủ, còn chưa đủ! Tần Kinh Thiên tăng nhanh tốc độ, động tác càng ngày càng mạnh, dũng đạo lâu ngày hoan ái phát ra tiếng *** đãng. Thân thể phát ra thanh âm mị sắc khiến cả phòng sắc xuân phơi phới. Xâm nhập lại tái xâm nhập, Tần Kinh Thiên hận không thể hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể Lại Thông, luôn cảm thấy hai người khoảng cách còn chưa đủ gần, dục vọng nhiều năm tích tụ uy lực quả không thể coi khinh. Đủ! Đủ! Đã mệt đến nhãn mạo kim tinh (lóa mắt), miệng khô lưỡi khô Lại Thông ngay cả tiếng rên rỉ đều không phát nổi nữa. Đó không phải là người, căn bản là đầu *** thú! Y mới đầu thực vừa lòng, Tần Kinh Thiên năng lực và tinh lực đều rất quan trọng, dùng một lần lên giường trong 7 ngày làm đại giới, đổi lấy một kẻ tình nhân ôn nhu sủng ái mình cùng toàn bộ nhân tài quản lý tập đoàn thật sự có lời, nhưng là hiện tại, y mệt! Bảy ngày một lần biến thành một ngày bảy lần, Lại Thông ngồi phịch ở trên giường, toàn thân xương cốt đều hướng y kháng nghị hành vi đối đãi bất nhân, phía trước nam tính đã muốn đạn tận lương tuyệt (không bắn được nữa) cao trào không phun ra được tinh hoa. Gặp tai họa nặng nhất là tiểu huyệt và thắt lưng đã muốn mất đi tri giác, thuần túy xuất phát từ phản xạ có điều kiện mà co rút vặn vẹo. Y từ khi nào chịu sự đối đãi tàn khốc như vậy, y muốn phản kích. “Ta muốn hối ước, ta muốn hối ước”

môi Lại Thông khô héo hé ra hợp lại không tiếng động phát ra lời than thở. Y muốn là năng lực Tần Kinh Thiên quản lý kinh doanh tập đoàn Luck chứ không muốn chính mình thừa nhận nam nhân tràn đầy tinh lực hù chết người kia. Y vận động cả đời cũng chưa bằng hai ngày qua, y thật sự sẽ bị nam nhân này thao chết mất. Nín thở gia tốc, Tần Kinh Thiên kháp trụ hai cánh mông co dãn mười phần của Lại Thông tiến hành đợt công kích cuối cùng, bị bài sơn đào hải (dời núi lấp biển, ý là rất mạnh) dục vọng kích thích đến nghiến răng nghiến lợi, càng làm cho cảm giác áp bách tăng mạnh. Ngày X, tháng Y, năm Z, nam tử họ Lại chết bởi trên giường làm lụng quá độ, lao lực mà chết=)))))))))))))) Vì không muốn chết theo kiểu khuất nhục, trên mộ mình viết xuống loại cười đến rụng răng này, Lại Thông ở một khắc cuối cùng tiến vào hắc ám, nhấn chuông điện thoại. Chê cười, trong hai người, y mới là kẻ tuyên bố mệnh lệnh, y mới là kẻ có quyền, y là chủ tịch tập đoàn Luck, nằm phía dưới kẻ kia chỉ vì y lười vận động mà thôi, nhưng chịu tội loại này y tuyệt không chấp nhận!!!!!!!!!! ……………………….. “Ngươi không nghĩ sâu lười biểu ca giống như cô bé lọ lem, mà là sư tử dũng mãnh lười biếng đi?”

ở phòng khách, Vương Á Nam vẻ mặt buồn cười nhìn Tần Dũng. Đám người ở Kinh Thiên tập đoàn thật là ngu xuẩn, thật sự cho biểu ca là nam sủng? Vương Á Nam nàng từ đầu đến chân không thấy biểu ca có chỗ nào tư chất của nam sủng cả. Phải biết là nam sủng là hầu hạ kẻ khác mà sâu lười biểu ca toàn thân không có tí xíu nào năng lực hầu hạ kẻ khác. “Những kẻ vọng tưởng phân chén canh (mấy kẻ muốn phân chia Kinh Thiên tập đoàn á) lúc này thực thảm đi?”

Vương Á Nam khinh thường những kẻ phản bội bất luận vì nguyên nhân gì. Phản bội chính là phản bội, ở tình huống nào thì kết quả cũng không sai biệt lắm vẫn là cấp đương sự tạo thành thương tổn giống nhau. “Thực thảm”

Bất đồng với Vương Á Nam không biết kết cục thật của những người đó, Tần Dũng biết huynh đệ ngày xưa kết cục như thế nào đánh một cái lạnh run. Bọn họ theo lão đại nhiều năm như vậy, vì cái gì còn nhìn không ra con người lão đại sống như thế nào đây? Kết cục của bọn họ không thể dùng từ thảm để hình dung. “Bọn họ tính sai”

Vương Á Nam nhẹ nhàng bâng quơ nói, nàng cũng không đồng tình những người đó, bất quá nàng nghĩ đến họ sinh hoạt dưới ánh mặt trời giờ đã hoàn toàn mất đi quyền thế cùng địa vị. “Đúng vậy”

Tần Dũng gật đầu. “Tần lão đại cũng tính sai”

Vương Á Nam nhìn về phía Tần Dũng. Không đợi Tần Dũng trả lời, Đặc Đức cùng Vương Á Nam điện thoại bên hông chấn động, họ đồng thời nhảy lên, nhìn chằm chằm phía cửa phòng. Đây vẫn là lần đầu tiên Lại Thông gọi bọn họ. Lúc trước Lại Thông không muốn dùng tới điện thoại, y luôn cho rằng bằng trí tuệ của mình tuyệt không có nan đề nào không giải quyết được, hiện tại lại là chuyện gì?! Đáng tiếc có người so với động tác của họ nhanh hơn, Tần Dũng, Tần Trí, Tần Nghĩa ba người đã muốn chặn lại Đặc Đức cùng Vương Á Nam “Tránh ra!”

Năm người giằng co hoàn toàn không còn vẻ chuyện trò vui vẻ vừa rồi, thế cục chuyển biến đột ngột, không khí giương cung bạt kiếm, không có biện pháp, các vị này đều vì chủ a Cao trào qua đi, cả người thấm ướt mồ hôi Tần Kinh Thiên không có chút ủ rũ, cũng không rời khỏi cơ thể Lại Thông, hắn chỉ nhẹ nhàng đem Lại Thông cuốn lại, chỉ bấy nhiêu động tác lại làm cho dục vọng của hắn sống lại, lửa nóng ở trong thiên đường (:”

>) lại trướng đại, nóng lòng muốn tiếp. “Lại đến một lần”

≧☉_☉≦ Tế bào trong cơ thể kêu la tiến về phía trước, Tần Kinh Thiên bất đắc dĩ thở dài “Đừng trách ta, tiểu sâu lười, ta cũng không có biện pháp”

cúi đầu nói với Lại Thông đã mê man, Tần Kinh Thiên chuẩn bị tái ăn một lần xong sẽ không ăn nữa. [“Lão huynh còn ăn!? Thực sẽ chết người đấy!”

Mặc Khách thật sự không đành lòng để sâu lười kia chết khó coi như vậy “Tái ăn liền là lần thứ tám O﹏o người chết rồi ngươi sẽ không ăn được nữa đâu”

Một họng súng ở ngay trước mi tâm Mặc Khách “Thỉnh ngài ăn, ăn hết mình”

╯.╰ Mặc Khách cười nói “Dù sao đau không phải ta, mệt cũng không phải ta”

(>‿◠)Nhìn đôi mắt đen của Lại Thông, Mặc Khách cúi đầu bi ai “Ngươi đã thích giường như vậy thôi thì chết trên giường cũng không sai a”

≥^.

^≤ “Thích giường không có nghĩa thích chết ở trên giường”

Lười nói chuyện Lại Thông khó có được một hơi nói một câu hoàn chỉnh như vậy “ Mau nghĩ biện pháp làm cho ta xoay người”

“Ta tốt xấu gì cũng là Luck tổng tài, hẳn là nên có bên người một đội cảnh vệ chứ, đúng không?”

Lại Thông vẻ mặt chờ mong hỏi, ánh mắt lòe lòe phát sáng. “Ngươi là một thương nhân làm ăn chính quy, mặc dù có tài năng tài chính, nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng (ta google rồi đấy bạn nào muốn rõ nghĩa thì cứ xem đại ý là cái ác luôn lấn át cái tốt nhưng cuối cùng cái tốt vẫn thắng) đạo lý này ngươi hẳn là nên biết đi”

Nói xong Mặc Khách còn âm hiểm cười…]}:=) “Phanh”

Một tiếng đập mạnh vang lên do Vương Á Nam sốt ruột muốn cứu người mà ném ghế dựa vào cánh cửa. Vẫn còn lưu luyến ôm lấy Lại Thông, thuận tay nắm lấy chăn, đem hạ thể tương liên của hai người che đi, Tần Kinh Thiên ngồi trên giường đối mặt với cửa phòng ngủ đang rộng mở. Năm người đang giằng co bị dọa chạy trối chết, sau khi khói bụi tan hết, năm người mới nơm nớp lo sợ nhìn về hướng giường lớn. Lỗ tai được bịt lại, Lại Thông đã mượn cơ hội chìm vào giấc ngủ, về phần điện thoại thì tính sau, đợi y ăn ngon ngủ kĩ rồi nói, đương nhiên y không biết lần này y đã tính sai. “Có chuyện gì?”

Nhìn một đám đang run như cầy sấy, nam nhân muốn tìm bất mãn vẻ mặt âm trầm. Vốn đã nghiêm khắc giờ càng như tu la chuyển thế, nhiệt độ xung quanh lạnh xuống mấy độ. “Ngươi…đem, đem sâu lười biểu ca làm gì rồi?”

Vẫn là Vương Á Nam đủ nghĩa khí, thu hết gan hỏi ra vấn đề, trong lòng thì đang buồn bực, chúng ta là tập đoàn Luck, chúng ta là chủ, bọn họ là tử, chúng ta vì cái gì lại sợ hắn đây? Đặc Đức nheo lại ánh mắt, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn cũng biến mất, kinh nghiệm phong phú cùng nhiều năm trực giác nói cho hắn biết tên nam nhân này không như hắn nghĩ, cũng không phải kẻ hắn nhìn thấy ở hội trường. Đây là một kẻ mà đứng trước mặt bất luận kẻ nào cũng tuyệt đối là lão đại. Xem ra Lại Thông thông minh thế lần này cũng bị lừa. “Đừng quên các người hiện tại là công ty con của Luck”

Sự ngạo mạn trong lời nói của Vương Á Nam không có lấy một chút khí thế, không có biện pháp, nàng sợ a (╥﹏╥) “Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, Tần Kinh Thiên cũng không có trả lời Vương Á Nam, chính là dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn nàng, “Lần-sau-không-cho-ngươi-đến-gần-y”

Ánh mắt nhìn về phía Tần Dũng rồi lại nhìn Vương Á Nam, Đặc Đức “Ba thước”

“Nếu không, giết”

“Gọi người thu thập một chút”

Nói xong đĩnh đạc ôm Lại Thông nằm xuống. Lần này đầu đầy dấu chấm hỏi đổi thành Vương Á Nam cùng Đặc Đức. Tần Dũng mỉm cười làm Vương Á Nam và Đặc Đức hoảng sợ, ánh mắt giảo hoạt không giống nam nhân ngu trung trong ấn tượng của bọn họ, những người này xảy ra chuyện gì a? Đều học qua Xuyên kịch biến sắc mặt sao? “Các ngươi về sau cách xa [Có] ba thước, tiến vào trong vòng ba thước sẽ bị giết”

Tần Dũng hảo tâm tiến hành công tác giải thích. “Nhớ kĩ, hắn là [Vô]”

Giơ tay làm cái thủ thế tức chỉ Tần Kinh Thiên, lại làm thêm một cái ải bộ dáng đại biểu Lại Thông “Hắn là [Có], [Vô], [Có]”

nói đến cách xưng hô tựa như quân Nazi nhắt tới nguyên thủ với vẻ mặt tôn kính chỉ kém không kêu một tiếng “Cáp Hitler”

“Kinh Thiên tập đoàn bất quá chỉ là một món đồ chơi, Luck tập đoàn chính là một con búp bê vải”

Tần Dũng dùng khẩu khí khinh miệt làm cho ngươi ta phải húp một ngụm lãnh khí. Hai mặt nhìn nhau, Vương Á Nam và Đặc Đức không hẹn mà cùng ở trong lòng cầu nguyện “Sâu lười, mau tỉnh lại, đại thế không ổn, tính sai hảo sự giống chúng ta rồi”

“Con, ngươi không thể cứ lười như vậy được, nếu cứ tiếp tục lười như vậy ngươi không sớm thì muộn sẽ gặp chuyện không may, đến lúc đó dù có hối tiếc cũng không kịp”

Lại Thông rất ít khi nằm mơ lại mơ thấy cha mẹ ân cần dạy dỗ. “Ta thực thông minh”

Tiểu Lại Thông tự tin tràn đầy “ Tuyệt không xảy ra vấn đề gì”

……………………….. “Nguyên lai ngươi kêu là sâu lười a”

một thanh âm lạnh như băng trêu tức “Nhớ kĩ, ta là vô ngươi là vô có, Ngươi là thứ vô có được duy nhất”

……………………… “Biểu ca,ngươi tính sai”

………………………. Những cảnh trong mơ không ngừng xâm nhập làm cho Lại Thông giấc ngủ bất an nhẹ chấn động, y như thế nào có khả năng tính sai, y hẳn là không bỏ sót thứ gì chứ. ~Hoàn~ P/s: đôi lời của editor Mỗi chương ta làm mất tận 2h30’ lại không dùng được raw nhiều đoạn đọc muốn điên cái đầu. Tác giả mà đọc được bản edit này chắc tìm tới tận cửa nhà ta ném trứng thối quá. Có nhiều đoạn ta thay đổi theo văn phong+ý hiểu của mình không sát nguyên tác tẹo nào Hoàn thì cứ hoàn cho đẹp thôi chứ cũng không hài lòng lắm. Bạn nào thấy không đúng thì chỉ hộ mà muốn edit một bản sát gốc hơn thì càng tốt. Làm đến tận chương này thì vẫn thấy bó tay với cặp này, bất ngờ cho đến những phút cuối cùng. Hài hước+hơi bựa+cẩu huyết+….