Việc bắt giữ Phùng Tích Tề diễn ra rất nhanh chóng.

Ngay khi Đường Diễn Sơ dẫn người tiến vào Hội trường EW, họ Phùng bị Lâm Mạc đá tỉnh lại, sau đó mơ mơ hồ hồ bị đeo còng tay, áp giải về Cảnh cục.

Ý chí của hắn cũng không tầm thường, sau khi quay về cục liền hoàn toàn khôi phục tinh thần.

Toàn thân hắn ê ẩm, tay chân tê liệt mất cảm giác, bị cảnh sát chế trụ hai tay dẫn đi.

Phút chốc, cảm xúc hỗn độn dâng trào: tâm lý phẫn nộ vì bị sỉ nhục, cơ thể đau đớn không thể chịu đựng,...!biến hắn thành một kẻ mất lý trí.

"Buông tao ra!" Phùng Tích Tề rống lên giận dữ.

Nực cười thay, trạng thái bầm dập đau nhức trên các cơ mặt khiến cho hắn chỉ có thể ú ớ một vài âm thanh không rõ nghĩa.

Phùng Tích Tề yếu ớt cố gắng giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của Lý Việt Minh và Vu Trú, nhưng một lần nữa bị chế trụ bả vai, cảnh sát không chút lưu tình dẫn hắn tiến thẳng vào phòng thẩm vấn.

"Yên lặng!"

Lý Việt Minh mất kiên nhẫn: "Cấm lộn xộn! Hiện tại bất kỳ hành động lời nói nào của anh cũng sẽ bị quy vào tội chống người thi hành công vụ, đầy đủ chứng cứ xác thực."

Phùng Tích Tề đau đến nỗi nhắm mắt run rẩy, hắn ta chưa rõ tình huống hiện tại của bản thân rốt cuộc là sao, rõ ràng bị đánh đến thê thảm nhưng toàn thân lại không hề có vết thương hở hay vết bầm tím nào.

Hắn quét mắt tìm kiếm Lâm Mạc, cắn răng nén đau cười lạnh: "Chưa kết án đã hành hung người vô tội, tao sẽ kiện mày tội cố ý gây thương tích, mày phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự."

Lâm Mạc vẫn đang vô tội đi sau lưng Trạm Văn Sương, nghe vậy liền ló khuôn mặt ngây thơ ra, nói: "Tôi không đánh người nha, anh đừng vu khống người khác."

Chỉ là thay trời hành đạo chút chút thôi.

Trên đời sao lại có người vô liêm sỉ đến thế!

Phùng Tích Tề nghe thấy tên đầu trọc kia ra sức chối tội, khuôn mặt vặn vẹo lại hung ác nham hiểm, hướng về phía Đường Diễn Sơ hét: "Cảnh sát đâu, công đạo chính nghĩa đâu? Tao bị đánh nhừ tử thế này mà các ngươi vẫn bao che cho tên kia!"

Trạm Văn Sương không buồn liếc mắt.

Đường Diễn Sơ thản nhiên: "Trên người anh không có vết thương nào hết."

Tất cả mọi người đều hiểu tình huống hiện tại, chẳng qua đã được nháy trước nên bắt buộc phải phối hợp diễn.

Tiết Trác Lâm trong lòng phẫn nộ nhưng vẫn bĩu môi nói: "Đừng ăn vạ nữa, trên người không có vết thương nào nhưng lại vu khống người khác, có biết nhục không?"

Phùng Tích Tề tức giận muốn hộc máu.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi muốn mở miệng, lại bị Đoạn Vũ mang đến một chiếc gương cầm tay giơ trước mặt.

Trong gương là hình ảnh nam nhân hoàn toàn không một vết sứt mẻ, lúc này hắn đột nhiên trợn mắt gào mồm: "Tao,...!tao muốn bác sỹ đến khám!".

Truyện Mạt Thế

...!

"Hahaha..." Tiết Trác Lâm bật cười.

"Bác sỹ kết luận không có bất kỳ thương tổn nào, đã dùng máy quét chụp chiếu toàn thân nhưng không phát hiện gì bất thường, các cậu không nhìn thấy biểu tình của Phùng Tích Tề khi đó đâu, khiến cho người ta hả hê thật sự!"

Lão Lưu gật gù: "Coi như hắn ta ác giả ác báo."

Nhưng những đau đớn hắn đang phải gánh chịu nào có là gì, tình trạng của hắn so với tình trạng thê thảm của những nạn nhân bị hắn tra tấn còn cách rất xa, những cô bé ấy trên người không chỗ nào là không có thương tích, toàn thân rách nát, chết không toàn thây.

Tiết Trác Lâm nói: "Học Thần cùng các kỹ thuật viên đã kiểm tra đồng hồ đeo tay của hắn."

"Có một thẻ nhớ được khảm ở mặt sau."

"Ngoài ra, trước khi Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch bị bắt, Phùng Tích Tề không những nhanh chóng thu lại hai thẻ Hội viên của bọn chúng, còn lấy mẫu vân tay và mật mã để kiếm soát cả két bảo hiểm của hai tên kia."

"Tuy rằng phần lớn văn kiện đã bị hắn tiêu hủy nhưng khi kỹ thuật viên lục soát két bảo hiểm của Trịnh Lương lại thu được kết quả ngoài ý muốn."

"Phát hiện cái gì?" Đoạn Vũ hỏi.

Tiết Trác Lâm khá vui mừng: "Ở giữa 2 lớp thép bên thành két, Trịnh Lương giấu một bản ghi âm, đây có thể coi là chứng cứ xác thực nhất để kết tội Phùng Tích Tề."

"Ha, không ngờ Trịnh Lương lại cáo già đến vậy."

Lão Lưu lắc đầu: "Vừa thu được tài liệu bí mật, vừa thu được dấu vân tay...!bọn chúng hành sự như điệp viên trong phim hành động vậy, thủ đoạn cũng quá cao tay.

Nhưng trong phim làm gì có kẻ phản diện nào thành công thoát tội đâu...!Àiiii!"

"Nếu không đã chẳng sinh ra câu nói: "Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó lọt."

Tiết Trác Lâm nói: "Hai chứng cứ này chắc chắn đủ để khép tội Phùng Tích Tề rồi! Phùng thị cho dù mời 100 vị luật sư cũng không biện hộ được trường hợp này."

Đoạn Vũ: "Án kiện này coi như cơ bản hoàn thiện."

"Nhưng các cậu đừng quên, Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch còn đang nằm thở máy trong bệnh viện."

Tiết Trác Lâm nghiêm túc gật đầu: "Không ngờ Mạnh Tình Trúc cũng nhúng tay vào vụ này, xem ra cô ta không hoàn toàn vô tội đâu, Sếp và giáo sư Trạm hiện đang thẩm vấn họ Phùng, Lâm đại sư cũng đang..."

"Lâm đại sư?" Đoạn Vũ nhíu mày.

Tiết Trác Lâm cười ngượng ngùng: "Hiện tại tôi thật sự bội phục cậu ta."

...!

Bên trong phòng thẩm vấn.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Phùng Tích Tề buộc phải chấp nhận tình trạng quỷ dị hiện tại của bản thân, hắn ta nhịn xuống đau đớn cố gắng ngồi thẳng trên ghế, nhất quyết ngậm miệng không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Đường Diễn Sơ.

Lâm Mạc ngồi ở ghế giữa, hai tay ôm trước ngực, hết sức chuyên chú nhìn hắn.

Một lúc sau cậu lên tiếng: "Về mối quan hệ với Mạnh Tình Trúc, anh có gì muốn nói không?"

Phùng Tích Tề lúc này mới khẽ động đậy con ngươi, giễu cợt nói: "Mày muốn tao nói gì? Bạn gái? Đồ chơi?"

Lâm Mạc: "Cô ta không phải là vị thần chi phối anh sao?"

"Rầm!"

Phùng Tích Tề hai nắm đấm nện trên tay ghế, khuôn mặt run rẩy không thể khống chế, nhìn chằm chằm Lâm Mạc gằn từng chữ: "Mày, nói, cái, gì?"

"Ta nói là---"

Lâm Mạc kéo dài giọng nói, hơi nghiêng người đổ về phía trước: "Mạnh Tình Trúc không hề vô tội, cô ta hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay mọi tung tích của ngươi, biết được tội ác của ngươi cùng với đám người Trịnh – Triệu kia, rút đi sinh mệnh của bọn họ rồi lại đeo một cái xích lên cổ ngươi."

"Làm sao mày biết được những chuyện này?"

Lâm Mạc gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, muốn khiến cho hắn ta bình tĩnh lại.

"Ta nhìn thấy."

edit bihyuner.

beta jinhua259

"Ta nhìn thấy mấy năm trước Mạnh Tình Trúc chủ động tiếp cận ngươi sau đó vô cùng thân thiết, ngươi không thể kiềm chế được hảo cảm dành cho cô ta, tiếp theo hai người trở thành tình nhân."

"Hiển nhiên, Mạnh Tình Trúc không hề khớp với "hình mẫu nạn nhân" của ngươi, những bởi vì "sở thích" nên ngươi vẫn quyết định xuống tay."

"Thế nhưng nằm ngoài dự liệu, cô ta lại có thể khống chế thủ đoạn của ngươi."

"Sự tình bại lộ, bí mật tội ác bị cô ta phanh phui, mà ngươi lại không thể điều khiển bản thân, không thể sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào đối với cô ta."

"Quan trọng nhất là, tình yêu của cô ta đã biến chất, mặc dù cô ta khiếp sợ một kẻ giết người tàn nhẫn, không coi mạng người ra gì, nhưng cô ta lại không muốn rời bỏ ngươi..."

"Dần dần, ngươi trở thành một con rối bị cô ta điều khiển, nhưng cô ta cũng vô tình bị ngươi đồng hóa, từ suy nghĩ đến hành động..."

"Có thể nói, ban đầu Mạnh Tình Trúc vẫn là người biết quý trọng sinh mệnh, những hiện tại cô ta cho rằng có thể rút đi những sinh mệnh đó để đổi lấy chất dinh dưỡng, phục vụ thủ đoạn và mục đích của cô ta..."

Lâm Mạc liếm liếm môi, nói nhiều khiến cho cậu hơi khô cổ.

Trạm Văn Sương đưa cốc nước chưa uống qua của mình cho cậu, Lâm Mạc cảm ơn sau đó vô cùng tự nhiên nhấp vài ngụm.

Phùng Tích Tề tựa như một pho tượng yên lặng bất động.

Trạm Văn Sương chậm rãi kết luận: "Anh đã bồi dưỡng ra một con quỷ vô nhân tính."

Phùng Tích Tề bấy giờ mới bật cười nho nhỏ, sau đó hắn ta ngày càng tăng thêm âm lượng, biến thành cười lớn, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng: "Cô ta không phải tự xưng là thần sao? Thứ chó má! Cô ta chẳng là cái thá gì cả."

"Một con đàn bà ngu xuẩn, điên cuồng theo đuổi hư vinh."

"Mày nói đúng, tao bị cô ta khống chế thì có sao, chỉ cần tao ám chỉ bóng gió một chút, cô ta bắt đầu không nhịn được lòng tham, sa đọa vào vực sâu khoái lạc, đã bị kéo xuống vũng bùn rồi vĩnh viễn không thể rửa sạch..

haha!"

"Tao đã dụ dỗ cô ta thử làm thí nghiệm trên người hai tên Triệu Lương và Trịnh Bành Trạch."

"Quả nhiên ban đầu cô ta còn sợ đầu sợ đuôi, dần dần tao cũng lừa được cô ả vào tròng."

"Thậm chí khi ấy không cần tao dạy, cô ta cảm nhận được hai tên kia sắp thoát khỏi khống chế liền lập tức rút sạch sinh mệnh bọn chúng."

"Tuyệt nhiên không hề e ngại chần chừ hay khủng hoảng lo sợ, chỉ có hưng phấn khoái trá..."

"Biết gì không, dưới đáy vực sâu có một cánh cửa, mà hai tên Trịnh – Triệu giống như công tắc mở khóa."

"Hiện tại cô ta đã bước qua ngưỡng cửa, tao thực chờ mong biểu hiện sau này của cô ta..."

Phùng Tích Tề cười to càn rỡ.

Ánh mắt Đường Diễn Sơ nặng nề.

Lâm Mạc nói: "Xem ra ngươi cũng không biết rằng bản thân mình yêu cô ta!"

Tiếng cười tắt lịm.

Phùng Tích Tề sắc mặt khó coi như người chết.

Vẻ mặt của hắn như là nghe thấy chuyện ma quỷ ngày xưa.

Lâm Mạc cũng tỏ ra ngạc nhiên: "Cái xích khống chế là do độ hảo cảm quyết định, độ hảo cảm trên 10 điểm mới có thể bị cô ta khống chế."

Cậu nhìn thấy làn khói đen hắc ám bao phủ xung quanh thân thể Phùng Tích Tề, lại nghe thấy tiếng máy móc điện tử: [Độ hảo cảm 65, độ hảo cảm 60, độ hảo cảm 62,...]

Không ngừng lên xuống...!

Hắn ta cố gắng thể hiện sự oán hận đối với Mạnh Tình Trúc, độ hảo cảm thế nhưng chưa hề tụt xuống dưới 60.

Nếu không phải tình yêu thì là cái gì?

Lạc thú biến thái?

Hiện tại độ hảo cảm không ngừng duy trì lên xuống xung quanh mức 60, đây rõ ràng là ý nguyện của Phùng Tích Tề.

Cho nên Lâm Mạc không cách nào giải trừ gông cùm xiềng xích trên người hắn.

Dù sao cũng có Tịch Tấn Khiêm là ví dụ, độ hảo cảm không phải một con số bất biến, trong tình huống đối phương bày tỏ sự chán ghét đến tận xương tủy thì độ hảo cảm hoàn toàn có thể tụt xuống dưới mức 10 điểm.

Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch lại là trường hợp khác.

Lâm Mạc đoán, bọn họ đã bị hệ thống của Mạnh Tình Trúc sử dụng thuật pháp, đem linh hồn và thân xác tách ra.

"Độ hảo cảm là cái gì?" Phùng Tích Tề biểu tình âm trầm hỏi.

Hắn ta mặc dù biết Mạnh Tình Trúc có thủ đoạn khác người, nhưng cũng không biết rõ sự tình phía sau.

Lâm Mạc lại hỏi: "Ngươi có biết Mạnh Tình Trúc trước kia có xuất thân ra sao không?"

"Cô ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh ngươi, vậy mà ngươi không điều tra thân phận cô ta?"

"Cô ta là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện." Phùng Tích Tề biểu tình không rõ ràng.

Đường Diễn Sơ: "Viện nào?"

"Khê Hòa, đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, toàn bộ người bên trong chết cháy."

"Cô ta vừa vặn được một đôi vợ chồng thu dưỡng trước đó không lâu nên thoát được kiếp nạn ấy, sau đó cha mẹ nuôi bất hòa, cô ta cũng phải bươn chải từ sớm."

"Hiện tại cô ta có còn liên lạc với cha mẹ nuôi hay không?" Đường Diễn Sơ hỏi.

Phùng Tích Tề phì cười: "Haha, cô ta là kẻ bị tiền tài làm mờ mắt, sao có thể liên lạc với cha mẹ nuôi từ ngày xưa, chẳng phải nên nhanh chóng cắt đứt quan hệ để tránh bị đòi tiền sao?"

Lập tức hắn ta chuyển tầm mắt về phía Lâm Mạc.

Hỏi: "Cô ta rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để khống chế tao?"

Lâm Mạc: "Ngươi không biết cụ thể có lẽ sẽ tốt hơn đấy!"

"Chỉ cần độ hảo cảm của ngươi dành cho cô ta không tụt xuống dưới 10 điểm, Mạnh Tình Trúc vẫn có thể tùy thời tùy chỗ điều khiển ngươi."

"Đương nhiên, cô ta chắc hẳn cũng có cảm tình với ngươi."

Lâm Mạc dùng hai đầu ngón tay biểu thị một khoảng cách rất nhỏ.

"Trong tình huống ngươi chưa biết được bí mật của cô ta, hiện tại cô ta đã biến thành bộ dạng một bà già lụ khụ nhưng vẫn chưa thực hiện thủ đoạn rút sinh mệnh trên người ngươi, có thể thấy được cô ta cũng có một chút niệm tình những ngày tháng trước."

"Nhưng mà, cũng có thể cô ta đã tìm ra cách khác tốt hơn, nên tạm thời chưa cần dùng đến ngươi."

"Nếu như ngươi biểu lộ ra ngoài rằng mình đã biết được bí mật của cô ta, chắc chắn ngươi sẽ rơi vào kết cục của Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, bị rút cạn sinh mệnh, chỉ còn thoi thóp hơi tàn chờ thần chết rước đi."

Cậu lại đưa tay xoa đầu: "Dù sao thì con quỷ này cũng là ngươi tự tay nuôi dưỡng nên, ngươi lẽ ra phải hiểu nó nhất mới đúng..."

- --

Lời editor: Những đoạn mà Lâm Mạc đối thoại bình thường với hung thủ thì tôi vẫn để xưng hô "tôi - anh" còn khi tiểu thụ dùng mắt thần để soi hung thủ thì tôi sẽ đổi thành "ta - ngươi" cho đúng kiểu linh dị nha!.