Editor: Annneee

Ngày hôm sau, Tạ Vũ đến phòng tập vào buổi sáng.

Sáng nay khi tỉnh dậy, anh ta thấy bạn cùng phòng nhỏ dường như cả đêm chưa về kí túc xá, thế nên ma xui quỷ khiến đi đến phòng tập nhảy.

Anh ta thấy thiếu niên đang cuộn tròn trong góc tường, hai tay ôm đầu gối như một con vật nhỏ cảnh giác, ngay cả lúc ngủ say cũng phải nhớ bảo vệ cái bụng yếu ớt dễ bị tổn thương của mình.

Đầu của Ôn Trì tựa vào bên tường, hơi thở đều đặn, đôi môi anh đào ướt át hơi mím lại. Thiếu niên trắng đến nỗi gần như trong suốt, làm cho Tạ Vũ không so sánh được Ôn Trì hay là bức tường trắng hơn.

Chỉ thấy Ôn Trì là biết cậu luyện tập cả đêm, lòng Tạ Vũ khẽ động, anh ta cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người thiếu niên.

Sau đó anh ta cầm lấy tờ giấy có lời bài hát sang góc khác luyện tập. Để không gây quá nhiều tiếng ồn ảnh hưởng đến cậu, Tạ Vũ chỉ có thể nhẩm trong lòng.

Ngay cả khi Trần Hữu mở cửa phát ra tiếng động nhẹ cũng bị Tạ Vũ trừng mắt nhìn một cái, sau đó kiễng chân đi sang một góc.

Đây chính là những gì Lục Chược nhìn thấy lúc vừa mới đến.

Trong góc, thiếu niên mềm mại nằm co quắp nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chiếc áo khoác to đắp trên người cậu gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.

Hai thanh niên to lớn mỗi người chiếm một góc, thân hình cao lớn rúc một góc nhìn có vẻ tội nghiệp.

Ánh mắt Lục Chước dần dần thâm trầm, anh định đi qua đánh thức Ôn Trì nhưng Tạ Vũ ngăn lại giữa chừng: “Đừng gọi cậu ấy, hôm qua cả đêm cậu ấy không về kí túc xá.”

Ý muốn nói là thiếu niên hình như ở trong phòng tập cả đêm mới mệt thế này, không biết tập được bao lâu rồi.

Lục Chước nghèn nghẹn trong lòng, tự dưng thấy hơi ghen tị với Tạ Vũ ở chung kí túc xá với Ôn Trì.

“Ưm….”

Lúc Ôn Trì tỉnh lại liền thấy hai bóng người cao lớn đứng trước mặt mình, vì vừa tỉnh ngủ nên cậu hơi đờ đẫn, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người hơi kỳ quái nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.

Thấy thiếu niên đã tỉnh lại, Lục Chước liếc Tạ Vũ một cái đầy hàm ý rồi ngồi xổm xuống, đưa cho Ôn Trì cái cốc giữ nhiệt anh đang cầm.

“Tôi mới hâm nóng sữa, uống một chút đi.”

Thiếu niên vừa tỉnh ngủ dụi dụi mắt, trên đều có mấy sợi tóc ngốc nghếch, cũng không hỏi tại sao Lục Chước lại đem theo một cốc giữ nhiệt và sữa ấm không phù hợp với tính cách của mình.

Cậu vô thức cầm lấy cốc sữa uống từng hớp nhỏ, nhìn giống như một vật nhỏ không biết gì về thế sự đáng yêu làm lòng người ngứa ngáy.

Lục Chước trả lại áo khoác đã tuột khỏi người thiếu niên cho Tạ Vũ, xoay đầu rồi vuốt mấy sợi tóc ngốc nghếch bị vểnh lên xuống.

“Muốn ngủ thêm chút không?” Đối với thiếu niên đáng yêu như thế, Lục Chước luôn có sự nhẫn nại vô cùng và cho phép có ngoại lệ.

“Không đâu.” Ôn Trì mềm mại nói, sau đó đứng dậy vươn vai lộ ra vòng eo mỏng manh trắng nõn.

Nhờ buổi tập luyện chăm chỉ hôm qua, cuối cùng Ôn Trì cũng gần theo kịp nhịp điệu của ba người.

“Không tồi, cuối cùng cậu cũng theo kịp được chúng tôi.” Trần Hữu khoác vai Ôn Trì, cười híp mắt.

Ôn Trì cười đáp lại nhưng nụ cười trên mặt Trần Hữu chợt đông cứng.

Anh ta cảm thấy hai ánh mặt lạnh như băng từ đằng sau tự nhiên bắn ra, muốn xuyên thủng lưng anh.

“Haha…” Trần Hữu cười ngại ngùng, nhanh chóng thu tay về.

Ôn Trì không hiểu tại sao, khóe mắt thấy Lục Chước chầm chậm bước tới.

Lục Chước hơi cúi để ngang tầm mắt với Ôn Trì: “Nhảy tốt lắm.”

Sau đó giơ tay khẽ nhéo vành dái tai của cậu, nhiệt độ từ ngón tay truyền đến dái tai hơi ấm áp.

Khuôn mặt thiếu niên bỗng nhiên ửng hồng, hai mắt mờ mịt chớp chớp chứa đầy hơi nước nhưng vẫn không cử động như một chú mèo bị nắm vào đuôi, lông xù hết lên nhưng không dám động đậy.

Lục Chước cười nhẹ, giọng nói khàn khàn quyến rũ. Anh khoác vai Ôn Trì đưa cậu ra khỏi phòng huấn luyện.

Nhìn từ sau cứ như Lục Chước đang ôm cậu vào lòng.

Trần Hữu vội vàng đuổi theo: “Đi đâu thế?”

Lục Chước không dừng lại chỉ phất tay áo: “Đến giờ cơm rồi.”

Tạ Vũ nghe thấy âm thanh càng ngày càng xa của họ, che giấu cảm xúc trong mắt, đi ngược hướng bọn họ.