Trước khi tham gia chương trình này, Lê Sơ cũng có đoán trước nhân vật mà nàng gặp phải, nàng không cảm thấy bản thân mình hiện tại có kỹ thuật diễn gì, cho nên thực hy vọng mình sẽ bốc được nhân vật nào không quá chênh lệch với hình tượng bản thân để dễ dàng diễn hơn, kết quả vừa bốc xong chính là yêu cầu cao độ.

Yêu cầu cao độ này có đến hai cái, một là nàng không thấy mình gợi cảm, một nữa là nhân vật này hoàn toàn tương phản với bản thân nàng.

Công ty muốn hướng nàng theo hình tượng thiếu nữ Omega thanh thuần đáng yêu, nàng còn chưa làm được hình tượng này đã phải bắt đầu đánh vỡ, nhưng mà hình tượng này cũng xem như một loại tương phản, nếu có thể diễn tốt nhất định sẽ có thể hút fan.

Mà trước hết là phải diễn tốt đã.

<> là một bộ phim lịch sử hư cấu, bối cảnh ở thời loạn chiến, theo giả thiết chỉ có hai giới tính nam nữ như 700 năm trước, không có ABO.

Giả thiết này Lê Sơ lại rất rành, suy nghĩ thật ra cũng đơn giản, xem như là thế giới trước kia của nàng mà thôi, câu chuyện này nói về một nữ anh hùng xuất thân từ trong loạn thế.

Nữ chủ là Lăng Vân, sinh ra trên thuyền, phụ thân là hải tặc, lúc nàng mười tuổi, phụ thân bị triều đình tru diệt bỏ mình, nàng và mẫu thân chạy trốn đến vùng duyên hải, khai khẩn đất hoang, bắt cá buôn bán mà sống.

Lúc nàng mười sáu tuổi, nàng gả cho một thương nhân buôn tơ lụa, nàng có đầu óc kinh doanh, phu thê hợp ý, trở nên có tiếng ở địa phương, nàng từ một người bán cá, trở thành gia chủ kinh doanh tơ lụa lớn nhất trong thành.

Phu thê nàng cũng từ cầm sắc hòa mình đến ầm ỉ không ngừng, bởi vì nàng không có con, trượng phu nàng còn nạp thêm mấy cái thiếp thất. Lăng Vân đã từng mang thai, nhưng bởi vì làm quá sức khiến hài tử mất, sau đó vẫn luôn khó hoài thai. Vì trong lòng nàng vẫn luôn không thoải mái, nên nàng mới đem hết tinh lực đặt ở việc mở rộng con đường kinh thương.

Lăng Vân là một nữ nhân cực kỳ có dã tâm, nàng không cam lòng chỉ buôn bán tơ lụa, cũng không cam lòng chỉ buôn bán quanh thành, nàng muốn mở rộng kinh doanh đến vùng duyên hải, thậm chí còn muốn thành lập thuyền buôn của riêng mình.

Có lẽ do di truyền thời thơ ấu, đối với hằng hải Lăng Vân cũng có tình yêu thương nhiệt tình, chỉ là trượng phu vẫn luôn giữ chân nàng, không muốn nàng tiếp tục mở rộng, cảm thấy bây giờ đã là rất tốt.

Đang lúc Lăng Vân tiếc nuối, ngoại bang xâm lấn, khói lửa bốc lên bốn phía, Lăng Vân lại mang khát vọng to lớn hơn, nàng muốn trợ lực cho quốc gia, hoặc là nói, nàng cũng muốn gia nhập nghĩa quân, hoặc là chính bản thân mình nắm quyền một nghĩa quân khởi nghĩa, chỉ là trượng phu vẫn luôn cam tâm mơ mơ màng màng sống ở trong thành, được lúc nào hay lúc đó.

Chiến loạn trước mắt, Minh thành lại càng xa hoa lãng phí, giống như mọi người đều có suy nghĩ muốn cuồng hoan lần cuối, khi một nghĩa quân khởi nghĩa công chiếm Minh thành, Đoàn Thụy vẫn còn triền miên cùng một kỹ nữ.

Vai Lê Sơ đóng là trong đoạn ngắn này.

Đoàn Thụy ở trên chuyến thuyền xa hoa cùng danh kỹ Hàm Đào mua vui tìm hoan, Lăng Vân xông vào, muốn Đoàn Thụy ra dáng một nam nhân, lại liên tiếp bị Đoàn Thụy và Hàm Đào khiêu khích.

Đã từng là phu thê, nhưng lựa chọn lại hoàn toàn bất đồng, trong xương cốt Lăng Vân chảy dòng máu thổ phỉ, nàng muốn hòa li với Đoàn Thụy, đường ai nấy đi, nhưng Đoàn Thụy lại không muốn, mượn cảm giác say tranh luận với nàng, lấy cái chết ra bức, trong lúc lôi kéo, lại khiến mảnh vỡ đâm đến yết hầu của mình mà bỏ mạng.

Lăng Vân không muốn đem chuyện này dính đến người mình, vì thế liếc đến một nữ nhân khác ở trên thuyền, đối phương cầu xin tha thứ nhưng vẫn bị nàng kết thúc sinh mệnh, nàng tuyên bố với bên ngoài là trượng phu cùng kỹ nữ bị nghĩa quân phá thành song tuẫn.

Nàng là kiêu hùng, không phải anh hùng, vốn không phải là người tốt gì cả. Nàng là quả phụ, mang theo tiền và người đến cậy nhờ nghĩa quân, đi được vào trong, sau đó một bước trở thành thống lĩnh nghĩa quân, trong loạn thế viết ra truyền kỳ của chính mình.

Đương nhiên truyền kỳ sau đó là cái gì, Lê Sơ cũng không quan tâm, nàng với Ninh Mạn Thanh diễn chính là đoạn trên thuyền này.

Đơn giản mà nói, nàng cần phải đem mình chỉnh thành một danh kỹ, sau đó khiêu khích nữ chủ, sau đó lại cầu xin nữ chủ, cuối cùng chết.

Đóng vai Đoàn Thụy là diễn viên trẻ ở kỳ ba, bốn xếp trong hạng 15 ở lại, tên là Trần Anh, là sinh viên của Học viện điện ảnh, là diễn viên mới có thể xem như là người có chút kỹ thuật diễn.

Hắn rõ ràng đối với vai Đoàn Thụy cũng thực không tin tưởng, sau khi xem xong đoạn cut, cũng lâm vào trầm mặc giống như Lê Sơ, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, biểu tình buồn khổ điều hiểu lẫn nhau.

"Tôi còn chưa từng diễn loại nhân vật này đâu.... Không phải nói chứ, quá là uất ức đi, một chút chí khí cũng không có, còn muốn lấy cái chết ra bức lão bà cùng chết với mình."

Trần Anh chửi thầm, đối với nhân vật của mình đóng cảm giác thực sự quá tự bế.

"Cảm giác ba người chúng ta rút trúng nhân vật không hề giống bản thân, hình tượng của Mạn Thanh tỷ với Lăng Vân cũng không giống nhau."

Trần Anh nhìn Ninh Mạn Thanh đứng bên kia, mặt mày cũng đang ủ rủ.

Tuy rằng Mạn Thanh tỷ là Alpha, nhân vật Lăng Vân này cũng thực công khí, nhưng hoàn toàn là hai loại cảm giác, Lăng Vân là nữ thổ phỉ, còn Mạn Thanh tỷ lại mang theo hơi thở ưu nhã.

"Tôi cảm thấy Ninh lão sư chắc chắn sẽ có thể diễn tốt, nhưng mà tôi thì không xong rồi, cậu xem tôi gợi cảm không?"

Lê Sơ tỏ vẻ nàng vĩnh viễn tin tưởng Ninh Mạn Thanh, nhưng là bản thân nàng thì không được, nàng hướng về phía Trần Anh lộ ra một biểu hiện tự nhận là kiều mị.

Trần Anh trầm mặc chớp mắt một cái, biểu tình hoảng sợ tỏ vẻ kháng cự của bản thân.

Trần Anh nói thẳng: "Rất quái lạ, có loại cảm giác không nói nên lời, có chút không ổn."

Giống như là người thanh thuần ra vẻ phong trần, làm Trần Anh muốn lập tức đi vào tiết mục chuyên nghiệp.

"Biểu cảm và ánh mắt của em đều không đúng."

Ninh Mạn Thanh tới gần, mùi trà mây nhợt nhạt cũng di động xung quanh Lê Sơ.

"Em không cần tươi cười quá rõ, trạng thái biểu đạt này yêu cầu mỗi bộ phận cơ mặt đều phải phối hợp, quan trọng nhất vẫn là ánh mắt của em."

Ninh Mạn Thanh rủ mắt, chờ cô giương mắt lần nữa, phảng phất giống như thay đổi thành một người khác, một câu cô cũng chưa nói, chỉ là liếc mắt nhìn Lê Sơ thật sâu một cái.

Chỉ là một cái liếc mắt này, chứa cả hàng vạn phong tình của thế giới.

"Hiểu chưa, đây là một loại trạng thái, không phải miễn cưỡng tươi cười hay làm ra vẻ xa hoa."

Sau một giây Ninh Mạn Thanh thu lại khí tràng, tốc độ diễn làm hai người Lê Sơ và Trần Anh đều dại ra.

Trần Anh vô thức vỗ tay hai cái nói: "Mạn Thanh tỷ thật sự quá lợi hại."

Lê Sơ cái hiểu cái không, nàng hít sâu một hơi nói: "Em luyện trước gương tìm trạng thái xem!"

Ba người bọn họ ở trong phòng luyện tập, trong phòng luyện tập hai bên đều dán gương, có thể để diễn viên tự tìm trạng thái và vấn đề của bản thân mình.

Lê Sơ luyện ánh mắt trước gương, nàng cực lực hồi tưởng liên hệ với đoạn phim kia, trong đầu tuần hoàn từ nghĩ mấu chốt, gợi cảm, nhu mị, mảnh mai, phong trần, mơ mơ màng màng.

Nhưng nàng sắp biến mình thành con gà trống chọi rồi, vẫn chưa tìm được trạng thái.

"Trong mắt em không có dục vọng."

Âm thanh ôn nhu từ phía trên truyền đến, Lê Sơ nhìn về phía gương, tầm mắt của nàng giao hội với tầm mắt của Ninh Mạn Thanh trong gương.

Một cổ tin tức tố hương trà mây giống như sóng triều chụp đến bên người Lê Sơ, khiến hô hấp Lê Sơ trở nên dồn dập, thần kinh truyền đến cảm giác sung sướng khiến nàng không tự giác híp híp mắt.

Tin tức tố mùi mật đào bị trà mây dụ dỗ ra ngoài, ở trong không khí bay lên vị ngọt.

Lê Sơ dán mắt lên gương, trên mặt gương phản chiếu khuôn mặt của mình, cùng đôi mắt mang theo chút phong tình.

"Cậu ta ngửi không được, yên tâm." Âm thanh Ninh Mạn Thanh vẫn mang theo ôn nhu, nhưng cũng thêm một chút khàn khàn, cô đi đến gần mặt gương, hướng dẫn từng bước nói "Còn chưa đủ."

Cô đã gặp qua bộ dáng cực độ phong tình của nàng, giống như hoa đào mới nở, ngây ngô nhưng lại mĩ diễm đến mức tận cùng.

Lê Sơ cắn môi dưới, rõ ràng Ninh Mạn Thanh ở cách xa nàng, nhưng cổ tin tức tố kia lại như là đem nàng ôm lấy từ sau lưng, xâm chiếm sâu đậm.