Ở trong đoàn làm phim, nhà đầu tư là lớn nhất, dù sao thì tiền họ sử dụng mỗi ngày là tiền của hắn.

Nếu nhà đầu tư vui vẻ, không chừng sẽ rót thêm vốn vào, vậy thì kinh phí chế tác phim càng dư dả.

Bởi vậy, khi nhà làm phim yêu cầu một tiếng, dù đạo diễn Dương không muốn cũng phải kết thúc buổi quay phim ngày hôm nay. Ông gọi tất cả các diễn viên quan trọng tới, khuôn mặt không mấy vui vẻ hỏi có ai đồng ý cùng ông đi tham gia buổi tiệc tối này.

Mục đích của bữa cơm này rõ như mặt trời ban trưa, chủ yếu chính là muốn bồi rượu cho Kiều Nhung, để anh vui vẻ một chút.

Tuy rằng đoàn phim từ trước đã có nữ chính Diệp Tri Tri, giờ còn thêm một người nam chính bất ngờ là Thẩm Thứ, hơn nữa danh tiếng của Kiều Nhung trước giờ còn không hay lắm, thế nhưng mấy diễn viên phụ vẫn muốn nóng lòng tới thử.

Nói cho cùng thì giới giải trí nơi nào cũng là dựa vào người khác để chiếm được tài nguyên, cơ hội tốt như hôm nay chính là cơ hội trời cho, ai cũng sẽ không để nó tuột mất.

Đạo diễn Dương thấy từng người từng người đều vui vẻ, phấn khích mong đợi, trong lòng bỗng nhẹ nhõm.

Hiện tại nhận thức của người trẻ tuổi đều đã thay đổi, ông việc gì phải nặng lòng?

Ông chỉ ba người Diệp Tri Tri, Thẩm Thứ và Cố Đình Thâm đang đứng trầm mặc, nói: “Ba người cũng cùng đi đi.”

Cả ba người lại đồng thời thể hiện vẻ mặt đau khổ như bị táo bón, giọng điệu đồng thanh đến mức kỳ lạ: “Đạo diễn Dương, tôi không đi có được không?”

Diệp Tri Tri: Đến tiếp anh trai ăn cơm thực ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là mới vừa rồi còn chọc anh tức giận, nhỡ đâu anh đem tôi trói về thì sao! Làm sao đây, đáng sợ quá!

Cố Đình Thâm: Nữ chính cùng nam chính đi tiếp kim chủ ba ba là được rồi phải không? Thế sao còn muốn đẩy tôi vào hố lửa? Hắn đáng sợ như vậy, nhỡ đâu coi trọng tôi thì biết làm sao? Đáng sợ!

Thẩm Thứ: Vừa rồi ngã một cái cũng vứt mặt mũi đi hết rồi, lại còn phải đi tiếp rượu với Kiều Nhung biến thái, muốn tôi chết hay sao? Đáng sợ, tôi không đi!

Dương Lỗi khoanh tay chịu phục, gật đầu: “Được, cũng có cốt khí! Chỉ tiếc là chuyện này không phải do các người quyết định, hiện tại quay về khách sạn thay quần áo, nửa tiếng sau tập hợp ở dưới lầu, cùng lên xe với đoàn phim đi ăn!”

“Phó đạo diễn ở lại sắp xếp nhân viên kết thúc công việc.” Dương Lỗi giao việc xong thì xoay người rời đi, bỗng có cảm giác bóng dáng rời đi của đạo diễn mang theo chút tang thương và cô đơn.

Diệp Tri Tri nhìn đạo diễn dần đi xa, chợt cười một tiếng, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Cô vỗ ngực đảm bảo với Cố Đình Thâm: “Đình Đình, cậu yên tâm đi, Kiều Nhung sẽ không làm gì cậu đâu.”

Sau đó quay người lại cưỡng chế mời Thẩm Thứ: “Thứ Thứ, cậu không có xe bảo mẫu, đi xe với tôi về khách sạn đi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”

Trong xe bảo mẫu, Diệp Tri Tri nhấp nháy đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Thứ một lúc lâu, tò mò hỏi: “Thẩm Thứ, cậu có quan hệ như nào với Kiểu Nhung vậy?”

Thẩm Thứ cụp mắt xuống suy nghĩ về mối quan hệ giữa cậu và Kiều Nhung.

Diệp Tri Tri vẫn dám làm loạn trước mặt Kiều Nhung làm cậu cảm thấy hai người họ không đơn giản chỉ là bạn giường.

“Không yêu” không miêu tả quá nhiều về cuộc sống cũng như gia đình của Kiều Nhung, và xuất thân của Diệp Tri Tri trong nguyên tác vẫn luôn là thứ gì đó bí ẩn. Có lẽ, vì vậy nên Thẩm Thứ đoán cô có thể là người thân của Kiều Nhung hoặc là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Hoặc cũng có thể cô là cô vợ nhỏ mà bá đạo tổng tài Kiều Nhung giấu mọi người cưới về, âm thầm nuôi dưỡng ở nhà, không thể ở trước mặt người ngoài thể hiện tình cảm?

Chẳng phải văn trên mạng đều viết như vậy à?

Thẩm Thứ vỗ đùi, bỗng nghĩ tới một khả năng.

Kiều Nhung thực chất đã kết hôn, cho nên đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt của ảnh đế cũng không chút xao động. Việc cùng pháo hôi như mình ngủ một đêm, cũng chỉ là do tình huống đêm đó quá cấp bách thôi.

Đây hẳn là một thiết lập ẩn do tác giả của “Không yêu” bày ra, trước đây cậu vội vàng lướt qua đoạn kết nên không để ý!

Tam quan của tác giả không đúng lẽ thường, trong một giây nào đó cậu cũng cảm thấy thương cho ảnh để Phó và cả chính mình.

Thẩm Thứ cho rằng mình có lẽ đã trở thành người thứ ba, đối mặt với vợ cả, cậu vừa áy náy vừa xấu hổ. Cậu không dám nói thẳng với Diệp Tri Tri rằng mình và Kiều Nhung chính là kiểu quan hệ ấy.

Cậu chột dạ ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự, hơi hoảng hốt nói: “Chị Tri Tri, tôi có biết ngài Kiều nhưng ngài ấy lại không quen biết tôi.”

Không thể nào nói thẳng cậu đã lăn giường với Kiều Nhung, Thẩm Thứ chán nản nghĩ.

May mắn là Diệp Tri Tri cũng không để tâm đến câu trả lời của cậu, một tay chống má, nhàn nhã nhìn cậu.

Thẩm Thứ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy cô ngây ngô nói: “Thẩm Thứ, cậu xinh đẹp thật đấy.”

“Khụ…” Thẩm Thứ sợ tới mức ho khan, nụ cười ngượng ngùng lịch sự trên mặt gần như không thể duy trì được nữa. Trong lòng gào thét: Cứu mạng! Tình huống thế này là thế nào?

Cậu không dám cắm sừng cho Kiều Nhung đâu!

Một giờ sau, trong nhà hàng.

Không khí của bữa tối làm người ta thật thích thú.

Kiều Nhung ngồi ở ghế chủ trì, nhàn nhã gắp đồ ăn, đôi khi quay sang hỏi nhà sản xuất về việc chi tiêu và sử dụng kinh phí của đoàn làm phim.

Những câu hỏi của anh vô cùng sắc bén và chuyên nghiệp, nhà làm phim ngồi bên trái vẫn đang căng căng thẳng trả lời.

Lúc không đáp được sẽ yêu cầu Thẩm Thứ nâng ly mời rượu Kiều Nhung.

Thẩm Thứ được sắp xếp ngôi ở bên trái nhà sản xuất, cậu ăn không hề ngon miệng chút nào. Vừa ăn được một miếng lại phải đặt đũa xuống rồi đi mời rượu, nụ cười giả tạo trên mặt đã cứng đờ.

Nhìn sang Cố Đình Thâm ngồi bên trái mình cúi đầu chơi điện thoại, lại nhìn sang bên phải Kiều Nhung. Dương Lỗi và Diệp Tri Tri hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đối lập hoàn toàn với Thẩm Thứ làm cậu đau khổ vô cùng. 

Càng làm cho cậu đau khổ đến không nói nên lời chính là mấy người diễn viên phụ ngồi đằng kia ai cũng thể hiện vẻ mặt ganh ghét cùng hận ý.

Ngoại hình họ đều không tệ, tốn công trang điểm chỉ vì muốn mượn cơ hội này được đại lão ưu ái. Kết quả cuối cùng ánh mắt của đại lão lại chẳng thèm nhìn bọn họ, chỉ liên tục cụng ly với Thẩm Thứ một cách hứng thú.

Thẩm Thứ cảm thấy như mình đang bị ngàn mũi tên vô hình xuyên qua, lúc nhà sản xuất đứng dậy vào nhà vệ sinh, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu tới gần Kiều Nhung nói nhỏ: “Ngài Kiều, ngài một vừa hai phải thôi, chị Tri Tri còn đang ở nơi này đấy.”

Cậu uống không ít rượu, gương mặt phiếm hồng, trong giọng nói còn mang theo men say, thế mà ngữ khí lại trịnh trọng hiếm thấy. 

Kiều Nhung không hiểu cậu có ý gì, trong lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía em gái mình.

Diệp Tri Tri đang ngồi cạnh đạo diễn Dương, tay cầm một đĩa điểm tâm vui vẻ ăn uống. Có vẻ cô quên sạch mấy ngày trước bản thân đã khoe khoang chuyện gì qua điện thoại – cô nói cô có thể bỏ tất cả các món tráng miệng.

Giảm cân chính là một điều bắt buộc với nữ minh tinh, lại càng là một mục tiêu phấn đấu của phụ nữ.

Chó má!

Kiều Nhung cười nhạo một tiếng, lại không nhận ra trong giọng nói của mình đều tràn ngập ý muốn cưng chiều.

Thẩm Thứ nhìn thấy vẻ dịu dàng thoáng qua trên gương mặt tuấn tú của đại lão, tay cầm ly rượu thầm nghĩ mình đã đoán đúng. Diệp Tri Tri đúng là người mà Kiều Nhung rất quan tâm.

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Kiều Nhung quay lại nhìn Thẩm Thứ, ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm.

Hai tầm mắt chạm nhau, Thẩm Thứ bị ánh mắt của anh kích thích nên uống cạn ly rượu trắng pha rượu đỏ.

Rượu là do nhà sản xuất không kịp trả lời Kiều Nhung lại sợ khí thế của anh, một bên trán đổ mồ hôi, một bên để Thẩm Thứ uống.

Thẩm Thứ uống cạn ly rượu, đập cái ly rỗng xuống đất, đứng dậy lật bàn, chỉ vào Kiều Nhung mà mắng: “Tra nam, cưới được một người vợ như chị Tri Tri mà còn ở bên ngoài làm loạn. Câu tam đáp tứ(*), ngủ với pháo hôi, trêu chọc vai chính của tiểu thuyết, cuối cùng còn giết chết anh ta, đúng không?! Đáng đời, ông đây là nhìn lầm người rồi!”

Tam đáp tứ

Đáng tiếc, đây chỉ là trong tưởng tượng của cậu. 

Dù cho Thẩm Thứ không sợ Kiều Nhung đi chăng nữa, thêm cả ly rượu tiếp can đảm cho, cậu vẫn không dám mắng đại lão kiêu ngạo như vậy trước mặt mọi người.

Cậu chỉ lẩm bẩm vài câu rồi lăn ra ngủ.

Trước khi cậu ngủ hẳn, Kiều Nhung nghe được câu nói đứt quãng cậu vẫn lẩm bẩm.

“Tra nam…Tri Tri… vợ… câu tam đáp tứ… thật chướng mắt…”

Con mồi nhỏ này nghĩ Tri Tri là vợ của anh cho nên không vui?

“Haha!!” Kiều Nhung cười nhẹ hai tiếng, không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu Thẩm Thứ.

Ừm, không có tiếng trả lời.

Bây giờ, anh cực kỳ muốn biết con mồi nhỏ đang nghĩ gì trong đầu, liệu có phải não úng nước không mà lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Nhưng Thẩm Thứ đã ngủ say, chẳng hề biết chuyện gì và cũng không có phản ứng.

Niềm vui duy nhất trên bàn ăn đã không còn nữa.

Một vài diễn viên nhỏ ở phía đối diện chuẩn bị tiến tới làm người ta cảm thấy vô vị.

Khuôn mặt của Kiều Nhung lạnh đi một chút.

Mười phút sau, nhà sản xuất trốn trong nhà vệ sinh hút xong điếu thuốc, tìm lại được sự tự tin, cảm thấy mình có thể tiếp tục trả lời câu hỏi sắc bén của kim chủ ba ba. Khuôn mặt lại tiếp tục tươi cười, quay trở lại phòng ăn thì thấy mọi người đang lên xe chuẩn bị rời đi.

Nhà sản xuất: “Kim… Ngài Kiều đâu?”

Đạo diễn Dương vui vẻ trả lời: “Ngài Kiều không đợi được ngài về, nhờ tôi nói với ngài về sau tập trung vào việc quay phim, đừng suy nghĩ linh tinh.”

Nhà sản xuất: …

Nhà sản xuất nhìn quanh thấy nữ chính Diệp Tri Tri vẫn chưa uống ngụm rượu nào. Lúc này, cô đang đứng phía sau đạo diễn che miệng ngáp, vẻ mặt rõ là đang buồn ngủ.

Cố Đình Thâm, nam diễn viên phụ, ngồi chơi King of Glory (Vương Giả Vinh Diệu) cả tối khiến mắt bị khô, đang phải đứng nhỏ nước mắt.

Kế hoạch của nam phụ và nữ phụ thất bại nên tất cả đều thể hiện vẻ mặt không vui.

Ngay cả người tính tình cộc lốc như Thẩm Thứ, trước đó đã bị Kiều Nhung chuốc rượu đến mức không tìm thấy Bắc(*), giờ phút này cũng vẫn còn nguyên vẹn, không bị sao cả.

Không tìm thấy Bắc

Nhà sản xuất vô ý thở phào nhẹ nhõm, xua tay nói: “Trở về đi, ngày mai đạo diễn Dương để cho Thẩm Thứ nghỉ đi nhé.”

Suy cho cùng thì cậu cũng là người duy nhất tiếp được đại lão, giới giải trí này đào đâu ra được mấy người như vậy? Đúng là làm khó đứa nhỏ này!