Edit: Dii

Beta: Yuyu + Dii

———————————–

Mãi đến khi trời ngả tối, Trường Viên mới rời khỏi ngự thư phòng.

Cửa ngự thư phòng mở rồi lại đóng, tổng quản Cao Tiến đi vào trong điện, thấy Tấn Vọng dựa vào long ỷ, xoa mi tâm đầy mỏi mệt.

Cao Tiến đi tới: “Bệ hạ mệt mỏi sao, hay để nô tài xoa bóp cho ngài?”

“Thôi.” Tấn Vọng khoát tay, hỏi, “Diệp thừa tướng đang làm gì?”

“Diệp thừa tướng vẫn còn ngủ.”

Vẻ mệt mỏi trên mặt Tấn Vọng tản đi bớt mấy phần, đáy mắt ẩn chứa nét dịu dàng: “Ngủ nguyên một buổi trưa, cái tên này thật là.”

Cao Tiến dò xét nói: “Nô tài thấy mấy ngày nay tinh thần của Diệp thừa tướng không tốt lắm, có lẽ là… Mệt nhọc quá độ, thân thể bị tổn hại.”

Tấn Vọng liếc hắn một cái: “Ý ngươi là trẫm không biết tiết chế?”

“Thần không dám.”

Tổng quản nội thị rất biết vâng lời, nhưng trên mặt lại hiện dòng chữ: Ở trong lòng mình, ngài chưa từng tự hỏi bản thân sao.

Tấn Vọng buồn bực: “Mấy ngày nay rõ ràng trẫm — “

… Rõ ràng là không có chạm vào y.

Sau lần thị tẩm “không bệnh mà chết” kia, Tấn Vọng từng khéo léo hỏi qua thái y.

Thái y nói như thế này: “Tin hương của càn quân tuy vô hình nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đối với khôn quân. So với rượu, ảnh hưởng này còn lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa Diệp thừa tướng còn dùng thuốc ức chế, khiến tin hương của ngài ấy không cộng hưởng được với càn quân.”

“Có thể ngửi thấy được, cũng sẽ có phản ứng, nhưng lại không thể nào hấp thụ, đây là nguyên nhân dẫn đến vụ say rượu đến ngất ngây.”

Nói đơn giản chính là, trừ phi Diệp Thư dừng uống thuốc, nếu không y sẽ không thể tỉnh táo mà đối diện với tin hương của Tấn Vọng được.

Đương nhiên, vẫn còn một cách khác, đó là trong lúc cả hai “mây mưa với nhau”, càn quân phải cố gắng không để tin hương của mình phóng ra ngoài.

… Nhưng mà cái này còn khó chịu hơn là cấm dục.

Tấn Vọng lại không muốn bạc đãi bản thân, cũng không muốn làm chuyện đó với một người ý thức mơ màng. Bởi vậy mấy ngày nay tuy hắn và Diệp Thư có thân thiết với nhau, nhưng lại không hề “thâm nhập vào trong”.

Tấn Vọng nghĩ tới việc này liền thấy ấm ức, vậy mà vẫn có người dám đâm đầu vào họng súng.

Cao Tiến theo Tấn Vọng đã nhiều năm, giỏi nhất việc “tùy mặt gửi lời*”, thấy bệ hạ đã hơi tức giận, vội vàng nói: “Nô tài mới vừa bảo ngự thiện phòng làm vài món bánh xốp giòn mà Diệp thừa tướng thích ăn nhất, đến giờ ăn tối rồi, bệ hạ có muốn gọi Diệp thừa tướng dậy dùng bữa không?”

(*Tùy mặt gửi lời: sát ngôn quan sắc – thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt)

Quả nhiên, vừa nhắc tới Diệp Thư, sắc mặt của Tấn Vọng liền dịu xuống hẳn.

Tấn Vọng nói: “Trẫm tự mình đi gọi hắn, chuẩn bị thức ăn đi.”

Lúc Diệp Thư ngủ luôn sợ có ánh sáng, nên gian ngoài tẩm điện chỉ thắp một ngọn đèn lưu ly lập lòe. Khi Tấn Vọng bước vào, thanh niên vẫn còn đang vùi đầu ngủ say trên chiếc giường ấm áp mềm mại.

Hôm nay hắn hỏi Trường Viên rất nhiều.

Liên quan tới những thay đổi khác thường trong ba năm nay của Diệp Thư, mỗi một chuyện kì lạ, từng li từng tí, không quản là việc lớn hay việc nhỏ.

Tấn Vọng cũng không hoàn toàn tin những lời mà tên thị vệ kia nói.

Nhưng hắn vẫn có thể nhận ra một điều, đó là… Chuyện ẩn giấu trong ba năm nay chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ.

Là di hoa tiếp mộc*, hay là có ẩn tình khác?

(*移花接木: Dời hoa ghép cây, như lập lờ đánh lận con đen, chỉ những việc xảo trá, đổi trắng thay đen, có mưu đồ gì đó.)

Tạm thời Tấn Vọng chưa nghĩ ra.

Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn người đang ngủ say, tựa như than thở, thấp giọng nói: “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật mà trẫm không biết đây?”

Trên giường, thanh niên đang ngủ bỗng nhiên nói: “Không nói cho ngươi.”

Tấn Vọng: “…”

Tấn Vọng tưởng người này đang giả vờ ngủ, nhưng ngay sau đó lại nghe Diệp Thư lầm bầm: “Mắc mớ gì phải nói cho ngươi….. Tấn Vọng chó chết.”

Tấn Vọng: “… … …”

Hay lắm, vẫn còn ngủ.

Tấn Vọng tức đến mức bật cười, cúi người xuống, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Ngươi chửi thêm một câu nữa xem?”

Tuy vẫn đang ngủ nhưng có vẻ Diệp Thư vẫn cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt xung quanh, y khẽ cau mày, đôi môi giật giật: “Chó — “

Chưa kịp nói ra cả câu thì miệng đã bị chặn lại.

Tấn Vọng hơi dùng sức, liếm láp gặm cắn bờ môi mềm mại kia, mạnh mẽ mút lấy.

Diệp Thư bị ngạt thở nên tỉnh lại.

Y mở mắt ra, tầm mắt mơ màng đối diện với đôi mắt tuấn tú kia.

Hai người lặng im mà nhìn nhau trong chốc lát.

Diệp Thư ngơ ngác chớp mắt, Tấn Vọng tỉnh bơ buông y ra: “Tỉnh rồi?”

“Ta…”

Diệp Thư còn chưa tỉnh táo hẳn, y nghiêng nghiêng đầu, vô thức giơ tay chạm vào đôi môi bị hôn đến ngứa ngáy của mình.

Tấn Vọng yêu dáng vẻ này của y vô cùng, không nhịn được lại khẽ nhéo lên mặt y một cái.

Ấm áp mịn màng, cảm giác vô cùng tốt.

Ý thức của Diệp Thư dần trở về, chất vấn: “Ngươi lại lén lút sờ mó ta?”

“Không có.” Tấn Vọng thu tay về, không chờ Diệp Thư hỏi lại, nói tiếp, “Trẫm sờ mó quang minh chính đại.”

Diệp Thư: “…”

Có người gõ cửa điện, là nội thị đưa bữa tối đến.

Tấn Vọng ngồi dậy: “Đừng ngủ nữa, dậy dùng bữa.”

Mấy ngày nay Diệp Thư ăn nhiều ngủ nhiều, nhưng khẩu vị thì lại càng ngày càng kén chọn, thường xuyên xoi mói. Nhạt quá không ăn, mặn quá cũng không ăn, không chịu ăn cay, không được thêm hành gừng, còn khó phục vụ hơn cả hoàng đế.

Ngặt nỗi hoàng đế lại muốn chiều y, ngày nào cũng dặn ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món mà y thích ăn.

Sơn hào hải vị được xếp đầy bàn, Diệp Thư liếc qua một lượt, tầm mắt dừng lại trên món bánh ngọt tinh xảo được làm rất khéo léo.

Tấn Vọng ngầm hiểu, gắp vào đĩa cho y: “Ăn cái này à?”

“Ừm.” Diệp Thư gật đầu.

Độ xốp của lớp vỏ bánh vừa đủ, có rải hạt vừng bên trên, nhân bánh bên trong có màu hồng nhạt, chua ngọt vừa miệng, vừa cắn một miếng, hương thơm đã lan tràn khắp môi răng.

Diệp Thư thỏa mãn mà nheo mắt lại.

Tấn Vọng không động đũa, lẳng lặng nhìn y ăn xong một cái, lúc Diệp Thư định gắp thêm cái nữa, hắn mới chầm chậm nói: “Trẫm nhớ trước đây ái khanh không thích ăn bánh ngọt.”

Tay Diệp Thư khựng lại giữa không trung, bánh ngọt rơi xuống bàn.

“Trẫm nhớ vào đêm yến tiệc tiếp đãi quần thần năm ngoái, trong cung có mời tới một vị đầu bếp Dương Châu, chuyên làm mấy món bánh ngọt.”, Tấn Vọng dừng lại, tiếp tục nói, “Ái khanh nói không thích ăn đồ ngọt, thế nên đêm đó chẳng hề gắp miếng nào.”

“Có….có chuyện này ư?” Diệp Thư suy nghĩ trong chốc lát, rồi nở nụ cười, “Bệ hạ cũng nói là trước đây rồi mà. Trước kia thần không thích thật, nhưng khẩu vị con người luôn dễ thay đổi, có gì kì lạ đâu?”

Tấn Vọng mỉm cười: “Ồ, thì ra là như vậy.”

Hai người không nói tới chuyện này nữa, Tấn Vọng lại gắp thêm một cái bánh cho Diệp Thư, bữa ăn dần trở nên hài hòa ấm áp.

Chỉ có tổng quản nội thị đứng bên cạnh hầu hạ, sau khi nghe xong thì vô cùng hoảng hốt.

Năm ngoái bệ hạ đãi yến tiệc khi nào? Đầu bếp Dương Châu là vụ gì nữa?

Diệp thừa tướng không ăn đồ ngọt… Vậy sao mấy năm trước, bệ hạ còn ban thưởng bánh ngọt của vua cho Diệp phủ làm gì?

Bộ trí nhớ của hắn có vấn đề sao???

Cơm nước no nê, Diệp Thư nằm ngửa trên giường nhỏ, híp mắt lại, trông như mèo con đầy thỏa mãn, lười biếng mà xoa bụng.

Tấn Vọng đang xem tấu chương thì ngẩng đầu lên: “Cơ thể khó chịu à?”

“Không.” Diệp Thư nói, “Có hơi chướng bụng…”

Tấn Vọng bừng tỉnh: “Do ăn nhiều đó.”

“…”

Diệp Thư khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Trong điện yên tĩnh, nhất thời chỉ còn dư lại âm thanh lật sổ của Tấn Vọng.

Chưa được bao lâu, tại mép cửa điện chợt vang lên một tiếng động nhẹ, từ đó truyền ra tiếng mèo kêu khe khẽ.

Diệp Thư liền bật dậy, ánh mắt sáng ngời: “Tiểu Tam tới rồi hả.”

Đám mèo con mà Diệp Thư mang về đã được nuôi dưỡng một thời gian trong cung, mèo mẹ sinh được năm con, phân biệt lần lượt theo tên gọi “Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ”. 

Mèo con thường rất lanh lợi, sức sống lại tràn đầy, cả ngày sôi nổi chạy loạn khắp nơi, đến một cái bóng mèo cũng không thấy đâu.

Chỉ có mình “Tiểu Tam” là thích tìm Diệp Thư chơi cùng.

Nó nhất quyết phải hành động đúng với cái tên của mình!

Cửa điện vừa được mở, con mèo tên “Tiểu Tam” liền nhanh chóng nhảy vọt vào. Mắt mèo tròn trịa đen láy nhìn chăm chú vào Diệp Thư đang ngồi trên giường nhỏ.

Nó hì hà hì hục leo lên giường, chủ động dụi đầu vào tay Diệp Thư, vừa cọ tới cọ lui vừa nũng nịu kêu lên.

Diệp Thư nhịn không được, ôm lấy mèo con, hôn lên miệng nó.

Lúc Tấn Vọng rời mắt khỏi tấu chương, ngẩng đầu lên, liếc thấy trên giường nhỏ, một người một mèo đã ôm nhau ngủ say sưa.

Hắn bước đến bên giường, trước tiên bồng mèo con lên, giao cho nội thị ở phía sau, tiếp đó mới cúi người xuống, bế lấy Diệp Thư. 

Có lẽ là cảm giác được hơi thở quen thuộc, Diệp Thư không mở mắt, hai tay lại tự nhiên giơ lên, ôm lấy cổ Tấn Vọng.

Bất cứ lúc nào, dáng vẻ ỷ lại này cũng đủ để lấy lòng người ta.

Tấn Vọng đi chậm lại, cẩn thận đặt người lên giường.

Diệp Thư nằm xuống giường, cơ thể thả lỏng ra, y hơi mở mắt, lấy tay xoa xoa: “Ngươi phê xong tấu chương rồi à?”

Tấn Vọng: “Chưa, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

“Vậy không được.” Diệp Thư tỉnh táo lại, giãy dụa muốn ngồi dậy, “Trở về ngươi lại tìm lý do dằn vặt người ta…”

Vẻ mặt Tấn Vọng hơi cương lại: “… Nằm yên đó.”

Diệp Thư sợ hãi nằm im.

Tấn Vọng: “Cởi quần áo ra, ngủ.”

Diệp Thư ngoan ngoãn làm theo.

Y cởi giày và áo ngoài để sang một bên, Tấn Vọng hơi khom lưng, cẩn thận giúp y gỡ bỏ trang sức trên đầu.

Trong nháy mắt, mái tóc dài như thác nước xõa ra giường.

Tấn Vọng nhìn y chăm chú, nói khẽ: “Ngày mai chúng ta hồi cung.”

Chuyện này không nằm ngoài dự liệu của Diệp Thư.

Hoàng đế bệ hạ lấy lý do “dưỡng thương” đến hành cung ở non nửa tháng, mấy ngày nay không lên triều, chính vụ cũng chỉ xử lý mấy chuyện quan trọng, khẩn cấp.

Mặc dù không đến nỗi bỏ hoang triều chính, nhưng tất nhiên hiệu suất vẫn bị ảnh hưởng.

Chớ nói chi là từ khi Diệp Thư xuyên vào đến bây giờ, chưa bao giờ mọi chuyện diễn ra theo đúng nội dung trong sách.

Cũng may cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng nhớ ra, mình vẫn còn việc nước phải giải quyết.

Diệp Thư bình tĩnh nghĩ.

Thực sự là đáng mừng.

Nhưng mà một giây sau, Tấn Vọng nói: “Sắp tới còn phải chuẩn bị cho đại điển thành hôn, trẫm muốn đích thân đốc thúc.”

“…”

Tấn Vọng mỉm cười: “Ngủ đi, ngày mai sẽ đi sớm.”

Cái tên này thật sự không chuyên nghiệp gì cả!

Không lẽ y xuyên vào sách dỏm sao???

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của hoàng đế xuất phát từ hành cung, đi tới hoàng thành.

Lần xuất hành này của hoàng đế rất khiêm tốn, quanh xe ngựa chỉ có vài tên thị vệ đeo kiếm đi theo, phần lớn đều nấp trong chỗ tối.

Trong dòng người phía trước đoàn xe, Trường Viên ngồi trên lưng ngựa, vừa dò xét vừa cảnh giác bốn phía.

Diệp Thư thả màn xe xuống, khẽ thở phào một cái.

Tấn Vọng nói được làm được, không xuống tay với Trường Viên.

“Thế nào, trẫm không lừa ngươi chứ?” Bên trong xe ngựa, Tấn Vọng ung dung thưởng thức trà.

Diệp Thư gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ bệ hạ tha cho hắn một mạng.”

“Chỉ nói cảm ơn suông thôi à?”

Diệp Thư kiên nhẫn hỏi: “Bệ hạ muốn cái gì?”

Tấn Vọng không vội trả lời.

Dường như hắn đang ngắm nhìn Diệp Thư thật kĩ, nghiêng đầu nở nụ cười: “Trẫm muốn biết một bí mật mà ngươi chưa từng cho ai biết, không được phép nói dối.”