Edit: Vân Tiêu

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Tễ Tinh cầm hai miếng bánh kem đến trường học, tính tặng cho Hạ Xán và Sở Điềm.

Học sinh cấp ba mà, nói cho cùng vẫn là mấy đứa trẻ chưa lớn, mang điểm tâm ngọt tới dỗ dành chút là được rồi.

Biết Tô Tễ Tinh định mang bánh kem cho bạn học, dì Lý còn cố ý đóng gói thật tinh xảo, Tô Tễ Tinh mỗi tay cầm một cái, lúc đi đường đều thật cẩn thận, sợ bánh kem bị đụng hỏng.

Tài xế nhà họ Tô đưa Tô Tễ Tinh tới cổng trường, cậu bước xuống xe, phát hiện cổng trường trống không, sớm đã không còn học sinh ra vào nữa, cậu dựa theo trí nhớ, lòng vòng một hồi mới thấy khu lớp học của khối 11, đến trước cửa phòng số mười bảy thì bước vào.

Bây giờ là tiết đọc buổi sáng, học sinh đều đang cúi đầu đọc tiếng Anh, giáo viên đang ngồi trên bục giảng theo dõi lớp, giữa tiếng đọc buổi sáng đột nhiên có hai tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng cửa mở, cùng tiếng hô Báo cáo to thu hút sự chú ý của mọi người.

Giáo viên tiếng Anh tưởng là học sinh nào đó đến muộn nên quay đầu lại, vừa định phê bình thì thấy học sinh hư số một của lớp đang đứng ở cửa.

Giáo viên còn nghĩ mình bị hoa mắt, chớp chớp mắt hai cái.

Cô dạy lớp này lâu như thế, còn chưa từng thấy Tô Tễ Tinh đến lớp đọc buổi sáng bao giờ! Chứ đừng nói chi đến hô một câu Báo cáo quy củ như vậy!

Cậu học sinh đang mặc đồng phục nghiêm chỉnh, đứng thẳng tắp ở cửa kia chính là Tô Tễ Tinh? Gặp ma à?

Đám học sinh trong lớp nghe thấy động tĩnh đều đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy là Tô Tễ Tinh biểu tình trên mặt đều không khác giáo viên là bao.

Không nghe nhầm chứ? Là tên cá biệt này hô Báo cáo sao? Tay tên này còn cầm hai cái hộp hồng hồng là cái gì vậy? Không phù hợp khí chất cuồng bá khí lúc bình thường chút nào! Hình ảnh này nhìn sao cũng thấy quá quỷ dị?

Tô Tễ Tinh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thấy giáo viên không phản ứng, lại lớn tiếng hô "Báo cáo!"

"Vào...!Vào đi!" Giáo viên không dám làm khó học sinh có bối cảnh như Tô Tễ Tinh, lại quay đầu trút giận lên đám học trò khác, bà đập bạn quát: "Còn ở đấy ngây ngốc cái gì? Không mau học từ đơn đi! Năm phút nữa sẽ viết chính tả!"

Tô Tễ Tinh nghênh ngang đi đến cuối lớp, là một học sinh cá biệt, chỗ ngồi của cậu đương nhiên ở cuối lớp, một vị trí tuyệt vời vừa sẽ không bị tiếng giảng bài của giáo viên làm phiền, vừa có thể xem video chơi game thoải mái.

Tô Tễ Tinh đặt hai hộp bánh kem lên bàn trước, mới thả cặp sách ngồi xuống chỗ mình, bạn cùng bàn của cậu, chính là tiểu đệ của chủ cũ thân thể này, một nhóc mập mạp tên Trương Bác Thiên, lúc này cậu ta đang ân cần nhích về phía cậu: "Đại ca, sao hôm nay anh đến trường sớm thế?"

"Còn sớm?" Tô Tễ Tinh nhìn đồng hồ trên tay, "Sắp 8 giờ rồi."

Trương Bác Thiên gãi gãi đầu, "Nhưng ngày thường sau khi tiết ba buổi sáng tan anh mới xuất hiện mà!"

Vì duy trì thiết lập tính cách của thân thể này không thay đổi, Tô Tễ Tinh giả vờ bâng quơ nói: "À, thỉnh thoảng thử đến sớm một lần trải nghiệm chút khó khăn dân sinh."

Trương Bác Thiên: "..." Lý do này đủ giả ngầu, không hổ là đại ca!

Nhưng rất nhanh bé mập mạp bị hộp bánh kem trên bàn thu hút sự chú ý, cậu ta chỉ vào hộp tò mò hỏi: "Đại ca, trong hộp có gì vậy? Hình như em ngửi thấy mùi dâu tây."

Vừa nói cậu ta vừa duỗi tay định cầm lấy, bị Tô Tễ Tinh không lưu tình đánh mạnh lên tay, "Đừng động vào, không phải cho cậu."

Trương Bác Thiên vừa chuyển tròng mắt, cười gian nói: "Em hiểu rồi, là cho chị dâu đúng không? Thế nào? Hôm qua có tiến triển thuận lợi không anh?" Bé mập mạp ra hiệu về phía Sở Điềm đang ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ đằng trước, "Hoa khôi đồng ý làm người yêu anh rồi phải không?"

Trương Bác Thiên biết chuyện chủ cũ thân thể này theo đuổi Sở Điềm, lộ tuyến về nhà của Sở Điềm cũng do cậu ta cung cấp, mấy việc cậy mạnh hiếp yếu của chủ cũ, đều không thiếu được bàn tay hỗ trợ của bé mập mạp này.

Tô Tễ Tinh cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm dẫn lối bé mập mạp quay về con đường chính đạo, cậu e hèm một tiếng, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: "Có hai việc sau này cậu chú ý một chút, thứ nhất từ nay về sau không được gọi Sở Điềm là chị dâu nữa, thứ hai tôi không theo đuổi cô ấy, sau này bớt nói linh tinh đi."

Trương Bác Thiên sửng sốt, rõ ràng hôm qua Tô Tễ Tinh còn nhờ cậu ta bày mưu tính kế theo đuổi hoa khôi, sao đến hôm nay lại đổi ý rồi?

Với lại cái việc gọi Sở Điềm là chị dâu không phải đã được Tô Tễ Tinh đồng ý rồi sao? Cậu ta còn nhớ y nguyên câu Tô Tễ Tinh nói lúc đó, "Dù bây giờ còn chưa phải chị dâu của bọn bây, cứ gọi thế cũng chả sao cả."

"Đại ca," Đám thịt mỡ trên mặt Trương Bác Thiên run rẩy, nghi ngờ đánh giá Tô Tễ Tinh, "Không phải anh bị ma nhập đấy chứ?"

Tô Tễ Tinh khóe mắt giật giật, không ngờ nhóc mập này còn rất thông minh, một câu đã đoán đúng rồi, nhưng dĩ nhiên cậu không thể thừa nhận, đành giả vờ mất kiên nhẫn xua tay, "Cút, xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn ba xu quá hả? Ma nào mà nhập? Sao không nói tôi xuyên không tới luôn đi?"

Trương Bác Thiên mếu máo, cẩn thận suy nghĩ lại, liền đoán hôm qua chắc đại ca theo đuổi hoa khôi không thành công, sợ mất mặt nên mới nói vậy!

Năm phút sau, giáo viên tiếng Anh ngừng cho học sinh tự đọc, bắt đầu kiểm tra nghe viết từ đơn.

Nghe viết từ đơn đối với Tô Tễ Tinh thì dễ hơn toán nhiều, viết ra được gần hết, dù gì cậu cũng từng là một người đàn ông có chứng chỉ tiếng Anh cấp sáu, có điều tâm tư cậu không đặt vào bài thi, mà đang phiền não làm cách nào tặng hai chiếc bánh cho người ta.

Cậu thấy nếu cứ đưa thẳng thì hai người Hạ Xán khẳng định sẽ không nhận, có khi còn thấy cậu có âm mưu gì đó mới tự dưng ân cần như vậy, cũng không phù hợp với tính cách vốn có của thân thể này.

Nên dùng lý do gì mới được đây?

Đang phát sầu thì bài kiểm tra nghe viết từ đơn kết thúc, các tổ trưởng đồng loạt đứng lên thu bài thi của người tổ mình, tổ trưởng của nhóm Tô Tễ Tinh là một nam sinh vóc người thấp bé, Sở Điềm vô tình chính là tổ trưởng nhóm bên cạnh.

Tổ trưởng của Tô Tễ Tinh nghĩ cậu lại không làm bài kiểm tra như mọi khi, nên chỉ thu đến bàn thứ hai từ dưới lên như thường lệ, thu xong đang định quay lên bục thì bị Tô Tễ Tinh gọi lại: "Này, sao không thu vở của tôi?"

Cậu ta xoay người, nhìn cậu sợ hãi, "Cậu...!Cậu cũng viết à?"

Tô Tễ Tinh gập đôi tờ kiểm tra lại, ném cho cậu ta, lười biếng nói: "Nói thừa, tôi chẳng lẽ không phải học sinh? Sao lại không viết?"

Trương Bác Thiên ngồi bên cạnh nhìn cậu sùng bái, ngay lập tức nịnh bợ: "Đại ca lợi hại, anh trước kia đến 28 chữ cái tiếng Anh đều không thuộc hết, mà từ khi nào đã bắt đầu biết viết từ đơn rồi?"

"Câm mồm, là 26 cái chữ." Khóe mắt Tô Tễ Tinh liếc thấy Sở Điềm đến gần, cố ý cao giọng, đủ để cả lớp đều nghe rõ: "Ngạc nhiên cái gì? Chưa thấy lãng tử quay đầu bao giờ sao?"

Lời vừa nói ra, cả lớp như mới nghe phải điều gì khó tin lắm, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tô Tễ Tinh, ngay cả một người bình thường thờ ơ với tất cả mọi chuyện như Hạ Xán cũng hơi nghiêng đầu qua, liếc nhìn Tô Tễ Tinh, đôi mày khẽ nhíu.

Sự thật chứng minh, chuyện lãng tử quay đầu rất hấp dẫn, nhưng chẳng mấy ai tin tưởng, chỉ coi đây lại là một cách thể hiện mới của học sinh cá biệt, bởi trong mắt bọn họ, xác suất Tô Tễ Tinh cải tà quy chánh làm lãng tử quay đầu còn nhỏ hơn việc sao chổi đâm vào Trái Đất.

________________

Chút xáo trộn nhỏ trong buổi đọc buổi sáng rất nhanh đã bị quên lãng.

Suốt một buổi sáng, Tô Tễ Tinh vẫn chưa nghĩ ra dùng lý do gì tặng bánh, mãi đến tiết thứ tư khi học thể dục, mới chờ được cơ hội.

Tiết thể dục hôm nay phải chạy 800m, nam sinh chạy trước, nữ sinh chạy sau.

Trên sân vận động còn có các lớp khác đang học thể dục, đến lượt Tô Tễ Tinh chạy, đám nữ sinh xung quanh bỗng trở lên ồn ào hơn, thỉnh thoảng còn có mấy tiếng hô to gọi nhỏ, Tô Tễ Tinh rất quen thuộc với âm thanh này, các fan khi gặp thần tượng đều sẽ như vậy.

Quay đầu nhìn lại, à, thì ra Hạ Xán cũng ở nhóm chạy của cậu.

Hạ Xán cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc dưới lớp vải mỏng, tuy chưa trưởng thành, nhưng Hạ Xán đã cao hơn 1m8, đứng bên mấy nam sinh còn chưa phát dục hoàn toàn trông hệt như hoàng tử và bảy chú lùn, thảo nào đám nữ sinh đều bị mê hoặc.

Tô Tễ Tinh thực ra không thấp hơn Hạ Xán bao nhiêu, hơn nữa vai rộng chân dài cũng là tỷ lệ chuẩn, cậu đã soi gương rồi, mẹ thân thể này từng là ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí nên ngoại hình của cậu được thừa hưởng rất nhiều ưu điểm từ bà, đôi mắt trong veo, môi hồng răng trắng, đúng chuẩn soái ca, nhưng tại sao những cô gái đó không thèm ngó ngàng hay cổ vũ cho cậu?

Tô Tễ Tinh nghĩ mà ghen tỵ, chắc đây chính là sự khác biệt giữa nam chính với nhân vật hi sinh.

Tiếng súng hiệu vừa vang lên, các nam sinh đều lao đi như tên bắn, vật hi sinh dĩ nhiên không đoạt được nổi bật của nam chính, Tô Tễ Tinh đã cố hết sức vẫn chỉ cướp được vị trí thứ hai.

Hạ Xán đi bộ trên đường chạy, liền có vài nữ sinh lớn gan bước tới đưa nước, nhưng Hạ Xán không nhận của ai hết, lập tức trên sân lại thêm vài cô gái nhỏ tan nát cõi lòng.

Trương Bác Thiên chạy tới bên cạnh Tô Tễ Tinh căm giận bất bình, "Đám con gái toàn tóc dài não ngắn, tên Hạ Xán có gì tốt? Chẳng phải chỉ là giả vờ lạnh lùng thôi sao? Em thấy anh còn đẹp trai hơn tên họ Hạ kia nhiều!"

Bị một vật hi sinh khác khích lệ, Tô Tễ Tinh không cảm thấy được an ủi chút nào, nhưng cậu không để ý chuyện này, dù sao tương lai cậu cũng không định kiếm cơm bằng mặt.

Bỗng nhiên trên sân lại ầm ĩ, Trương Bác Thiên quay đầu nhìn, hưng phấn vỗ Tô Tễ Tinh, "Đại ca, mau nhìn, chị dâu...!à không, hoa khôi sắp chạy kìa!"

Trong trường nam sinh thích Sở Điềm không ít, giờ thì đến lượt đám choai choai kích động, nhưng Tô Tễ Tinh không mấy hứng thú, cậu cũng chẳng thích Sở Điềm, mà Sở Điềm với Hạ Xán sau này chính là một đôi, từ xưa đến nay, vật hi sinh mà mơ ước nữ chính có mấy ai có kết cục tốt đẹp chứ?

Hoa khôi đẹp thì có đẹp, nhưng hình như không có thiên phú vận động, trong nhóm chạy chỉ xếp thứ tư, hơn nữa sau khi chạy còn lung lay như sắp ngất, phải có người đỡ sang một bên ngồi nghỉ.

Tô Tễ Tinh thấy thế lập tức lên tinh thần, đây chẳng phải là bị hạ đường huyết sao?

Bánh kem của cậu rốt cuộc có đất dụng võ rồi!

Nhưng nếu cậu tự mình đưa bánh, Sở Điềm nhất định sẽ không nhận, có khi lại khiến người khác hiểu lầm cậu muốn theo đuổi Sở Điềm.

Người khác hiểu lầm cậu không sợ, chỉ sợ Hạ Xán cũng hiểu lầm.

Cho nên Tô Tễ Tinh bảo Trương Bác Thiên đưa bánh hộ mình, bé mập liền đồng ý, chân tay cũng nhanh nhẹn, không quá ba phút đã quay lại, nhưng trên tay vẫn cầm hộp bánh kem.

Tô Tễ Tinh nhướn mày: "Không tặng à?"

Trương Bác Thiên: "Cô ấy không cần."

Tô Tễ Tinh: "Không nói với cô ấy đây là quà xin lỗi của tôi sao?"

Bé mập ủy khuất gãi gãi đầu, "Có nói, nhưng cô ấy bảo em cút, còn nói, có đói chết cũng không thèm đồ đại ca cho."

Wow, nữ sinh thật khó chiều!

Vừa xuất chiến đã thất bại làm Tô Tễ Tinh hoài nghi nhân sinh, cậu dựa đầu vào lan can, sân bóng rổ bên cạnh có mấy người đang chơi bóng, thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng reo hò ủng hộ, Tô Tễ Tinh tùy tiện liếc qua liền thấy Hạ Xán cũng đang chơi bóng rổ.

Hạ Xán làm động tác nhảy cao ném bóng vào rổ, vạt áo vén lên, lộ ra vòng eo rắn chắc, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, dường như còn nhìn thấy đường nhân ngư, khiến đám nữ sinh đứng bên sân bóng hò hét dữ dội.

Tô Tễ Tinh nhìn nhìn, không khỏi xoa xoa bụng mình, cùng là học sinh cấp ba, sao dáng người Hạ Xán tốt hơn cậu nhiều vậy?

Đột nhiên, đầu cậu chợt lóe linh quang --

Tô Tễ Tinh, trong đầu mà toàn xi măng hả?

Đang yên đang lành lại đi công lược Sở Điềm làm cái gì? Tập trung tinh thần thu phục Hạ Xán không phải xong rồi sao?

Hai người này tương lai là một đôi, thu phục được Hạ Xán chẳng khác nào thu phục được Sở Điềm, đạo lý đơn giản như vậy mày còn không hiểu, mày là đồ ngốc sao?!

Hết chương 3.