Edit + beta: Iris

Nói là đi kiểm tra cân nặng, nhưng cuối cùng xe của Trang Dục vẫn chạy đến chỗ của Trần Ký.

Từ Kiêu có ngu cũng biết là Trang Dục đang chở anh đi ăn tối.

Thằng nhóc này, sao lại biệt nữu như vậy a, muốn ăn cùng thì cứ nói thẳng ra.

Từ Kiêu càng nghĩ càng thấy Trang Dục thú vị, ngồi cười suốt chặng đường, bị gió tạt vào mặt cũng cười, ra ngoài cũng cười, ngồi xuống cũng nhìn Trang Dục rồi cười.

Trang Dục kéo cửa xe ra, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "...!Sao anh lại cười thành như vậy?"

Từ Kiêu vốn cho rằng Trang Dục là nam thần mặt lạnh, nhưng bây giờ thấy Trang Dục trừng mắt thì chỉ cảm thấy giống con cá nóc, mỗi lần tức giận là phồng mang, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Làm anh đặc biệt muốn trêu chọc.

"Tâm trạng tôi tốt a." Từ Kiêu cười tủm tỉm đáp.

Người hầu bưng đồ ăn lên, Trang Dục chậm rãi gắp một đũa măng tươi, một đũa tôm luộc, Từ Kiêu khô cằn nhìn chén cơm trống không của mình, thường thường nhìn Trang Dục ăn.

Đợi món thứ tư được dọn lên, Trang Dục mới đặt đôi đũa vào cái chén trống không của Từ Kiêu, liếc nhìn anh một cái, "Chỉ biết giả bộ đáng thương, ăn của anh đi."

Trang Dục quả nhiên mạnh miệng mềm lòng, tức khắc Từ Kiêu mặt mày hớn hở.

"Anh nói thì giỏi rồi," Trang Dục nhàn nhạt nói, "Lần trước cũng có thấy anh ăn quy củ như vậy đâu, ăn nhìn rất ngon miệng mà?"

"Lần trước là lần trước," Từ Kiêu da mặt dày, "Hơn nữa ông chủ không cho tôi ăn, tôi không dám ăn a."

Trang Dục nhướng mày, đột nhiên nói: "Anh sợ tôi hả?"

"...???" Đũa gắp đồ ăn của Từ Kiêu đang đặt bên miệng, sợ? Trang Dục thì có gì mà sợ?

Không phải, vì sao Trang Dục lại hỏi cái này?

Anh vội nói, "Tôi không có a, sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Ngày đầu tiên gặp mặt, tôi cảm thấy anh như đang trốn tránh tôi." Từ Kiêu còn chưa kịp trả lời, Trang Dục dừng một chút lại nói, "Lúc ghi hình tôi có hơi hung dữ, xin lỗi."

Trang Dục dường như không hay xin lỗi người khác, nói xong liền mất tự nhiên: "Đương nhiên, nếu anh có gì bất mãn hoặc tức giận, bây giờ có thể nói ra."

Từ Kiêu không nghĩ tới Trang Dục lại để ý đến mấy chi tiết đó, thậm chí còn xin lỗi vì nó, anh kinh ngạc thiếu chút nữa làm rớt đồ ăn.

Từ Kiêu vội nói: "Tôi không có trốn tránh cậu, tôi chỉ cảm thấy Lâm Ý sẽ ngồi ở đó, nên mới ngồi ở chỗ khác."

Trang Dục hơi híp mắt.

Trang Dục gắp một đũa, nói "Nếu Lâm Ý tới, anh sẽ cùng đội với Sở Nhiên?"

"Đúng vậy." Từ Kiêu không nghĩ nhiều, gật đầu.

Trang Dục nhất thời không nói gì.

Thật ra lúc Trang Dục nói mấy lời đó, anh cũng không phải tức giận thật — — anh vốn lớn hơn Trang Dục, vẫn luôn xem Trang Dục là em trai.

Người trẻ tuổi mà, nhất thời không khống chế được cảm xúc cũng bình thường thôi.

Hơn nữa Trang Dục còn là ông chủ của anh.

"Tôi không có bất mãn gì, cũng không có tức giận," Từ Kiêu nghiêm túc nói, "Hơn nữa cậu rất tốt — — thật đó, cậu tốt hơn khá nhiều người mà tôi từng chung đụng."

Trang Dục bình tĩnh nhìn Từ Kiêu, nửa ngày sau mới thu lại tầm mắt: "...!Chính anh nói đó."

Từ Kiêu bật cười, "Được được được, là tôi nói."

Trang Dục dường như bất mãn, "Sao anh luôn nói chuyện như đang dỗ con nít vậy."

Cậu còn không phải là con nít sao? Từ Kiêu buồn cười nghĩ thầm

Nhưng khi đó sao đột nhiên lại tức giận? Từ Kiêu nhớ lại, chắc sẽ không thật sự vì anh không gọi tên của Trang Dục đâu nhỉ?

Từ Kiêu nhớ đến câu kia của Trang Dục "muốn thân thiết với tôi, thì gọi Trang Dục," lại có hơi mắc cười.

Thằng nhóc này thật đáng yêu.

Đương nhiên, nếu đổi thành người khác, tuyệt đối sẽ không dùng từ đáng yêu này để hình dung Trang Dục.

Từ Kiêu lại gắp một miếng đồ ăn: "Trang Dục ơi..."

Trang Dục hơi nhìn về phía anh.

"Lúc ghi hình, sao đột nhiên tâm trạng không tốt vậy?" Từ Kiêu thuận miệng hỏi.

Trang Dục: "..."

Trang Dục tức khắc nhớ lại, dưới ánh mặt trời, sườn mặt Từ Kiêu trắng nõn, đôi mắt linh động, còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

Trang Dục không nói nên lời.

Từ Kiêu nhìn phản ứng của Trang Dục, cố ý trêu y, "Tôi chọc phải cậu ở chỗ nào hả?"

Từ Kiêu mặt nghiêm túc: "Cậu cũng có thể nói, cậu có bất mãn cái gì, bây giờ cứ nói ra đi."

Trang Dục đen mặt, gắp đồ ăn vào chén Từ Kiêu, "...!Nói nhiều vậy làm gì, lo ăn đi."

Cơm nước no nê, Trang Dục không hổ là ông chủ tốt nhất, tuy Từ Kiêu khách khí nói không cần, nhưng y vẫn đưa Từ Kiêu về nhà.

Từ Kiêu rửa mặt xong thì ở nhà lướt Weibo, hưởng ứng từ tập 1 xem ra khá tốt.

Mặc dù phần lớn vẫn là "A a a" Trang Dục, nhưng bình luận thảo luận về anh cũng không ít, nhiều hơn so với lần trước và còn có cả bình luận tích cực.

"Từ Kiêu trên tạp kỹ khá man, tôi xem đến khúc của hắn thì cười suốt."

"Cảm thấy hắn có phần hài hước?"

"Ha ha ha anh chị em lầu trên thêm tôi nữa."

"Trong sáu người, chỉ có hắn là không có chút gánh nặng thần tượng nào, lúc trước còn thấy hắn đóng phim như cái bình hoa, nhưng giờ thì thấy lên tạp kỹ cũng không tồi."

"Mong hắn đừng đi đóng phim nữa, cứ thành thật đi tạp kỹ thì hơn, đừng lãng phí tài nguyên." Mới đầu đọc, Từ Kiêu thấy phản hồi cũng không tệ lắm, nhưng càng lướt xuống dưới, sao thấy bình luận càng lúc càng...!sai sai? Hình như chệch khỏi đường ray luôn thì phải?

"Có ai cảm thấy, Từ Kiêu rất là tổng thụ không?"

"Có có có có có có!"

Từ Kiêu:...?

"Hắn và Hà Tử Chiêu rất hợp nhau nha, tôi nghĩ cp này cũng có tương lai lắm."

"Thật ra tôi thấy Sở Nhiên và hắn cũng không tồi? Cả hai đều rất đẹp ~"

"Đừng, bộ mấy người chưa biết tới Thái Dương Điểu sao?"

"Giơ cao lá cờ Thái Dương Điểu! Các đồng chí đi cùng tôi nào!"

Từ Kiêu:????

Thái Dương Điểu? Thái Dương Điểu là cái gì?

Từ Kiêu vẻ mặt khó hiểu, bấm theo đường link thì thấy một đoạn video Giligili.

Xuất phát từ tò mò, Từ Kiêu click xem.

Mười lăm phút sau, Từ Kiêu:...

Rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể từ cái tạp kỹ một tiếng rưỡi, cắt nối biên tập cho anh và Trang Dục một cái video dài mười lăm phút?

Cả việc phối BGM này nữa, cái gì mà nhìn nhau thâm tình, cười ái muội, pha ôm nhau nghịch nước được tua chậm, còn tìm được không ít mẫu tin vụn vặt ngoài lề.

Có thể cắt tập 1 của anh và khối băng Trang Dục thành ngọt như vậy...!Nếu không phải người đó là anh, anh cũng sắp tin là thật.

Quá trâu bò, Từ Kiêu ngoài bội phục thì chỉ còn hai chữ.

Thần tiên, đúng là thần tiên.

Và trong một căn phòng cách Từ Kiêu một khoảng không xa, dán đầy các poster truyện tranh nam nam.

Lục Kỳ: "A — — thích quá!"

Lục thần tiên vươn tay, rút một miếng khăn giấy ra, bất mãn lau cái mũi.

Cô đã hắt xì ba cái rồi, rốt cuộc người nào đang nhắc cô vậy?!.