Bạch Cô Cô chầm chậm xoay người. Cậu nhìn thấy quần áo được đặt ở đầu giường.

Cậu nghĩ thầm, Tần Sóc xấu quá đi mất, anh ấy nhân lúc cậu ngủ rồi đánh cậu.

Hừ!

Đợi hôm nào đó Tần Sóc đang ngủ, cậu cũng muốn đánh người.

Bạch Cô Cô cầm quần áo lên, mảnh giấy nhắn do Tần Sóc để lại lộ ra phía dưới.

Bạch Cô Cô cầm lên: Tiểu Bạch, anh ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.

Về để ăn đòn phải không?

Bạch Cô Cô lầu bầu trong miệng. Cậu đứng dậy mặc quần áo vào.

Mông vẫn rất chi là khó chịu.

Chắc chắn là Tần Sóc cố tình “đâm” mông cậu. Kẻ xấu xa, hừ.

Bạch Cô Cô cẩn thận nhớ lại chuyện hôm qua. Tần Sóc té xỉu, mình lại muốn “măm măm” miệng Tần Sóc, sau đó cậu bị Tần Sóc gặm, cũng khá thoải mái, lại tiếp tục gặm, rồi cả hai ngủ cùng nhau, kế tiếp nữa là Tần Sóc… “nhấm nháp” cơ thể cậu?

Rồi chẳng biết sao anh ấy lại “đâm” mông cậu?

Bạch Cô Cô nhanh chóng mặc quần áo vào cho đàng hoàng, sau đó lên mạng tìm “đâm mông”, sau đó, sau đó… sau đó nấm nhỏ bị sốc luôn.

Hóa ra tối qua cậu đã hút dương khí của Tần Sóc!

Hóa ra đây chính là “hút dương khí” mà bọn hồ ly nói! 

Thảo nào cậu lại cảm thấy thần thanh khí sảng thế này.

Thế Tần Sóc có khó chịu không nhỉ?

Nghe đám hồ ly yêu quái nói là các thư sinh bị hút dương khí đều trở nên héo rũ. Có khi nào Tần Sóc cũng bị héo rũ không ta?

Bây giờ Bạch Cô Cô không còn giận chuyện Tần Sóc gặm cắn mình nữa, dù gì cũng không đau.

Chủ yếu là cậu thấy chột dạ quá. Cậu đã hút dương khí của Tần Sóc rồi, giờ phải làm sao đây?

Với lại, Bạch Cô Cô có thể cảm nhận được vùng đan điền của mình, linh đan vô cùng dồi dào.

Là cảm giác căng tràn.

Vui quá đi.

Sau khi đến nơi này, đã rất lâu rồi Bạch Cô Cô không cảm thấy thoải mái như vậy.

Cậu nghĩ mình vẫn nên gọi điện thoại cho Tần Sóc, hỏi thăm xem bây giờ anh ấy thế nào rồi?

Bạch Cô Cô vừa đánh điện thì ngoài cửa liền truyền đến âm thanh thiết bị truyền tin của Tần Sóc.

Sau đó, Bạch Cô Cô cũng đồng thời nghe thấy giọng của Tần Sóc trong thiết bị truyền tin ở ngoài cửa: “Alo, Cô Cô. Sao thế em?”

Bạch Cô Cô: “…”

Vừa chột dạ vừa căng thẳng, còn có một chút mắc cỡ khó hiểu.

Bạch Cô Cô nhỏ giọng nói: “Anh vào đây trước đi!”

Cậu muốn tận mắt nhìn xem Tần Sóc có ổn không.

“Được!”

Giọng của Tần Sóc trầm thấp và đầy sự quyến rũ.

Bạch Cô Cô ngắt thiết bị truyền tin, rướn cổ chờ Tần Sóc mở cửa vào nhà.

Kế đó, cậu trông thấy một Tần Sóc mặt mày sáng láng.

Hình như tâm trạng của Tần Sóc rất tốt. Hắn vừa cười vừa nhìn Bạch Cô Cô, vẻ mặt đó hiện lên sự sung sướng và thoả mãn rất rõ ràng.

Chẳng giống bị hút dương khí héo rũ xíu nào.

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Bạch Cô Cô thở phào một hơi, hỏi: “Tần Sóc, anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tần Sóc nghĩ rằng Bạch Cô Cô đang nói đến chuyện hắn không thoải mái ngày hôm qua. Hắn đi tới, sờ đầu Bạch Cô Cô và nói: “Tiểu Bạch, em đừng lo. Anh không sao.”

Tần Sóc cẩn thận nhìn Bạch Cô Cô, hỏi: “Tiểu Bạch, còn em thì sao, có khó chịu ở đâu không?”

Không có gì khó chịu hết, chẳng qua là mông hơi ê với căng trướng thôi.

Bạch Cô Cô lắc đầu: “Không có ạ.”

“Đói bụng không?” Tần Sóc hỏi: “Anh dọn cơm lên cho em nhé?”

Bạch Cô Cô xoa bụng, gật đầu.

Tần Sóc đã nấu sẵn cháo trong nồi rồi, hắn nhanh chóng bê lên và đặt lên bàn nhỏ trên giường cho Bạch Cô Cô.

Bạch Cô Cô: “…?”

Đãi ngộ gì mà tốt quá vậy?

Bạch Cô Cô ngơ ngác nhận sự phục vụ của Tần Sóc. Lúc hắn đang định đút cho thì cuối cùng cậu cũng giơ tay cản Tần Sóc lại: “Để em tự ăn.”

Tần Sóc hơi thất vọng: “Được.”

Bạch Cô Cô cầm thìa, vùi đầu ăn.

Tần Sóc đứng bên cạnh, hắn nhìn Bạch Cô Cô đang vùi đầu trong bát như chuột hamster nhỏ, trong lòng sinh ra sự dịu dàng vô tận.

Hắn nhìn Bạch Cô Cô ăn xong, dọn dẹp bát đũa rồi mới quay lại lần nữa.

Bạch Cô Cô đang nằm trên giường nghịch vòng tay trí năng.

Thật ra là cậu đang tự nghiên cứu chuyện xấu hổ xảy ra tối qua.

Càng xem càng thấy ngượng, cục nấm nhỏ giờ đã thành cục nấm ửng đỏ.

Tần Sóc đi tới liền trông thấy cục nấm hồng chín rục, giống y như nấm om ấy.

Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh Bạch Cô Cô: “Tiểu Bạch đang xem gì vậy?”

Bạch Cô Cô hét lên: “Không xem gì hết.”

Tần Sóc: “…”

Bạch Cô Cô ý thức được giọng của mình có hơi lớn. Cậu cúi đầu và nói: “Em không xem gì hết mà.”

Tần Sóc: “…”

Nấm ngốc, chắc chắn là đang xem gì đó.

Cơ mà Tần Sóc cũng không định làm Bạch Cô Cô khó xử.

Hắn nhìn đối phương đang nằm thẳng trên giường, phơi cái bụng trắng nõn, chân vắt lên. Hắn vươn tay ấn chân cậu xuống, sau đó đắp kín chăn lại.

Bạch Cô Cô ngu nga ngu ngơ bị đối phương bọc trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài.

Cậu đảo mắt, Tần Sóc làm gì thế nhỉ?

Tần Sóc nói: “Cẩn thận bị cảm.”

Hừ!

Cậu là tiểu yêu quái, bị cảm thế nào được. Nhưng mà Bạch Cô Cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tần Sóc đắp kín chăn.

Tần Sóc thấy buồn cười quá đỗi. Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, che chở cho em, luôn đối xử tốt với em.”

Bạch Cô Cô: “…?”

Gì đột nhiên nói mấy câu kỳ lạ vậy?

Bạch Cô Cô khó khăn uốn éo người, có qua có lại nói: “Tần Sóc, em cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

“Được!”

Tần Sóc cúi đầu, hôn lên trán Bạch Cô Cô.

Bạch Cô Cô trợn tròn mắt.

Mềm mềm, khá là thoải mái nha!

Cậu kinh ngạc nhìn Tần Sóc, trong mắt đong đầy mong chờ: “Tần Sóc, em muốn nữa.”

Tần Sóc: “…”

Tần Sóc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của người trước mặt. Cái này là Tiểu Bạch không biết hôn có nghĩa là gì phải không?

Tự nhiên hơi đau tim nha.

Nhưng Tần Sóc vẫn cúi đầu hôn Bạch Cô Cô.

*

Sáng sớm hôm sau, Đinh Mạn đã xuất hiện ở cổng phủ tướng quân.

Quản gia nhận được lệnh, lập tức thông báo cho Tần Sóc.

Tần Sóc đứng dậy thay quần áo rồi đi xuống lầu, hắn tiếp Đinh Mạn ở nhà độc lập bên cạnh.

Tiểu Bạch đang ngủ, không thể làm ồn.

Đã lâu rồi Đinh Mạn không gặp Tần Sóc. Dù sao tiền cũng đủ nên bà ta cũng không cần thiết phải nhìn mặt tên quỷ đáng ghét này.

Nhưng Đinh Mạn đoán, đứa ngốc Tần Sóc này chắc lại nhớ mẹ nên mới khóc sướt mướt đến tìm mình đây mà.

Bà ta lên mặt, cười lạnh: “Sao, có chuyện gì? Chẳng phải là Tần tướng quân muốn đuổi tôi đi sao?”

Tần Sóc cũng không nhiều lời với bà ta. Hắn trực tiếp hỏi: “Tôi có phải con ruột của bà không?”

Đinh Mạn nghe xong thoáng thấy lúng túng.

Cái gì?

Tần Sóc nói cái gì?

Sao nó biết được tất cả những chuyện này?

Nó……

Đinh Mạn hốt hoảng hỏi: “Mày nói gì vậy, tao không hiểu!”

Tần Sóc nhìn nét mặt của bà ta thì đã biết kết quả.

Tần Sóc lạnh lùng nói: “Tốt nhất là bà nên nói thật.”

Đinh Mạn: “Tần Sóc, mày có ý gì? Tao nuôi lớn mày từ lúc mày còn tiểu bậy ị bạ, chắc tao sung sướng lắm hả? Bây giờ thì hay rồi, mày muốn vứt tao đi, không nhận tao nữa phải không? Tao nói cho mày biết, từ nhỏ mày đã là con trai của tao, sau này cũng vậy, trong kho gen đã rõ ràng vậy còn gì.”

“Phải không?” Tần Sóc hỏi: “Bà chắc chứ?

“Đương nhiên chắc.” Đinh Mạn cho rằng Tần Sóc đã tin: “Nếu mày không tin thì tự đi kiểm tra đi.” Dù sao lúc đầu người giao Tần Sóc cho bà ta đã nói là gen của Tần Sóc đã bị thay đổi rồi.

Tần Sóc vẫn nhìn Đinh Mạn đăm đăm.

Đinh Mạn bị nhìn đến chột dạ. Bà ta không chịu nổi nữa nên đã nhổ một sợi tóc ném cho Tần Sóc: “Không tin thì mày đi kiểm tra xem. Mày là cái đồ không có lương tâm. Từ lâu tao đã biết không nhờ gì được mày rồi.”

“Câm miệng!”

Đinh Mạn đang định nói gì đó thì bị Tần Sóc ngắt ngang.

Hắn đứng dậy, cầm sợi tóc và trực tiếp rời đi.

Đinh Mạn muốn đi theo nhưng bị quản gia ngăn lại.

Tần Sóc cầm sợi tóc, gửi thẳng qua chỗ Tống Tử Ngộ.

Tống Tử Ngộ kiểm tra rất nhanh: Không có quan hệ ruột thịt.

Lúc trước trong gen của Tần Sóc có một đoạn nhỏ bị ép phải thay đổi. Nói cách khác, trong kho gen của hắn có một đoạn gen nhỏ đã bị xóa đi, khiến nó không thể hiện ra rõ ràng.

Bây giờ, gen đã được biểu hiện đầy đủ, cho nên nó đã không còn khớp với Đinh Mạn.

Tống Tử Ngộ lật xem tài liệu. Ba mươi năm trước, ở Đế quốc đã từng xuất hiện một nhà khoa học nghiên cứu gen biến dị, sau đó, thí nghiệm của ông ta bị hủy, nhà khoa học đó cũng đã hi sinh trong vụ nổ.

Khi đó, tình cờ là lúc Tần Sóc được sinh ra nên rất khó để khiến người khác không nghĩ nhiều. 

Tống Tử Ngộ nói suy đoán của mình cho Tần Sóc.

Tần Sóc gật đầu, ý là mình đã biết. Hắn sẽ đi tìm Đinh Mạn lần nữa.

Hắn vừa bước chân ra khỏi sân sau thì Bạch Cô Cô thức giấc.

Bạch Cô Cô thấy Tần Sóc thì vui vẻ chào hỏi: “Tần Sóc!”

“Tiểu Bạch dậy rồi à?” Tần Sóc nói: “Bữa sáng ở trong bếp, em tự ăn nhé. Anh có chút việc phải đi rồi.”

“Vâng ạ.” Bạch Cô Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Có chuyện gì vậy anh?”

Cậu chỉ khách sáo thuận miệng hỏi một câu thôi, không ngờ Tần Sóc lại nghiêm túc trả lời: “Là chuyện về thân thế của anh, gen của anh đã từng bị thay đổi. Tiểu Bạch, tối về anh sẽ nói với em sau nhé.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Sóc, Bạch Cô Cô có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Tuy cậu không biết gen là gì nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Vậy anh đi nhanh đi.”

Bộ dáng ngoan ngoãn của nấm nhỏ đã lấy được lòng Tần Sóc.

Hắn nhìn khuôn mặt nho nhỏ căng thẳng của Bạch Cô Cô, hắn nhéo nhẹ khuôn mặt non nớt trắng mịn của cậu, nói: “Đừng lo lắng, không phải chuyện gì lớn.”

“Ừm ừm, anh mau đi đi.”

“Được.”

*

Tần Sóc đi rồi, Bạch Cô Cô tự vào bếp tìm đồ ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay có bánh quẩy, bánh bao và cháo đậu đỏ.

Đều là món nấm nhỏ thích.

Bạch Cô Cô vui vẻ bưng bữa sáng ra đặt lên bàn, bắt đầu “măm măm”.

Bánh bao nhân nấm nè, niềm vui nhân đôi!

Bạch Cô Cô ăn rất nhanh, sau đó cậu mang chén đũa xuống bếp, chủ động dọn dẹp.

Làm xong hết, Bạch Cô Cô bắt đầu suy ngẫm về những gì Tần Sóc nói lúc nãy.

Gen bị thay đổi là sao nhỉ?

Cậu chưa xem hết quyển sách này, mới xem một nửa đã đến chỗ này rồi. Cậu cũng có biết thân phận thật sự của Tần Sóc là gì đâu?

Lên mạng.

Tra tài liệu.

“Không thể nào, sao mà thay đổi gen được?”

“Gen là một chuỗi các nhân tố di truyền. Một bảng được sắp xếp rất dễ hiểu.”

“Gen là bẩm sinh và không thể thay đổi.”

“Mỗi người chỉ có một kiểu gen, gen có thể xác nhận rằng bạn có phải là con ruột của cha mẹ mình hay không.”

“…”

Còn có rất nhiều giải thích khoa học nhưng Bạch Cô Cô không hiểu gì hết.

Song cậu cũng hiểu được sơ lược.

Nói trắng ra là, có khả năng Tần Sóc có cha mẹ khác?

-Hết chương 41-