Trần Trừng nói dạy hắn thích, dạy hắn không thể rời đi, thì thật sự bắt đầu ngay.

Điều đầu tiên y nói với Bạc Dận, chính là giữ lời hứa.

Nếu Bạc Dận đã nói qua toàn bộ đều theo y, Trần Trừng liền mượn cơ hội này để hắn thực hiện lời hứa, thể hiện bằng hành động.

Trước khi Bạc Hi đến, y liền dỗ dành Bạc Dận rời khỏi khách điếm.

Vết thương ở chân Trần Trừng sau khi trải qua một loạt chuyện, vẫn như cũ chưa khỏi, vì thế, Trần Trừng lựa chọn thuê một chiếc xe ngựa, còn thuê một phu xe.

Cho dù từ từ di chuyển về phía trước, y cũng không muốn ở lại nơi ấy tĩnh dưỡng để Bạc Hi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được.

Phu xe thu thập rất nhanh nhẹn sạch sẽ, nhìn qua vẻ mặt thuần phác: “Hai vị công tử chuẩn bị đi nơi nào?”

Trần Trừng lấy bản đồ ra nhìn vị trí, sau đó chỉ cho hắn xem: “Đi con đường này.”

Phu xe nhìn thoáng qua, vẻ mặt khó hiểu: “Đi nơi này, đường chính sẽ nhanh hơn.”

“Không.” Trần Trừng nói: “Chúng ta phải đi đường vòng.”

“…… Như vậy ít nhất phải mất nửa tháng.”

Trần Trừng không nói gì, y nâng mí mắt lên, lười nhác liếc nhìn phu xe một cái.

Phu xe tức khắc giống bị ong độc đâm một cái, hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Tiểu nhân đã biết.”

Trần Trừng càng ngày càng hiểu rõ vì sao Trần Châu Cơ phải khiến mọi người đều sợ hắn, bởi vì có một vài người nói thật sự rất dư thừa, Trần Trừng tự nhận mình là một người thiện lương, nhưng vừa rồi, y lại đột nhiên có ý nghĩ cắt đầu lưỡi phu xe.

Ồn ào.

Phu xe vội vàng đi chuẩn bị, Trần Trừng lại cong môi, xoay người lại kéo ống tay áo Bạc Dận: “Xe ở bên này, làm phiền ca ca ôm ta đi lên.”

Bạc Dận bế y lên xe, Trần Trừng lại tiếp hắn lên, nam nhân ngồi trên tấm đệm mềm mại, nói: “Đệ không muốn sớm ngày lấy được bảo châu sao?”

“Muốn chứ.” Trần Trừng nói: “Nhưng ta cảm thấy đường nhỏ phong cảnh đẹp hơn.”

“A Trừng……”

“Được rồi, ta chính là không muốn đụng phải huynh đệ của huynh.” Trần Trừng giữ chặt tay hắn, ngón tay gảy lòng bàn tay hắn, mềm giọng nói: “Huynh sẽ không tức giận với ta chứ?”

Ngón tay của y mềm mại, khi ấn vào lòng bàn tay, năm ngón tay Bạc Dận nhất thời khẽ co lại, tim cũng hơi tê dại một chút.

Hắn nắm lấy ngón tay lộn xộn kia, nói: “Đệ rất mâu thuẫn.”

Rất mâu thuẫn, một mặt muốn có được bảo châu, một mặt lại vì né tránh thân nhân của hắn cố ý chậm chuyến đi.

Hắn hỏi: “Đệ thật sự hy vọng đôi mắt ta nhanh chóng khỏi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Trần Trừng nói: “Ta để ý đôi mắt của huynh, nhưng ta càng để ý huynh là của ai.”

“Ta thuộc về chính mình.”

“Không.” Trần Trừng cố ý nói: “Huynh thuộc về ta.”

Bạc Dận giữa mày hơi nhíu, Trần Trừng nhìn thoáng qua bên ngoài, phu xe đã ngồi lên, y trực tiếp đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Bạc Dận, ôm một cánh tay đối phương, nói: “Làm sao vậy, huynh không vui?”

“Không có.” Bạc Dận cảm nhận độ ấm trên tay y, nói: “Đệ thật sự không quen biết Trần Châu Cơ sao?”

Trần Trừng mặt không đổi sắc, nói: “Không quen biết.”

Y tiếp tục nói: “Nếu ta mà biết hắn, nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh, lại dám hại ca ca ta thành như vậy.”

“Tiếng nói của đệ……”

Lời Bạc Dận chưa nói ra, hắn cảm giác tay mình bị Trần Trừng nâng đến bên môi, có người phả hơi vào lòng bàn tay hắn, sau đó, tay hắn bị ấn, dán đến một nơi bóng loáng mềm ấm.

Hắn biết đó là khuôn mặt của Trần Trừng.

“Tiếng nói như thế nào?” Trần Trừng nói, lại nghiêng đầu thổi khí vào lòng bàn tay hắn, sau đó chà xát, nói: “Huynh xem huynh, tay vẫn lạnh băng như vậy, không ấm huynh thậm chí không biết làm nóng lên.”

“Tiếng nói của đệ cùng một người trong ấn tượng của ta……”

Lời nói của hắn lại dừng lại lần nữa, bởi vì bàn tay hắn cảm nhận được nhịp tim của Trần Trừng.

Ngày xưa, Trần Trừng cũng từng làm như vậy, đem hai tay của hắn nhét vào ngực ôm chặt, nhưng đó đều là cách áo lót, nhưng hôm nay hắn rõ ràng cảm nhận được làn da mịn màng ấm áp của đối phương, còn có……

“Tiếng nói như thế nào?” Trần Trừng thuận tay nhét tay kia của hắn vào trước ngực ấm áp của mình, nói: “Huynh làm sao vậy? Lúc nào cũng nói một nửa rồi dừng?”

Bạc Dận rụt tay lại, ngón tay đụng phải thứ gì đó, nghe được người bên cạnh rên một tiếng rất nhẹ.

Bạc Dận: “…… Không có gì.”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Trần Trừng cười một tiếng, sau đó tiến lại ôm lấy hắn, y ngẩng mặt lên nhìn cằm kiên nghị của nam nhân, trong giọng nói tựa như mang theo ý trêu ghẹo: “Sưởi ấm tay cho huynh, thiếu chút nữa đã nổi lửa rồi.”

Bạc Dận không nói.

Trần Trừng kéo hai tay hắn ra nhét mình vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Ta vẫn nên làm một lò sưởi bị động đi…… Huynh muốn ấm như thế nào, thì làm ấm thế ấy.”

Yết hầu Bạc Dận hơi cuộn, im lặng siết chặt cánh tay y.

Trần Trừng nhìn cánh tay đang vòng quanh mình, y không nhúc nhích, trong lòng lại rõ ràng.

Y chưa từng học qua giả âm, giọng nói rất khó thay đổi hoàn toàn, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bại lộ ngay.

Bạc Dận nghĩ về hướng kia, cũng không có gì lạ.

Nhưng hiện tại, y muốn cho Bạc Dận quen với âm thanh thấp bé êm dịu ngoan ngoãn khéo léo kia, ở trên âm thanh đấy khắc xuống tên Trần Trừng, gỡ bỏ triệt để, hoàn toàn Trần Châu Cơ ra.

Bạc Dận đối với thân thể y có cảm giác, bất kể có phải chịu ảnh hưởng của thiết lập kia hay không, y đều có thể lợi dụng hết.

Vì thế thời gian kế tiếp, Trần Trừng thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng mềm mại nói chuyện với hắn, thái độ cực kỳ dịu dàng.

Bạc Dận hơi có chút không quen.

Xe ngựa vòng xa đường cũ, chân Trần Trừng rốt cuộc dần dần tốt lên, sẽ không động một chút liền sưng to.

“Hai vị công tử, chúng ta cuối cùng lại trông thấy trấn rồi, các vị có muốn xuống xe chọn mua vài thứ không?”

Hắn dứt lời, Trần Trừng liền dẫn đầu chui ra tới, y hoạt động chân một chút, sau đó trực tiếp từ phía trên nhảy xuống, từ chỗ cao xuống vẫn có chút ẩn ẩn đau, nhưng đi đường cơ bản không thành vấn đề.

Y gật gật đầu, đưa cho phu xe một thỏi bạc, nói: “Ngươi đi thu dọn một chút, dẫn ngựa cho ăn, chúng ta tùy tiện đi dạo, sau đó đi tìm ngươi.”

Y kéo cửa xe ra, đỡ Bạc Dận từ bên trong ra, nói: “Ta muốn bánh nướng1, huynh có muốn ăn gì không?”

“Ta sao cũng được.”

“Vậy ca ca cùng ta đi ăn bánh nướng đi, nhìn một chút nơi này có bán không.”

Y nắm tay Bạc Dận hòa vào dòng người, chẳng sợ hết sức khiêm tốn nhưng vẫn có người thỉnh thoảng sẽ nhìn qua, vẻ mặt Trần Trừng hơi lạnh, sau khi lạnh như băng đảo qua, lập tức có người cúi đầu.

…… Tiểu công tử này lớn lên xinh đẹp như vậy, ánh mắt lại giống như ngâm độc.

“A Trừng.” Bạc Dận bỗng nhiên dừng bước lại, Trần Trừng lập tức nở nụ cười, nói: “Làm sao vậy?”

“Đã tìm được bánh nướng sao?”

“Hừ……” Trần Trừng xoa bụng, tiếng nói có chút dính: “Vẫn không có.”

“Ăn chén hoành thánh đi.”

“Hoành thánh.” Trần Trừng nhìn trái nhìn phải, quả nhiên nhìn thấy một quầy hoành thánh nhỏ, y cười nói: “Mũi ca ca thật nhạy, vậy chúng ta ăn hoành thánh được rồi.”

Y đi theo Bạc Dận ngồi xuống bên cạnh quầy hàng nhỏ, hai người mỗi người gọi một chén hoành thánh, Trần Trừng tự tay bưng tới, sau đó đưa muỗng sạch tới trong tay hắn, nói: “Cẩn thận nóng.”

Bạc Dận cầm muỗng, nói: “A Trừng gần đây đã thay đổi rất nhiều.”

“Chỗ nào thay đổi?”

“Đệ không cần phải cố sức kiềm chế bản thân.”

“À.” Trần Trừng thổi thổi hoành thánh, sau đó bỏ vào trong miệng, vừa nhai nuốt, vừa nhìn bộ dáng nam nhân cúi đầu ăn, chờ sau khi nuốt thức ăn xuống, mới hỏi: “Ca ca cảm thấy lúc tối ta có thể buông thả thêm một chút?”

“Khụ ——” Bạc Dận giơ tay che miệng lại, Hoàng Thái Tử điện hạ luôn luôn tao nhã lúc này bị sặc không nhẹ, hai má hắn không biết là bị sặc hay là thẹn thùng mà đỏ lên một mảng lớn.

Trần Trừng nhịn cười.

Trêu chọc người mù chính là chỗ tốt này, ngươi có thể thấy tất cả các phản ứng của hắn, nhưng hoàn toàn không phải lo lắng bại lộ bất kỳ nhược điểm gì của mình trước mặt hắn.

Trần Trừng đỏ mặt cũng được, tức giận cũng được, tất cả hắn đều nhìn không thấy.

Con người đều quen với việc so sánh, khi ngươi xấu hổ, phát hiện có người còn xấu hổ hơn ngươi thì sẽ không xấu hổ nữa, khi thẹn thùng cũng như vậy.

Tên Bạc Dận này ngày thường mềm cứng không ăn, ấm lạnh không vào, nếu muốn kích thích hắn đưa ra chút phản ứng, cũng chỉ có ý tứ phải càng thêm mạnh dạn.

Trong khoảng thời gian này, Trần Trừng cảm thấy mình có thể trực tiếp đi đến thanh – lâu nhậm chức.

Y lấy khăn tay ra lau miệng cho Bạc Dận, người kia nhận lấy, chậm rãi bình phục cử chỉ thất thố của mình, nói: “Ý ta là, đệ nói chuyện có thể lớn thêm một chút.”

“Còn muốn lớn thêm một chút?”

“…… Trong giọng nói, có thể lớn thêm một chút, gần đây đệ luôn nhẹ giọng thì thầm, đều không giống đệ.”

“Huynh cảm thấy ta rất giả đúng không?”

“Ừ.”

Ngươi còn dám ừ.

Trần Trừng lại nhét một muỗng hoành thánh, đè ngọn lửa nhỏ trong lòng mình xuống, trừng lớn mắt cảnh báo với hắn.

Đáng tiếc Hoàng Thái Tử nửa điểm cũng không cảm giác được.

Y trực tiếp buông muống xuống, đứng dậy rời khỏi quầy hoành thánh.

Đi được vài bước quay đầu nhìn lại, Bạc Dận đang ngồi ở nơi đó ‘nhìn’ về hướng này, nhìn vẻ mặt của hắn căn bản không có ý đuổi theo, tất nhiên cũng không phát hiện Trần Trừng đang nổi giận.

“Này.” Trần Trừng đi vài bước trở lại, nhắc nhở hắn: “Ta tức giận rồi.”

“Tại sao?”

“…… Huynh lại đây!”

“Vẫn chưa ăn xong.”

Trần Trừng tức giận: “Không được ăn, ta tức giận, huynh phải lại đây dỗ ta.”

Chung quanh có người nhìn hai người bọn họ, Trần Trừng quét mắt nhìn lại một đám, Bạc Dận rốt cuộc buông muỗng xuống, hắn lau miệng, nhất cử nhất động tương đối khéo léo, sau đó hắn đứng lên, không nhanh không chậm đi về phía Trần Trừng.

Trần Trừng giữ chặt tay hắn, trực tiếp kéo về phía trước, Bạc Dận đành phải đuổi theo y, “Đệ muốn đi đâu?”

“Tìm một chỗ để trừng phạt huynh.”

Giọng điệu Trần Trừng hung dữ, trực tiếp kéo hắn đến một con hẻm nhỏ không người, quăng người đến bên cạnh.

Giải quyết chuyện này tương đối quan trọng, làm sâu sắc ấn tượng của hắn đối với âm thanh của mình, ngày sau Trần Trừng lại cất lên âm thanh mềm mại, hắn chỉ sẽ nghĩ đến bởi vì Trần Trừng thích hắn, mới có thể dịu dàng đối đãi, mà không phải giống Trần Châu Cơ.

Trần Trừng dùng lực rất lớn nhưng lòng bàn chân Bạc Dận rất ổn định, vẫn không bị y quăng ngã trái ngã phải, hắn đứng ở trước mặt Trần Trừng, vẫn là bộ dáng không gợn sóng như cũ, chỉ môi hơi nhấp như là không cam lòng.

Giọng điệu của hắn nặng nề: “Ta đã làm sai điều gì?”

“Huynh sao có thể nói ta giả?”

“Là đệ nói.”

“Huynh phụ họa.”

“…… Dạo này đệ rất kỳ quái.”

“Ta dịu dàng với huynh, huynh còn có ý kiến, còn không phải bởi vì ta thích huynh sao? Muốn huynh nhanh chóng thích ta!”

“Ta thích ở trên đệ.”

(*) ối giời ơi chỗ này bạn Trừng nói “想让你赶紧喜欢上我”, 上 chỗ này theo mình hiểu với nghĩa biểu thị bắt đầu và tiếp tục, còn 上 trong câu “我喜欢上你的” mà bạn Dận nói mình hiểu kiểu anh on top, em ở trên anh =))))) nên mình edit dị ạ

“……” Ngươi cố ý à? Trần Trừng trừng mắt nhìn hắn, y tiến lên hai bước, Bạc Dận vẫn chưa bị y bức lui, y chỉ có thể đưa tay đẩy Bạc Dận lên bức tường phía sau, nói: “Huynh rốt cuộc có hiểu hay không, thích một người chính là sẽ đối với người đó không giống nhau, sẽ dịu dàng sẽ săn sóc, sẽ kìm lòng không được chăm sóc hết thảy cho người đó.”

“Chẳng lẽ không nên thuận theo tự nhiên sao?”

“Huynh thuận theo tự nhiên, chính là giống như bây giờ chọc ta tức giận!” Trần Trừng nói, giọng điệu đột nhiên mất mát: “Có phải huynh không nghĩ thích ta hay không?”

“Không có.” Bạc Dận trả lời rất nhanh, nói: “Ta đang học.”

“Vậy sau này khi ta đối tốt với huynh, huynh không thể có bất kỳ dị nghị gì.”

“…… Ta chỉ là cảm thấy đột ngột, thiếu hợp lý.”

“Tình yêu thì không cần hợp lý.” Trần Trừng đoan chính nói: “Tựa như ta thích huynh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh đã thích huynh, huynh cảm thấy ta cần lý do gì?”

Bạc Dận trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ta biết rồi.”

Trần Trừng không nói tiếp.

Bạc Dận mò mẫm nắm lấy ngón tay hắn: “Đệ đừng tức giận.”

“Được rồi.” Trần Trừng chuyện bé xé ra to xong xuôi, nói: “Ta tha thứ cho huynh.”

Trời dần dần lạnh lên, Trần Trừng lại kéo hắn đi ra ngoài, đến một cửa hiệu quần áo may sẵn mua thêm quần áo, sau đó lại mua thêm ba cái áo khoác.

Hướng Bạc Dận bày ra tấm lòng lương thiện của mình: “Ta cũng mua thêm một cái cho phu xe.”

“Được.”

Vừa rồi chưa ăn xong hoành thánh, vừa ra khỏi cửa Trần Trừng lại đói bụng ngay, nhưng lần này vừa khóe, y liếc mắt một cái nhìn thấy đối diện có tiệm bánh nướng, tức khắc ánh mắt sáng lên, liền kéo Bạc Dận đi qua.

Hai người ngồi xuống bên cửa sổ, lúc chờ bàn bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

“Ngươi nói Trần Châu Cơ này sẽ ở nơi nào?”

“Cái này không biết, nếu không phải chuyện Mạc gia trang bị vạch trần ra, ai có thể nghĩ đến đó là Trần Châu Cơ làm đâu?”

“Đầu sỏ tội ác này tàn sát Mạc gia trang, nếu là nhân vật lớn cũng thôi, nhưng cố tình là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, vậy làm sao tìm được?”

“Tên đầu sỏ tội ác tàn sát Mạc gia trang, hắn hiện giờ cũng không thể coi là nhân vật nhỏ.”

“Nghe nói lần này hắn cũng sẽ đi tìm Âm Dương Bảo Châu, Mạc Quân đã ở trên đường, hắn nhận ra Trần Châu Cơ, lần này chúng ta đi tìm bảo châu thuận tiện nếu có thể tru sát Trần Châu Cơ, vậy cũng đủ để nổi danh.”

“Đâu chỉ vậy, Mạc Quân còn nói chỉ cần giết Trần Châu Cơ, tiền thưởng ngàn lượng!”

……

Trần Trừng cầm đũa, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Mạc Quân, tiểu thiếu gia Mạc gia trang.

Trần Trừng xác thực biết nhân vật này, lúc ấy Bạc Dận đang trên đường tìm kiếm Âm Dương Bảo Châu, mà Trần Châu Cơ đã thay thế được hoàng thất, chính là thời điểm thanh danh đại chấn.

Cũng vào lúc này, Mạc Quân tung ra tin tức khiếp sợ giang hồ, Trần Châu Cơ tàn sát Mạc gia trang.

Trừ việc này ra, chuyện Trần Châu Cơ sát hại hoàng thất cũng trở thành chuyện mỗi người đều biết, trong nháy mắt trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Về sau Trần Châu Cơ sở dĩ bị Bạc Dận tìm được, cũng bởi vì hắn không nhịn được ra tay giết Mạc Quân, nhưng Mạc Quân không chết ngay, trước khi chết vừa lúc gặp được Bạc Dận, vì thế chỉ đường giúp hắn.

Chuyện này thật sự nghe rợn cả người, nhưng Trần Châu Cơ tàn sát Mạc gia trang cùng sát hại hoàng thất, căn bản không phải cùng một tính chất.

Hắn giết hoàng thất bởi vì dã tâm.

Hắn giết Mạc gia trang lại bởi vì có thù oán.

Đáng tiếc lúc đó ác danh hắn sát hại hoàng thất đã truyền khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đáng chết.

Trong sách ngược lại có vài câu miêu tả tâm lý của Trần Châu Cơ, nhưng những điều này chỉ có người đọc biết, người trong sách cũng không biết.

Sau đó trái lại Bạc Dận cũng biết, nhưng Trần Châu Cơ tổn thương hắn không cách nào bù đắp được, cho nên mặc kệ Trần Châu Cơ là vì nguyên nhân gì tàn sát Mạc gia trang, với hắn mà nói đều không sao cả.

Bánh nướng rất nhanh mang lên, Bạc Dận lại không nhúc nhích, dường như đang nghiêng tai nghe bàn bên nói chuyện.

Trần Trừng đội mũ áo khoác lên đầu che mặt, sau đó đưa đũa tới trong tay hắn, nói: “Ăn cơm.”

Bạc Dận cầm lấy đũa, nói: “Đệ nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi.”

“Trần Châu Cơ sao có thể liên quan đến người giang hồ?”

Trần Trừng vẫn chưa nói gì, chợt nghe bàn bên cách vách bỗng nhiên tiếp lời, nói: “Các ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Mạc Quân sai người vẽ chân dung Trần Châu Cơ, phỏng chừng hai ngày nay có thể truyền ra rồi, đến lúc đó mọi người đều biết ngay hắn trông như thế nào.”

Bạc Dận hiển nhiên cũng tương đối ngoài ý muốn, hắn nói: “Còn có thể như vậy?”

Trần Trừng cười nhạt.

Mạc Quân hận Trần Châu Cơ hận đến muốn chết muốn sống, đóng góp lớn lao dùng cả mạng sống để chấm dứt Trần Châu Cơ, hắn có thể nghĩ ra biện pháp này khiến cho Trần Châu Cơ bị mọi người hô đánh, một chút cũng không kỳ quái.

“Chỉ sợ hoàn toàn ngược lại hắn muốn.” Bạc Dận nói: “Trần Châu Cơ xinh đẹp, nếu dương danh ngược lại không dễ trừ, sẽ có người bao che.”

Nghe vào có chút khoa trương, đây cũng là chuyện thật sự đã xảy ra trong sách, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Châu Cơ nổi danh thiên hạ, phần lớn mọi người sau khi nhìn thấy chân dung của hắn, đều không tin hắn sẽ là ác ma trong miệng Mạc Quân, cũng bởi vậy Bạc Dận tìm Trần Châu Cơ phí không ít thời gian.

Trần Trừng nói: “Tuy rằng như thế nhưng có những bức họa kia, ca ca tìm hắn nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Ừm.”

Chỉ cần chân dung truyền ra, dọc đường nhất định sẽ có tiếng gió, Bạc Dận chỉ cần theo tiếng gió đi tìm, nhất định sẽ càng ngày càng tới gần.

Nhưng điều này đối với Trần Trừng mà nói tương đối bất lợi.

Suy nghĩ một chút, đợi đến khi Trần Châu Cơ nổi danh thiên hạ, y đi theo bên cạnh Bạc Dận, tùy tiện một người chỉ vào mũi y kêu: “Trần Châu Cơ!”

Bạc Dận liền có thể gạt bỏ y ngay tại chỗ.

Nhiều lần thăm dò bên bờ lật xe, tố chất tâm lý hiện giờ của Trần Trừng có thể thấy được một chút.

Y rũ mắt xuống cắn bánh nướng, nói: “Ca ca còn nhớ rõ Trần Châu Cơ trông như thế nào sao?”

“Nhớ rõ.”

“Bây giờ ta rất tò mò.” Trần Trừng nói: “Tò mò người này đến tột cùng đẹp đến mức nào, có thể khiến ca ca khen dung mạo hắn xinh đẹp.”

“Nếu bọn họ nói không sai, quá mấy ngày đệ có thể biết được bộ dạng của hắn ngay.”

Bạc Dận dứt lời, bỗng nhiên cảm giác bả vai mình bị người vỗ vỗ, một thanh niên thần bí nói: “Không cần chờ mấy ngày, chỗ này ta có chân dung của hắn.”

Bạc Dận nghiêng đầu, đối phương nhìn thấy đôi mắt của hắn, mày tức khắc nhíu lại: “Người mù? Vậy ngươi nhìn thế nào?”

“Không phải y.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm dễ nghe như suối: “Là ta muốn nhìn.”

Thanh niên nghiêng đầu, bởi vì đứng cao, mũ áo khoác mũ kia lại rộng, hắn không thấy rõ người trông như thế nào.

Một bên khó hiểu đối phương ăn một bữa cơm như thế nào còn đội mũ, hắn kéo ghế ngồi xuống bàn hai người, nói: “Ngươi muốn nhìn à, vậy chúng ta nói rõ, nhìn một cái, năm lượng bạc.”

“Thành giao.”

Thỏi bạc bị một bàn tay trắng như tuyết đẩy tới, thanh niên lấy bức họa ra, lại liếc mắt nhìn Trần Trừng một cái.

Trần Trừng vừa lúc hơi nâng cằm lên, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ dưới vành mũ không hề báo trước bại lộ trong tầm mắt thanh niên.

Cả người đối phương đột nhiên chấn động.

Tay lấy bức họa, ngừng lại.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Nhìn xem vẽ ta có đẹp hay không.

Thái Tử: ……?

(1) 沾汤酥饼: mình không biết để bánh nướng đúng không.

Chứ 4 chữ cùng ghép lại thì mình không tìm ra món nào luôn.

Với search 酥饼 ra được hình bánh dưới thì bánh này lúc làm có cán ra rồi cuộn lại sau đó ép xuống.

Mà 酥饼 để Hán Việt là “bánh tô” hay để luôn “bánh nướng” hic “bánh nướng” thấy trong phim Trung ăn á, mà từ 酥 này nghĩa là bơ; xốp giòn hay là “bánh xốp” “bánh bơ” nhỉ, cổ đại có bơ không, cứ sao sao ấy chời.

Mọi người có biết chỉ mình với nha sai mình sửa lại.