Edit + Beta: SnailSắc mặt Phượng Thăng Minh hơi hơi thay đổi, ý cười dần biến mất, “Đệ quan tâm gã như vậy, có phải bị gã cảm động hay không?”
Trình Dục buông mắt, nói: “Cái gì?”
“Biết có người tình thâm ý trọng đới với đệ, can đảm bạo dạn, đệ đương nhiên sẽ bị cảm động, cho dù không tiếp nhận gã, cũng sẽ quan tâm gã mấy phần, bởi vì đệ áy náy, áy náy không thể đáp lại một mảnh thâm tình của gã, đúng không?” Lúc Phượng Thăng Minh nói lời này liền nỗ lực khắc chế khiến giọng của mình không trở nên rét lạnh, Trình Dục hiện nay đã tiếp nhận hắn — ít nhất là đang chậm rãi tiếp nhận hắn, nếu hắn quá mức can thiệp phương diện tâm tư tình cảm của y, nhất định sẽ gây nên hiệu quả ngược.
“Nếu ta nói, là thật thì sao?” Trình Dục giương mắt, một đôi mắt như lưu ly lưu động hào quang, không tức, cũng không giận, không có nửa điểm chột dạ vì bị chọc thủng.
Thực tế tâm tư này của y vốn không có gì không đúng, nhất là người như bọn họ, tiểu thư khuê các phải tuân thủ tam tòng tứ đức còn bởi vì thư sinh tình thâm ý trọng mà nhịn không được cùng thành chuyện tốt, giải quyết khoản nợ tương tư, từ nhỏ bọn họ đã được dạy phải thân thiện với người khác, đương nhiên, Phượng Thăng Minh cũng vậy, có nữ tử thanh lâu thích hắn, hắn không thích các nàng, cự tuyệt, thế nhưng lúc cự tuyệt, cũng sẽ mềm lòng nhỏ nhẹ, hơn nữa an bày tốt tương lai các nàng.
Nhưng nếu là như thế, Trình Dục mềm lòng không chỉ đối với một mình gã.
“Không sao cả.” Phượng Thăng Minh bỗng nhiên nói, từ sau lưng ôm lấy y, đầu gác trên vai y, sợi tóc mềm mại tán ra trên vai y, có vài sợi đến trước ngực Trình Dục, lẩm bẩm nói: “Không sao cả… Đứa nhỏ trong bụng đệ là của ta. Đệ vĩnh viễn đều không có biện pháp lấy lệ với ta…”
Trình Dục biến sắc, nói: “Phượng Thăng Minh!”
Phượng Thăng Minh nổi giận nói: “Đại hội Võ Lâm còn chưa mở, lúc này đệ uy hiếp ta muốn phá nó cũng vô dụng.”
Trong nháy mắt Trình Dục tức giận đến cắn răng, thật muốn cùng hắn đánh nhau một trận, bình thường nếu cãi nhau — tuy rằng bọn họ gần như chưa từng cãi nhau, đánh nhau một trận là biện pháp tốt nhất, đánh xong liền hòa nhau, hiện tại hắn ngược lại xem chính mình làm tình nhân, không giống quá khứ che lấp tâm tư, nhưng y lại không cách nào ầm ĩ cùng hắn lúc này, y bị vây ở thế yếu, đại hội Võ Lâm sắp mở, lại không phải con nít, ầm ĩ đến ầm ĩ đi giống cái gì…
Đôi gò má Phượng Thăng Minh cọ trên cổ y, thấp giọng nói: “Dục đệ, đệ thơm quá…”
“Phượng Thăng Minh!” Trình Dục không nhịn được nữa, khuỷa tay thụi về sau một cái, đánh vào ngực hắn, Phượng Thăng Minh kêu rên một tiếng, ngược lại có chút vui mừng, mỉm cười, nghiêng đầu không để Trình Dục thấy u ám nhu tình trong mắt hắn, nói: “Đệ đánh đi, dù sao đệ đánh cũng vô dụng.”
Trình Dục buồn bực không nói.
Ỷ vào y cố kỵ đại hội Võ Lâm muốn cầu cạnh mình, lại không muốn truyền ra tin tức hai người bất hòa, Phượng Thăng Minh cố ý hay vô tình sờ eo y, hơi thở ấm áp phả vào tai y.
Lông nhung sau tai Trình Dục dựng lên một tầng, thấp giọng nói: “Ngươi đừng quá phận…”
Phượng Thăng Minh dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn ôm ôm sờ sờ đệ, sẽ không xâm nhập.”
Trình Dục không nói, thấy Phượng Thăng Minh quả nhiên không có hành động bước tiếp theo, nhiều ngày đến buổi tối đã quen thân mật như vậy cùng hắn, rốt cục cam chịu.
Một bóng người bỗng nhiên từ rừng cây đi qua, trước khi vượt qua được, giẫm lên mấy chiếc lá rụng, phát ra tiếng vang.
Phượng Thăng Minh nói: “Đứng lại!”
Bóng người dừng lại, quay người cúi đầu ôm quyền nói: “Trang chủ, Nhị trang chủ.” Trang phục người nọ, là của hạ nhân trong phủ, Phượng Thăng Minh từng gặp đối phương, là thủ vệ bên phía Lưu thúc.
“Ngươi từ bên kia đến?” Phượng Thăng Minh hỏi.
“Phòng bếp bên kia.” Thị vệ nọ nói, cung kính vô cùng, “Lưu đại phu muốn chuẩn bị chút canh thuốc, bảo tôi đi tìm mấy vị thuốc, nói là không thể qua tay người khác, là việc cơ mật…”