Sau khi Việt Phỉ nói xong, không khí trong xe chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi,

Cậu đang dựa vào lồng ngực Cố Nguy nên hắn không thể nhìn thấy nét mặt của Việt Phỉ. Nhưng thật ra việc Việt Phỉ hỏi những câu này đều đã nằm trong dự đoán của Cố Nguy rồi. Hắn vốn nghĩ rằng, nếu Việt Phỉ không hỏi hắn, bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau như vậy, chờ ký ức của cậu khôi phục, nhưng nếu Việt Phỉ đã ngả bài, Cố Nguy cũng sẽ sẵn sàng nói thật.

Cố Nguy cúi đầu hôn xuống trán Việt Phỉ, giọng nói vẫn trầm ổn: "Ngoan, về đến nhà sẽ nói hết cho em nhé."

Hắn chưa từng thích ai nhiều như vậy, thích đến không biết phải làm thế nào mới là đúng. Hắn lo đông lo tây, cho nên mới vụng về mà che giấu, thêm mắm dặm muối cho câu chuyện của hai người. Nhưng thực ra Việt Phỉ đã nhìn ra được sơ hở, chỉ là cậu chưa từng nói toạc ra.

Về đến Nam Loan Hương, Đường Duyệt rất tinh ý mà rời đi trong yên lặng.

Cố Nguy nói Việt Phỉ ngồi ở phòng khách chờ một lát, bản thân thì đi đến phòng làm việc, lấy tập văn kiện mà hắn đã giấu từ trước.

Việt Phỉ cũng không phòng bị gì hắn, vậy nên bản hợp đồng của cậu vẫn luôn để ở trong phòng ngủ phụ, vậy nên hắn có thể dễ dàng tìm thấy rồi cất đi.

Bây giờ, đã đến lúc trả những thứ này cho Việt Phỉ.

Việt Phỉ ngồi trên sô pha, cậu hơi lo lắng. Dù sao bản thân không hề có ký ức gì giữa hai người cả, nếu không phải loại vừa gặp đã yêu, thì bản thân cậu hoặc là bị lừa gạt, hoặc là tình nguyện chui đầu vào giọ. Nếu là trường hợp trước, bây giờ cậu không biết phải đối mặt như thế nào với Cố Nguy. Còn nếu là trường hợp sau, cậu lại không biết phải đối mặt với chính mình.

Tiếng bước chân truyền xuống từ cầu thang tầng hai, Việt Phỉ cầm lấy ly nước trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ.

Vừa mới rơi xuống nước khiến cậu hơi mệt mỏi.

Nhưng cơ hội cũng đến đúng lúc như vậy, cậu muốn biết rõ ràng chân tướng, chứ không muốn sống trong đống ký ức vụn vặn của bản thân nữa.

Tập văn kiện được đặt lên bàn trà.

Cố Nguy cũng không ngồi xuống bên cạnh cậu, hắn ngồi xuống sô pha đơn ở bên trái.

"Chúng ta gặp nhau ở buổi xem mắt là thật, nhưng đi tới hôn nhân là vì phần hiệp nghị này."

Cố Nguy lấy một tập giấy đưa về hướng Việt Phỉ.

"Có thể nói, hôn nhân của chúng ta, khi bắt đầu chỉ là một hiệp nghị."

Việt Phỉ chớp chớp mắt, cầm lấy tập hợp đồng, nhìn đến mặt cuối cùng.

Là cậu ký tên, chữ viết tay của cậu.

"Khi ký kết vào hợp đồng hôn nhân em vẫn còn là Beta, nhưng sau đó lại vô tình phát hiện ra cơ thể em bị phân hóa chậm, vì vậy nên trong quá trình phân hóa, chúng ta đã bổ sung thêm một phần hiệp nghị nữa."

Cố Nguy đẩy nốt tập tài liệu về phía trước.

"Tuy chúng ta bắt đầu là vì hợp đồng, nhưng trong khoảng thời gian sống chung, từ lâu anh đã thích em rồi. Nhưng sau đó em lại gặp tai nạn giao thông, đúng một ngày sau khi em thổ lộ, ở nơi này, bể bơi tầng 3. Hai người chúng ta là tâm ý tương thông.

Cố Nguy vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh và giải thích một cách khách quan, giống như đang ở trong một cuộc đàm phán khó khăn nhất, sợ một từ dùng sai cũng có thể thua hết cả bàn cờ.

"Trong khoảng thời gian này, vốn giấu giếm việc hợp đồng giữa hai chúng ta là bởi vì anh sợ em sẽ quên mất tình cảm của mình, cũng quên đi anh, sẽ muốn kết thúc mối quan hệ này."

Nói như vậy nghe bản thân hơi ở mức bị động, Cố Nguy gõ ngón tay xuống mặt bàn, bổ sung thêm một câu.

"Đương nhiên, nếu em lựa chọn như vậy, nhất định sẽ vi phạm điều khoản hợp đồng."

Hắn vừa dứt lời, Việt Phỉ đang cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ đột nhiên ngẩng lên, cong khóe miệng: "Nếu em vi phạm, anh sẽ bắt em đền bù sao?"

Cố Nguy sửng sốt, hắn cho rằng Việt Phỉ muốn giải ước, im lặng một lúc mới trả lời: "Không, em...dù lựa chọn của em là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ chấp nhận."

Nghe vậy, Việt Phỉ kinh ngạc nhướng mày: "Vậy nếu em muốn dừng hẳn hợp đồng, ly hôn với anh?"

Dây thần kinh của Cố Nguy hơi căng ra: "Đương nhiên."

Việt Phỉ nhìn hắn rồi lại nhìn về phía hợp đồng, cuối cùng, tầm mắt cậu nhìn về phía tập giấy.

"Anh thật sự thích em?" Việt Phỉ hỏi hắn.

Cố Nguy: "Ừ."

Việt Phỉ: "Vậy em muốn chấm dứt tất cả các hợp động giữa chúng ta."

"Tất cả?"

"Đúng vậy, tất cả."

Cố Nguy gật đầu: "Anh hiểu rồi."

Việt Phỉ nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh hiểu thật chứ?"

Cố Nguy nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên: "Hiểu thật rồi."

Cả một đêm Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào di động của bản thân, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi nào của Cố Nguy, nếu Việt Phỉ và Cố Nguy cãi nhau, thư ký bọn họ sẽ có nhiều việc phải làm hơn.

Nhưng suốt một đêm, di động của anh vẫn không vang lên.

Vốn nghĩ sẽ xảy ra cảnh gà bay chó sủa ban đêm, ai ngờ lại yên ắng sang ngày mới như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau Đường Duyệt mới nhận được điện thoại, lại chỉ là Cố Nguy gọi đến Nam Loan Hương đón người.Ngươi thật sự minh bạch?"

Ở một chỗ khác, Kiều Ti cũng nhận được điện thoại đưa Việt Phỉ rời khỏi Nam Loan Hương.

Ngay sau khi nhận được nhiệm vụ, việc đầu tiên Kiều Ti làm là gọi điện xin ý kiến Đường Duyệt, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Đường Duyệt và Kiều Ti trao đổi thông tin xong đều cho rằng hai người này toang rồi, những cũng chỉ có thể hồi hộp mà đến Nam Loan Hương đón người.

Khi Đường Duyệt đi tới nói, Kiều Ti đã đón Việt Phỉ đi rồi.

Chờ đến khi sếp nhà mình ngồi vào trong xe, Đường Duyệt dè dặt hỏi: "Cố tổng, chúng ta đi đến đâu vậy?"

Cố Nguy: "Đi mua nhà."

Đường Duyệt: "????"

Việc mua nhà đã được Cố Nguy liên hệ xong xuôi, sau khi Đường Duyệt đưa hắn đến nơi, hai bên không nói thêm một câu vô nghĩa nào, nhanh nhẹn xử lý các loại giấy tờ hợp đồng, một tay giao tiền, một tay giao nhà.

Đi ra khỏi trung tâm bất động sản, Đường Duyệt vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cố Nguy lấy kính râm móc ở cổ áo đeo vào, nói với Đường Duyệt: "Giờ anh đưa tôi tới công ty trước, sau đó buổi chiều sắp xếp người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tối nay tôi sẽ vào ở."

"......" Đường Duyệt vẫn đang khiếp sợ đến chết lặng, giờ cũng chỉ biết gật đầu tuân lệnh: "Được, tôi hiểu rồi."

......

Buổi sáng vừa mới mua nhà, buổi tối dọn đến là cái kiểu gì????

Đường Duyệt vừa liên hệ công ty dọn dẹp chuyên nghiệp, vừa phải chạy xe đến địa chỉ nhà mới.

Từ lúc nhận chức tới giờ, đây là lần đầu tiên anh muốn từ chức.

Mọi người không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc, sắp xếp bố trí ngôi nhà mới xong non nửa, Đường Duyệt thở hồng hộc như trâu, dựa vào cửa nhà bên cạnh, nhìn chằm chằm người làm đổi mật khẩu căn nhà.

Tinh --

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đeo khẩu trang đi ra.

Người nọ nhìn thấy Đường Duyệt thì sửng sốt.

Nhưng sự chú ý của Đường Duyệt đã va phải tay của thợ khóa, không hề chú ý có người đang đi tới.

"Thư ký Đường, nhà anh ở nơi này à?"

Giọng nói quen thuộc này.... Đường Duyệt ngẩng đầu.

Cậu Việt!

"Sao cậu Việt lại đến chỗ này vậy?"

Việt Phỉ chỉ vào phòng cách vách: "Từ nay tôi ở chỗ này."

Yết hầu Đường Duyệt di chuyển, cố gắng nuốt lời nói ở bên miệng xuống, hai người đang chơi trò tình thú gì đây???

"Ha ha, trùng hợp ghê", Đường Duyệt cười gượng hai tiếng, "Cố tổng, ở bên này."

Dường như Việt Phỉ cũng không bất ngờ lắm, nghe vậy cũng chỉ gật đầu: "Vậy à, trùng hợp thật đấy."

"Anh có muốn vào nhà uống chén nước không?" Việt Phỉ hỏi Đường Duyệt.

Đường Duyệt: "Không cần đâu, cậu vào nhà trước đi, tôi ở đây một lúc rồi đi luôn."

Việt Phỉ gật đầu: "Anh vất vả rồi."

Nói xong, cậu mở cửa đi vào nhà, không hề hỏi về chuyện của Cố Nguy.

......

Ở trong nhà, Việt Phỉ để điện thoại trong tay lên tủ giày, sau khi đổi dép lê mới đi vào phòng bếp, đặt túi đồ vừa mới mua xuống.

Đây là một trong ba căn hộ nhà họ Việt đã tặng cho cậu, người thuê nhà vừa lúc muốn dọn đi, nên đã liên hệ với Cố Nguy thông qua Việt gia.

Hôm qua sau khi Cổ Nguy ngả bài cùng Việt Phỉ cũng nói cho cậu biết chuyện này, Việt Phỉ cũng quyết định dọn về bên này ngay lập tức.

Ban ngày Kiều Ti đã tìm người dọn dẹp sạch sẽ, đổi lại hết vật dụng trong nhà, đến giờ đã có thể vào ở được.

Khi rời đi Nam Loan Hương Việt Phỉ cũng không mang theo nhiều hành lý, cậu cũng lên kế hoạch thay đổi tất cả vật dụng trong nhà này.

Cho bản thân mình một không gian riêng, cũng cho cậu và Cố Nguy có thêm một chút thời gian.

Cậu biết mình thích Cố Nguy.

Thậm chí cũng tình nguyện tin tưởng Cố Nguy cũng thích mình.

Nhưng Việt Phỉ đã mất đi khoảng ký ức mà hai người quen biết tìm hiểu rồi yêu nhau, đó cũng là sự thật.

Khi nào cậu có thể nhớ ra những việc đó? Câu hỏi này Cố Nguy không biết, Việt Phỉ cũng không trả lời được.

Nhưng cho dù là Việt Phỉ, tuy cậu vẫn còn rất xa lạ với thế giới ABO này, cậu cũng không muốn bản thân cứ mơ mơ màng màng bị người ta đánh dấu như vậy.

Kết thúc hợp đồng, cũng có nghĩa là bắt đầu lại một lần nữa, hai người đều ăn ý hiểu thầm.

......

Sinh hoạt một mình là một việc không hề xa lạ đối với Việt Phỉ. Trước khi vào thế giới này, cậu cũng luôn ở một thân một mình như vậy.

Nhưng chỉ chưa đầy nửa tháng trôi qua*, khi ngồi một mình trong phòng trống, Việt Phỉ lại cảm nhận được sự cô đơn đã lâu không gặp.

*thời gian Việt Phỉ về Nam Loan Hương đến giờ á chứ không phải là thời gian chuyển vào đây.

Cậu ngồi trên sô pha, chán nản bật TV lên. Gió đêm thổi vào từ ban công không được đóng chặt, mang theo một chút lạnh lẽo.

Việt Phỉ co chân lên ghế, bàn chân trần giấu vào trong đùi.

Cậu lấy một chiếc gối ôm vào trong lồng ngực, đột nhiên nhớ tới vòng tay của Cố Nguy.

Việt Phỉ 'chẹp' một tiếng, cậu đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm tối.

Đong gạo rồi còn phải xào rau, nghĩ đến thôi đã thấy lười.

Cậu mở tủ tìm một ly mỳ gói, đun nước sôi rồi đổ vào, chờ trong 3 phút.

Đính đoong--

Tiếng chuông cửa vang lên, tay cầm đũa của Việt Phỉ hơi ngừng lại. Cậu nghĩ đến người đang ở phòng cách vách, mím môi che khóe miệng đang cong lên, đứng dậy mở cửa.

Nhưng ngoài cửa không hề có một bóng người.

Lối hành lang nhỏ hẹp ban nãy còn chứa đầy thùng giấy đã được dọn sạch sẽ, Việt Phỉ cúi đầu, thấy một bó hóa tươi được đặt bên cạnh cửa.

Cậu khom lưng cầm lấy bó hoa, thấy bên trong có một tấm thiệp nhỏ, trên đó có ghi 1 dòng chữ.

"Hàng xóm mới, tôi họ Cố, rất vui được gặp em."

Việt Phỉ không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu đầy bất đắc dĩ sau đó cầm hoa xoay người, đóng cửa nhà lại.

Cánh cửa của cậu vừa khép lại, bên phòng cách vách lại mở ra.

Cố Nguy đi ra, nhìn thấy đồ bên cạnh cửa đã bị lấy đi, biết được hoa đã giao đến được tay Việt Phỉ.

Lông mi hắn rủ xuống, đóng cửa quay vào nhà.

......

Omega vào thời phát tình dự bị không thể tách ra khỏi Alpha. Việt Phỉ vẫn còn mù mờ trong những khoản như vậy, nhưng Cố Nguy cũng chuẩn bị từ sớm.

Trong đêm tối, một bóng người nhanh nhẹn nhảy qua hai ban công cách xa nhau, từ bên này sang bên kia.

Cửa ban công ở phòng ngủ chưa được khóa được kéo ra, ánh trăng chiếu lên mép giường. Người đàn ông cao lớn với tay đóng cửa kính, đi đến bên cạnh người đang ngủ say. Tin tức tố ngọt ngào vẫn trong tình trạng hỗn loạn không kiểm soát, đến tận khi cảm nhận được hương nhựa thông trong không khí, nó mới dần trở nên ngoan ngoãn.

Trên giường lớn, mặt Việt Phỉ đỏ bừng, ngủ say không hề hay biết gì.

Người kia duỗi tay, gạt đi những sợi tóc mái ướt mồ hôi ở trên trán cậu.

Yên lặng ngồi xuống bên mép giường cậu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say.

______________________________

Lời của editor:

Đường Duyệt: Làm thư ký lương 3 tỷ một năm cũng mệt chết mẹ.

Tui: Làm editor không công cũng mệt chết mẹ....

______________________________

Nói tử tế thì hai bạn trẻ muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương, còn nói nặng lời thì hai đứa điên vừa thôi, một chương mấy nghìn chữ edit mất thời gian chết mọe.

Các bạn cùng đừng nghĩ Việt Phỉ dở hơi (dù cậu ấy cũng hơi hâm dở thật). Nhưng tự dưng đến một thế giới xa lạ, thêm 1 anh đẹp trai tự nhận là bạn đời mình, ký ức giữa hai người thì không có. Mỗi người cũng có một quan điểm riêng về tình yêu mà họ muốn hướng tới. Như Việt Phỉ thì, cậu ấy muốn chuyện tình cảm đi theo từng bước một (trước khi mất ký ức hai người cũng được coi là step by step mà ^^), thêm nữa Việt Phỉ sẽ có cảm giác tình yêu của hai người bị gắn chặt bởi mấy cái hợp đồng kia, vậy nên hủy đi cũng là chuyện đúng đắn. Nói gì thì nói, kết luận vẫn là bà tác giả lắm trò....