Lúc đứng dậy đẩy Giản Diệc sang một bên, Việt Phỉ nhìn thấy một bóng người quen mắt cách đó không xa, cậu sửng sốt một lúc chút rồi mới kịp phản ứng lại, đó không phải là Doãn Tân Thần sao?

  

  Giản Diệc vẫn nhìn chằm chằm vào Việt Phỉ , hoàn toàn không biết Omega mà hắn đánh dấu đã chứng kiến ​​những gì.

  

  Việt Phỉ : "... Doãn Tân Thần !"

Bóng người nhanh chóng chạy biến về phía xa, Việt Phỉ nhíu mày, chờ đỡ, có phải Doãn Tân Thần hiểu lầm cái gì không?

  

  "Anh không định đuổi theo sao?" Việt Phỉ nhìn Giản Diệc đang sững sờ nói.

  

  Giản Diệc quay đầu nhìn thấy bóng dáng Doãn Tân Thần đang đi xa dần, hắn lại quay đầu nhìn về phía Việt Phỉ :.. " Đuổi theo ai? Không phải trong mắt em chỉ để ý có mình anh thôi sao? Tại sao lại quan tâm đến những người khác??"

  

  Việt Phỉ đỡ trán: "Doãn Tân Thần là người khác à?"

  

  "Tại sao em lại quan tâm đến cậu ta hơn anh?" Giản Diệc chất vấn cậu, "Bạn trai của em là ai?"

  

  Việt Phỉ im lặng nhìn hắn.

  

  Giản Diệc cũng sửa lại từ ngữ: "Bạn trai cũ!"

  

  Việt Phỉ : "Việc chúng ta chia tay đều tốt cho cả hai. A với B sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, tôi chân thành chúc phúc cho hai người."

  

  Sau khi cậu dứt lời, Giản Diệc không nói câu nào, nhưng cũng không để cho Việt Phỉ đi.

  

  "Trước đây em không giống như vậy." Giản Diệc cảm giác dường như hắn chưa từng biết người trước mặt. "Trước kia, em luôn nói dù là B, A, hay là O cũng không có gì khác biệt. Em chỉ muốn qua lại với anh, em nói em không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ em... "

  

  Việt Phỉ không hề bối rối nhìn lại hắn :" Tôi tin vào duyên phận. "

  

Trong sách, Việt Phỉ thật ra không phải là người nhỏ mọn hay quá cố chấp, nhưng tất cả những điều này đều đã đổi thay sau khi Alpha của cậu ta không thể kiểm soát bản thân mà phát tình với một Omega. Sau này Việt Phỉ sẽ còn làm những việc sai trái dẫn đến kết cục thê thảm, thật ra việc này liên quan đến chuyện Giản Diệc đã quá dung túng cậu ta vì sự áy náy của hắn. Nếu Giản Diệc có thể dung túng cậu ta đến hết đời, có thể cậu ta sẽ buông xuôi, thế nhưng khi đó Giản Diệc lại quay sang thương hại che chở Doãn Tân Thần , người đã bị Việt Phỉ quấy nhiễu.

  Dù khi đó có yêu nhau đến mấy, rốt cuộc vẫn không đủ để đánh bại bản năng.

  

  Beta không thể ngửi thấy thấy mùi tin tức tố, nhưng cảm xúc của Việt Phỉ được mô tả trong cuốn sách như vậy:

  

  [Chỉ cần Doãn Tân Thần xuất hiện, Giản Diệc sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa. Cậu ta bị bắt nạt, anh ấy sẽ cáu kỉnh, cậu ta khóc, anh ấy sẽ thấy đau lòng ... Người ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của anh ấy không còn là tôi nữa rồi. ]

  

  Giản Diệc phản bội, đánh nát niềm tin của Việt Phỉ, tất cả sự kiên trì của anh ta, đều trở nên thật nực cười mỗi khi Doãn Tân Thần xuất hiện.

  

  Giản Diệc ngẩn người, thật lâu mới nói: "Thà rằng em nói em không còn yêu anh."

  

  Việt Phỉ lạnh lùng: "Anh là người đã phản bội tình cảm của tôi."

  

  ... Lúc này Giản Diệc không thể cãi lại: " Từ khi nào em trở nên tàn nhẫn như vậy "

  

  Việt Phỉ :" Còn có thể tàn nhẫn hơn thế nữa. "

  

  Nói xong, Việt Phỉ cũng không nói lời chào, trực tiếp xoay người rời đi.

  

  Lúc nghe đồng nghiệp kể lại truyện này cậu rất muốn đánh cái đầu chó cặn bã kia, lưng Việt Phỉ hơi căng lên, nếu Giản Diệc đuổi theo, cậu thật sự không kiềm chế được nắm đấm của bản thân.

  

  ...

  

  Đường Duyệt nhanh chóng gửi hiệp nghị hôn nhân đã được sửa đổi vào email của Việt Phỉ , cậu nhìn lướt qua, in ra, ký tên rồi gửi lại cho anh ta.

  

  Vì vậy ngày hôm sau, Việt Phỉ nhận được một cuộc điện thoại của Đường Duyệt.

  

  "Cậu Việt , 9 giờ sáng mai cậu hãy đến số 2 đường X để đăng ký kết hôn với Cố tổng, lấy giấy hôn thú."

  

  Việt Phỉ : "Nhanh như vậy à?"

  

  Đường Duyệt: "Cậu còn thắc mắc nào không?"

  

  Việt Phỉ nghĩ bụng, chắc sau khi gia đình biết sẽ rất vui mừng, chắc không phản đối.

  

  "Không có gì đâu, vậy hẹn ngày mai đi. Tôi nên mang theo những gì?"

  

  Sau khi thông báo chi tiết tỉ mỉ những điều cần chú ý, Đường Duyệt cúp điện thoại.

  

  Việt Phỉ mở cửa đi xuống lầu, giờ này chỉ có mẹ Việt ở nhà.

  

  Việt Phỉ : "Mẹ, ngày mai con đi kết hôn."

  

  Mẹ Việt đang mải mê xem phim truyền hình nên không nghe rõ: "Ồ, ngày mai con kết hôn à, nhớ đi sớm về sớm."

  

  Việt Phỉ : "???"

  

  Mẹ Việt : "..."

  

  "Cái gì? Con chuẩn bị kết hôn, cưới ai?" Bà nhìn anh chằm chằm.

  

  Việt Phỉ : "Còn ai vào đây nữa? Cố thiếu đó."

  

  Mẹ Việt sững sờ.

  

  Ngay khi Việt Phỉ thắc mắc liệu mẹ mình có cảm thấy ngày mai đăng ký kết hôn có quá sớm hay không, mẹ Việt đã bình tĩnh lại gọi điện cho cha cậu.

  

  "Tiểu Phỉ và Cố thiếu sẽ kết hôn! Bọn nó muốn kết hôn!" Mẹ Việt bật cười. Trong điện thoại nói gì đó, bà ngẩng đầu lên nhìn Việt Phỉ : "Khi nào thì đăng ký?"

  

  Việt Phỉ :" ... Ngày mai ạ "

  

  "Ồ, ngày mai." Mẹ Việt gật đầu, nhưng ngay lập tức sững lại, "Ngày mai?"

  

  Giọng của cha Việt phát ra từ micrô điện thoại.

  

  "Vội vàng như vậy? Tiểu Cố không tới nhà mình ngồi trước sao? Nó coi thường nhà chúng ta sao?" Cha Việt hét lên.

  

  Việt Phỉ : "Gia đình chúng ta không phải là cần sự giúp đỡ của gia đình anh ấy sao? Kết trước rồi nói sau cũng được."

  

  Mẹ của Việt Phỉ nói: "Kết trước nói sau cái gì, chúng ta không thể để con bị họ bắt nạt như thế này. Hôn nhân là chuyện của hai người, nếu gia đình cậu ta coi thường chúng ta, chúng ta cũng không vội, kết với chả hôn, không kết nữa. "

  

  Việt Phỉ :" Vậy gia đình mình sẽ phá sản đó mẹ? "

  

  Mẹ Việt : "Phá sản thì phá sản, mẹ phá sản thì mẹ mày không thể để mày bị ức hiếp thế này."

  

  Việt Phỉ sửng sốt.

  

  Giọng của cha Việt phát ra từ micrô điện thoại.

  

  "Tiểu Phỉ, ba khuyên con nên tiếp xúc với Cố thiếu nhiều hơn. Tuy rằng nhà chúng ta cần người ta giúp đỡ nhưng dù gì cũng là đôi bên cùng có lợi. Nếu bọn họ không bằng lòng, chúng ta cũng sẽ không ép buộc con. Ba không định bán con trai."

  

  Mẹ Việt : "Tất cả đều tại ông, nói gì mà ' vừa đỡ đần công việc kinh doanh của công ty, vừa trút được gánh nặng tâm lý cho con trai..."

  

  Mẹ Việt bắt đầu dạy dỗ lại cha cậu.

  

  Việt Phỉ nhìn mẹ, chớp mắt chớp mắt, mỉm cười: "Ba mẹ đừng cãi nhau, anh ấy có nói rằng muốn đến thăm ba mẹ, nhưng con từ chối người ta. Để con nói với anh ấy buổi tối qua đây một chuyến."

  

  Mẹ Việt "Vậy cũng được. Kết hay không đợi tối rồi tính."

  

  Bố Việt : "Mẹ con nói đúng."

  

  Trở lại phòng, Việt Phỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số mà Đường Duyệt đưa cho cậu ngày hôm trước.

  

  Ngay sau đó, đầu bên kia bắt máy.

  

  "Anh Cố, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."