Bọn họ cũng tính là người yêu rồi nhỉ?

Chìm đắm trong cái hôn khiến Việt Phỉ cảm thấy hai người họ là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu.

Nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết đây là ảo giác của mình.

Cậu cũng không cho rằng bản thân có gì ưu điểm gì sáng giá để đáng được người khác thích cả.

Về phần Cố Nguy, cậu chỉ có thể chắc chắn rằng Cố Nguy cũng không có cảm giác gì với mình, nhưng nếu hắn có thích Việt Phỉ, thì liệu thích cậu bao nhiêu?

Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cậu sẽ không có khả năng đưa người mình không thích tới nơi lãng mạn như vậy.

"Sao anh lại tìm ra chỗ này vậy?" Việt Phỉ dựa vào trong lòng ngực hắn, hỏi.

Cố Nguy nhớ lại, nói: "Khi còn nhỏ anh hai là người đầu tiên phát hiện ra chỗ này, anh ấy vốn định lén đưa Lục Lâm tới đây, sau đó bị anh cả phát hiện, sau đó anh cả đưa tôi đến đây. Hồi ban sáng lúc cùng Lâm Lỵ ông ấy nhắc tới việc đưa em tới đây, tôi mới chợt nhớ ra chỗ này."

Nghe vậy, Việt Phỉ im lặng ngồi thẳng dậy: "Ồ, vậy phải cảm ơn ông Lâm rồi, nếu không thì tôi không có cơ hội nhìn cảnh đẹp nên thơ như vậy."

Cố Nguy nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, Việt Phỉ đã lướt qua hắn đi vào khoang thuyền.

"Ngoài này gió hơi lớn, chúng ta vào bên trong ngồi đi."

Quay lưng lại với Cố Nguy, Việt Phỉ lặng lẽ thở dài, may mà cậu không xúc động đến nỗi thổ lộ người ta, nếu không thì hỏng hết chuyện mất. Hóa ra khi dẫn mình đến nơi này, Cố Nguy cũng chả nghĩ nhiều gì, chỉ là dẫn đi tham quan đơn thuần mà thôi. Làm người vẫn không nên tưởng tưởng quá đà, mới nãy cậu suýt nữa cho rằng Cố Nguy cũng thích mình.

Vì để che giấu sự xấu hổ, Việt Phỉ tham quan ở trong khoang thuyền một hồi mới dám quay về boong tàu.

"Phải về bây giờ à?"

Thấy Cố Nguy đang nói chuyện cùng thuyền trưởng, Việt Phỉ thò đầu lại gần hỏi.

Cố Nguy: "Ừ, cũng muộn lắm rồi, từ giờ đến khi về đến nơi cũng còn khá lâu, nếu em mệt thì vào khoang trong ngủ một lát đi."

Việt Phỉ: "Ừm."

Đêm du ngoạn ngắn ngủi đã kết thúc như vậy. Đến khi về lại khách sạn, Việt Phỉ muốn đọc ít sách để bình tĩnh lại, nhưng di động của cậu lại rung lên một hồi tin nhắn.

Cậu cầm lên nhìn qua, là tin nhắn của Cố Duy.

Cố Duy: Tiểu Phỉ, bây giờ em đang ở với thằng ba trên đảo à?

Việt Phỉ trả lời: Vâng ạ.

Cố Duy: Chơi vui không em?

Việt Phỉ: Cố Nguy bận hai ngày để công tác ạ, tụi em còn chưa bắt đầu chơi nữa.

Cố Duy: 【ho】Anh phải đi mắng nó mới được, đang hưởng tuần trăng mật còn muốn xử lý công tác..

Việt Phỉ: Haha,thật ra hôm nay anh ấy vừa đưa em đi ngắm biển đêm, anh đừng trách anh ấy.

Cố Duy: Xem ra nó còn biết điều.

Việt Phỉ: 【 cười 】

Đợi một lúc không thấy anh trả lời, Việt Phỉ đoán rằng Cố Duy chỉ muốn hỏi đến tình hình tuần trăng mật của hai người họ vài câu, cậu đang định tắt di động thì thấy tin nhắn mới gửi đến.

Cố Duy: Hai đứa vẫn ổn chứ?

Việt Phỉ khó hiểu: Dạ? Vẫn ổn ạ.

Cố Duy: Anh nghe nói thằng ba đưa một Omega tới đảo?

Việt Phỉ sửng sốt: Không có đâu ạ.

Cố Duy: Vậy là tốt rồi, nghe em nói hai đứa vẫn ở cạnh nhau, anh cũng nghĩ bọn họ đồn thổi vớ vẩn thôi, không biết là ai truyền ra..

Việt Phỉ: Anh yên tâm, chỉ là lời đồn vớ vẩn thôi ạ.

Thật ra không phải lời đồn...... Việt Phỉ thấy hơi chột dạ, Omega mà Cố Nguy dẫn đến đây còn không phải cậu sao?

Cố Duy: Nếu nó dám bắt nạt em, em cứ nói cho anh, anh sẽ chửi nó cho em.

Việt Phỉ: Cảm ơn anh hai.

Cố Duy: Ngoan.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Duy, khóe miệng Việt Phỉ mang theo ý cười.

Được quan tâm luôn là cảm giác khiến người khác ấm lòng, giống như được ánh mắt trời bao phủ trong đông lạnh vậy. Tuy rằng hai người họ quen biết không lâu, nhưng Cố Duy thật sự đối xử rất tốt với cậu.

Cố Nguy đang ngồi ở sô pha xử lý công việc chú ý thấy cậu vừa cười vừa nhắn tin, nhướng mày hỏi: "Nói chuyện với ai vậy?"

Việt Phỉ cố ý chọc hắn, thử thăm dò trả lời: "Nhắn với người quan tâm tới tôi."

Xem xem anh có ghen không.

Cố Nguy gật đầu: "Ồ, anh cả phải không?"

"Sao anh biết vậy?" Việt Phỉ trợn tròn mắt.

Cố Nguy mỉm cười, xoay máy tính chuyển về hướng Việt Phỉ: "Anh ấy vừa nhắn cho tôi mà."

Việt Phỉ nhìn hắn, chả thú vị chút nào.

"Anh ấy nói anh bội tình bạc nghĩa." Việt Phỉ nói.

"Tôi cũng không biết hình tượng của bản thân trong mắt anh ấy lại như vậy." Cố Nguy khịt mũi, tay vừa nhắn trả lời Cố Duy, vừa nói với Việt Phỉ: "Em nói với anh ấy như thế nào?"

Việt Phỉ: "Tôi nói chúng ta vẫn ổn."

"Ừ, tôi nghĩ chuyện em là Omega không nên nói với người nhà họ Cố, em cảm thấy thế nào?" Cố Nguy hỏi ý kiến cậu.

Việt Phỉ ừ một tiếng: "Tôi hiểu."

Tế tổ lần trước vừa mới thông báo với mấy người trong Cố gia về chuyện người thừa kế, bây giờ mình lại trở thành Omega, Việt Phỉ cũng lo lắng đến chuyện của Cố Nguy sẽ bị ảnh hưởng. Tuy rằng đến giờ cậu vẫn không nghĩ đến chuyện sinh con, cũng hoài nghi bản thân không biết có khả năng đấy không, nhưng Việt Phỉ cũng cho rằng trước mắt không nên công khai chuyện này.

Sau mấy ngày Cố Nguy bận rộn xong việc công ty, những ngày tiếp theo ở đảo là những ngày tuyệt vời nhất mà Việt Phỉ từng sống.

Mỗi ngày tỉnh ngủ rồi ăn, ăn xong rồi chơi, chơi mệt lại đi ngủ.

Trong hơn một tuần, Việt Phỉ đi theo Cố Nguy dạo quanh hòn đảo này, nghe Cố Nguy kể về những chỗ hắn đã từng đi qua. Cậu rất thích loại cảm giác này, biết được quá khứ không được tả trong sách của Cố Nguy khiến cậu càng nhận thức được người này không phải chỉ là vài câu chữ trong sách.

Cậu muốn biết thêm về Cố Nguy, cậu cũng muốn hắn hiểu được mình.

Hai ngày này Cố Nguy và huấn luyện viên chuyên nghiệp còn thay phiên dạy cậu học bơi, chuyện này đối với Việt Phỉ vẫn còn rất khó tin.

Chơi đùa vui thích khiến Việt Phỉ gần như quên mất việc tỏ tình với Cố Nguy.

Mỗi ngày đều ở bên nhau, mỗi ngày đều có thể cảm nhận tin tức tố của nhau, sau khi tỏ tình chưa chắc đã có mấy đãi ngộ này đâu...

Đương nhiên Việt Phỉ chỉ tiêu cực về phần lý trí thôi, về mặt tình cảm, khi sinh nhật của mình sắp tới gần, kế hoạch của cậu bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Buổi tối tắm rửa xong, Việt Phỉ dựa vào đầu giường nghịch di động, tình cờ xem được một quảng cáo khiến cậu rung động.

"Nếu bạn yêu họ thì hãy dành riêng cho họ một ngôi sao ngoài vũ trụ."

Việt Phỉ ấn vào, phát hiện trang này không phải loại quảng cáo rác thường thấy, là mà tin tức liên quan đến quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ ngoài trái đất.*

*Cái này chắc cũng không lạ lẫm gì với mọi người. Việc đặt tên cho sao bằng tên idol hay người mình yêu khá nhiều người dùng bây giờ, và nó cũng không quá đắt đỏ thì phải. Nhưng cũng khá lãng mạn nhỉ =))

!!!

Cậu giật mình, hình như dùng cách này để thổ lộ sẽ rất đỉnh.

Bị suy nghĩ lãng mạn của bản thân làm cho giật mình, Việt Phỉ bắt đầu tìm tòi về các trang web mua hành tinh.

Cảm nhận được tin tức tố của cậu đang nhảy nhót, Cố Nguy vốn đang đeo kính mắt tựa đầu vào giường đọc sách phải quay sang nhìn về phía cậu.

"Xem gì mà vui vậy?"

Việt Phỉ gật đầu lia lịa: "Nhìn thấy một thứ buồn cười."

Cố Nguy: "Nói cho tôi nghe một chút."

Việt Phỉ nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguy, giả ngu: "Quên mất rồi."

"Vừa xem đã quên rồi?" Cố Nguy cong miệng, "Có vẻ nhiệm vụ dạy bù sắp tới của tôi sẽ hơi khó khăn nhỉ?"

Thấy hắn than thở, Việt Phỉ hừ một tiếng: "Dù sao anh cũng không có đường lui đâu."

Kỳ nghỉ đã trôi qua một nửa rồi.

Cố Nguy: "Có nên thuê một thầy giáo cho em không nhỉ?"

"Anh chắc chưa?" Đột nhiên Việt Phỉ không muốn mua hành tinh nữa.

Cố Nguy: "Dù sao tìm giáo viên ở trình độ của tôi cũng rất khó, vậy nên cứ để tôi chịu khổ cũng được."

Việt Phỉ: "Anh cũng không phải khó xử như vậy, tôi có thể nhờ Đường Duyệt dạy cũng được mà, lúc trước anh ấy giảng rất tốt."

"Đường Duyệt không có ở đây." Cố Nguy buông quyển sách trong tay xuống.

Việt Phỉ: "Có thể học qua video, nếu thật sự muốn học bù, có rất nhiều cách."

"Tôi thấy tôi dạy vẫn tốt hơn, dù sao kết quả cũng tùy thuộc vào trình độ của thầy giáo" Cố Nguy gỡ mắt kính xuống.

"Tôi cảm thấy chức thầy giáo này anh không xứng đáng." Việt Phỉ do dự cho Cố Nguy thêm một cơ hội.

Cố Nguy: "Không xứng đáng chỗ nào?"

Việt Phỉ: "Thầy giáo thì không được đả kích học sinh nhé, nhiệt huyết của tôi đều bị anh làm cho héo rũ rồi."

"Vậy đành mất công tự giác tăng cường tính tự giác rồi." Cố Nguy mỉm cười.

Dẹp đi, cãi không nổi nữa.

Việt Phỉ bĩu môi, giật hết phần chăn của Cố Nguy về phía mình: "Hay là tối nay anh ngủ trên sô pha đi."

Còn mua sao làm gì nữa, ném người qua cửa sổ mà ngắm đi.

Cố Nguy nghiêng người về phía cậu: "Đùa em thôi mà"

Việt Phỉ chỉ chỉ mặt mình: "Thấy mặt tôi viết chữ gì không?"

"Chữ gì?"

"Không thích đùa."

Cố Nguy thấy cậu đáng yêu không chịu nổi, hắn duỗi tay kéo chăn về, đồng thời áp sát vào người Việt Phỉ dưới chăn.

"Vậy cho phép thầy giáo sửa đổi nhé?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn khiến nhiệt độ trên mặt Việt Phỉ bất ngờ tăng cao.

"Sửa đổi như thế nào?"

"10 phút hôm nay, đổi cách khác." Tay Cố Nguy đặt lên eo Việt Phỉ, kéo người đang ở tư thế nửa ngồi thành nằm hẳn xuống giường.

Việt Phỉ chớp chớp mắt, ngây thơ tò mò.

Cách khác là gì?

Cố Nguy nhìn cậu cười, cúi người hạ xuống đôi môi cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó vùi người vào trong chăn.

Nhận ra được Cố Nguy đang định làm gì, mặt Việt Phỉ lập tức đỏ bừng lên, cậu cựa chân muốn tránh hắn, nhưng đầu gối lại bị bàn tay to lớn của hắn giữ lấy, sức lực cả người như bị rún cạn.

...... Điên rồi!

Di động ở mép giường rơi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt lấy phần chăn bên cạnh, Việt Phỉ cắn chặt môi dưới, khóe mắt cậu đỏ hoe, nhưng lại không dám phát ra âm thanh nào.

Quá nhiều......

Hôm nay hương nhựa thông cực kỳ nồng đậm, các nhánh cây như đang di chuyển tự do trên người cậu, tùy ý chơi đùa hương xuân ngọt ngào, tốc độ khi nhanh khi chậm. Nó giống như một nhà sáng tác, cũng là một nghệ sĩ đang biểu diễn, đang thưởng thức say mê thành quả âm nhạc do chính mình tạo ra.

Tin tức tố ngọt mát dần dần trở nên nồng đậm hơn, mê người, bị nhựa thông mạnh mẽ bao bọc lấy, khống chế, không thể trốn chạy.

Không biết qua bao lâu, tiếng nức nở của Omega không kìm được mà vang lên trong phòng, nếp gấp trên chăn bông vẫn cong rồi lại phẳng, cuối cùng thì cuộc vui này cũng kết thúc.

Alpha nhô đầu từ trong chăn ra, đang muốn tiến lên hôn đối phương, lại bị Việt Phỉ lấy tay che miệng.

"Không cho, dơ."

Tiếng cười trầm thấp rung lên trong lồng ngực. Cố Nguy bị người ta ghét bỏ cũng không tức giận, ngược lại rất tốt bụng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Việt Phỉ nằm trong ổ chăn trừng mắt trần nhà, vẫn không dám tin những thứ vừa xảy ra lúc nãy.

Alpha Cố Nguy này, thật là đáng sợ.

______________________________

*Đoạn người biểu diễn với thành quả là mình bịa theo qt với gg dịch đó, mình cũng không hiểu gì hết =)))