Trong phòng ăn, không khí yên lặng một cách kì lạ.

Dì Trần, người vừa lúc đi ra khỏi bếp với món canh, dừng lại ở cửa, vào không được không vào cũng không xong.

Ăn thêm hai miếng, Cố Nguy hơi cau mày, đặt bát xuống : "Dì dọn được rồi." Nói xong cũng đứng dậy đi lên tầng.

Dì Trần nhanh nhẹn cất những phần ăn còn dang dở, rồi bưng bát canh vừa mang ra còn nguyên vẹn cho vào tủ

Việc của mấy người nhà giàu ấy à, người ngoài như bà không bao giờ hiểu được, cái gì bà cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Ở phía bên kia, Việt Phỉ trở về phòng, lâu rồi mới cảm thấy chán nản như vậy.

Cố Nguy sắp xếp việc của cậu giống như sắp xếp công việc bình thường vậy, bình tĩnh lại có hiệu quả.

Đứng trên ban công nhỏ trong phòng, Việt Phỉ ngơ ngác nhìn ánh đèn trên đường đang soi xuống mặt đất giống như một con rồng bạc.

Màn đêm mát mẻ như nước, làn gió nhẹ từ từ xoa dịu cơn cáu kỉnh của Việt Phỉ.

Cậu đang bực bội điều gì? Quan hệ giữa bọn họ vốn là kiểu cấp dưới cùng đối tác, đổi trợ lý cũng không phải là chuyện gì lớn lao, thật ra Cố Nguy không cần hỏi ý kiến ​​của cậu.

Cố Nguy không làm gì sai cả, cái này là cậu nghĩ sai rồi.

Vừa rồi cậu hơi mất bình tĩnh trước mặt Cố Nguy, thật ra cậu không cần cảm thấy như vậy.

"Mày làm sao vậy?" Ở đây lâu một chút, lại đi cảm thấy vui buồn giận khổ chỉ vì một số người, một tí việc cỏn con, mày thật sự tưởng mình là Việt Phỉ trong sách gốc sao?

Trở lại phòng, Việt Phỉ nhắn cho Cố Nguy nhận lỗi.

Việt Phỉ: Tôi xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt.

Có thể Cố Nguy đang bận, hắn không trả lời cậu ngay lập tức.

Mặc dù hai người chỉ sống ở tầng trên và tầng dưới, nhưng Việt Phỉ không muốn lên tầng trên để tìm Cố Nguy.

Đúng lúc này, Cố Nguy đang ở phòng làm việc trên tầng hai, hắn nhìn tin nhắn Việt Phỉ gửi tới, cau mày một lát, lật xem danh sách trò chuyện, bấm vào hộp thoại với anh cả Cố Duy.

Cố Duy là một Omega đã kết hôn, anh đã sống ở nước ngoài với Alpha của mình trong một thời gian dài.

Cố Nguy: Nếu anh rể mất bình tĩnh với anh chỉ vì những Omegas khác, anh sẽ làm gì?

Cố Duy: Anh ta ngoại tình?

Cố Nguy: Không phải.

Cố Duy: Ồ không phải à, vậy tại sao đột nhiên em lại hỏi về cái này? Tiểu Phỉ nóng nảy với em à?

Cố Nguy: Không, em có một người bạn.

Cố Duy: Nói cho anh biết rõ chuyện gì đang xảy ra đi.

Cố Nguy: Người bạn này đã thay đổi trợ lý của bạn đời mà không có được sự đồng ý của người ta.

Cố Duy: Ồ, thực ra nó không phải là một vấn đề lớn, nhưng người ta cũng nên được báo trước. Thực ra đối phương không cần phải tức giận về điều này, trừ khi bạn đời và trợ lý của bạn của em...

Cố Nguy:...

Cố Duy: Giả thiết này chưa chắc đã đúng, cũng phải xét trên phương diện sinh hoạt thường ngày của hai người. Có thể tức giận không phải là vì một việc bình thường như vậy, mà là vì những xung đột trước đó khiến đối phương bùng nổ nữa.

Cố Nguy: Bạn của em rất hoàn hảo, bạn đời của anh ấy không thể không hài lòng với anh ấy.

Cố Duy: Thật ra người bạn hoàn hảo của em chính là em chứ gì?

Cố Nguy: Không phải, muộn rồi, anh nghỉ sớm đi.

...

Mãi đến tận đêm khuya, trước khi Việt Phỉ chìm vào giấc ngủ, Cố Nguy mới gửi lại tin nhắn.

Cố Nguy: Lúc nãy hơi bận một chút, nếu cậu đói thì có thức ăn trong nhà bếp.

Chưa nói tới thì không sao, vừa nhắc đến đói, Việt Phỉ cảm thấy bụng mình bắt đầu réo lên.

Đứng dậy rời giường, Việt Phỉ lê bước đi mở cửa phòng bếp.

Vừa lấy được bát canh chưa kịp ăn vào bữa tối từ trong tủ lạnh ra, Việt Phỉ liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống.

Chẳng mấy chốc, người vừa nhắn tin với cậu cũng đã xuất hiện ở cửa bếp.

"Anh cũng đói à?" Việt Phỉ xoay lưng về phía cửa, lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Giọng Cố Nguy hơi trầm: "Ừm, hơi chút."

"Tôi đi đun lại canh, đợi chút là uống được rồi." Việt Phỉ vừa nói vừa hâm nóng canh.

Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng người phía sau trả lời, Việt Phỉ quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Nguy đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc, đang chăm chú nhìn mình.

Thấy Việt Phỉ quay đầu lại, Cố Nguy mới mở miệng: "Được chưa?"

Việt Phỉ đơ một lúc, quay lưng về phía hắn: "Xong bây giờ đây."

Hâm xong canh, hai người lại ngồi vào bàn ăn.

Việt Phỉ nhìn Cố Nguy tháo kính ra, sau khi uống một ngụm canh, cậu vô thức hỏi: "Anh có bị cận thị không?"

Cố Nguy: "Không."

Với thể chất Alpha, khả năng bị cận thị là cực kỳ thấp.

"Vậy tại sao anh lại đeo kính?" Việt Phỉ khó hiểu.

Giữa lí do chống ánh sáng xanh và chống bức xạ từ màn hình và vì biết cậu thích nó nên tôi mới đeo, Cố Nguy đã chọn nói ra vế thứ nhất.

Lần đầu tiên hắn đeo kính trước mặt Việt Phỉ, việc cậu ngẩn ngơ nhìn mình quá rõ ràng, Cố Nguy làm bộ bản thân không hề biết Việt Phỉ nghĩ gì về hắn đâu.

Cậu Beta này không che giấu tâm tư của mình chút nào.

Việt Phỉ vốn không biết mình trúng phải "mỹ nam kế", nghe được câu giải thích của hắn liền hiểu ra: "Thì ra là như vậy."

Cứ như vậy, khúc mắc giận dỗi trong bữa tối đã được hai người nhẹ nhàng gỡ ra.

Việt Phỉ điều chỉnh giọng điệu của mình và hỏi lại: "Tôi có thể hỏi anh tại sao anh lại thay Đường Duyệt không? Nguyên nhân thực sự ấy."

Cố Nguy ngừng uống canh, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Đương nhiên là anh không cần phải trả lời tôi đâu." Việt Phỉ rũ mắt xuống, giọng điệu đều đều.

"Bởi vì anh ta là Alpha." Cố Nguy nói.

Việt Phỉ : "Hả?"

Cố Nguy nói nửa thật nửa giả: "Mặc dù chúng ta chỉ là bạn đời thỏa thuận, nhưng cậu cũng biết rằng bản chất của Alpha không thể chịu đựng được sự công kích từ người khác, dù là những hành động nhỏ nhất. Để anh ta ở gần cậu, tin tức tố của tôi có thể tấn công anh ta ngoài tầm kiểm soát. Vậy nên vì sự an toàn của Đường Duyệt, tôi chỉ có thể sắp xếp để anh ta làm những nhiệm vụ khác. "

Thực ra Việt Phỉ hiểu biết rất ít về kiến ​​thức sinh lý của ba giới ABO. Lúc này, khi nghe Cố Nguy giải thích về điều này, cậu nghĩ đó cũng là bản năng hiếu thắng của Alpha, vì vậy cậu gật đầu nói:" Vậy à, thế thì tôi hiểu rồi. "

Cố Nguy lại không chắc cậu hiểu chưa, hỏi lại: "Cậu hiểu thật? "

Việt Phỉ:" Vấn đề về tin tức tố, tôi hiểu." Chắc là giống với rối loạn nội tiết thôi.

Cố Nguy vẫn không rõ được cậu nói thật hay giả vờ, chỉ có thể gật đầu: "Có thể hiểu được là tốt rồi."

Sau khi xong uống canh, Việt Phỉ rất có ý thức cầm lấy bát đũa trở lại phòng bếp, nhưng đột nhiên có một bàn tay vươn tới, lấy đi cái bát trống rỗng của cậu.

"Tôi rửa là được rồi." Việt Phỉ đứng dậy.

Cố Nguy mặc kệ cậu, đem bát đĩa và đũa của hai người vào bếp, cho vào máy rửa bát rồi lại bước ra ngoài.

Việt Phỉ hơi ngại ngùng sờ sờ gáy.

"Cậu có bất mãn nào khác với tôi không?" Cố Nguy đột ngột nói.

Việt Phỉ ngước mắt lên: "Hả?"

Cố Nguy: "Nếu có gì thì cứ nói ra" Cậu không nói, hắn cũng không biết.

"Không có gì bất mãn cả." Việt Phỉ kinh ngạc, tự hỏi tại sao hắn lại nghĩ như vậy.

Cố Nguy mím môi, khóe miệng hơi cong lên: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Việt Phỉ : "????"

...

Tuần tới là tuần thi cử.

Việt Phỉ sắp bị tra tấn đến chết bởi các lĩnh vực khác nhau trong vòng năm ngày.

Để tiết kiệm thời gian, cậu đã nói trước với Cố Nguy rằng cậu sẽ không về căn nhà ngoài khuôn viên trường trong tuần, thay vào đó là sống trong một ký túc xá trường.

Cố Nguy trả lời cậu một biểu tượng [OK], cứ thế, hai người họ đã không liên lạc với nhau trong năm ngày.

Việt Phỉ thực sự không có thời gian rảnh, Cố Nguy có nói gì, Việt Phỉ cũng sẽ không biết.

Trên đường trở về Nam Loan Hương, Việt Phỉ gửi một tin nhắn cho Cố Nguy, nói rằng cuối cùng cậu cũng hoàn thành kỳ thi và sẽ trở lại Nam Loan Hương vào cuối tuần này.

Có lẽ Cố Nguy đang có việc bận nên chưa thấy trả lời cậu.

Việt Phỉ suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Kiều Ti.

Việt Phỉ : Thư ký Kiều, gần đây anh có bận không?

Mãi cho đến khi Việt Phỉ trở về Nam Loan Hương, cậu mới nhận được hồi âm của Kiều Ti.

Kiều Ti: Cậu Việt có việc gì gấp cần gọi cho Cố tổng sao? Cố tổng đã được mời tham gia một chuyến du ngoạn kéo dài ba ngày hai đêm, hiện giờ không có thời gian, sớm nhất là chiều mai ngài ấy mới có thời gian.

Việt Phỉ : Không có gì đâu, cảm ơn anh.

Kiều Ti: [Cười]

Ra là đi chơi rồi. Việt Phỉ nắm tóc, tắt máy.

Trở về Nam Loan Hương, sau bữa tối, Việt Phỉ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách xem phim.

Về đêm, trong ngôi nhà lớn chỉ có một mình cậu hình như hơi trống trải

Trên thực tế, lúc ban đầu, cậu thường là người duy nhất ở lại đây, còn Cố Nguy thì thường xuyên về muộn.

Sau đó, không biết từ bao giờ, Cố Nguy, người chưa bao giờ ăn ở đây, bắt đầu ăn cùng bàn với cậu vào buổi sáng và buổi tối, mặc dù Cố Nguy sẽ bận rộn trong phòng làm việc trên tầng hai mỗi tối đến khuya, thỉnh thoảng khi Việt Phỉ nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng cũng có thể nghe thấy tiếng ghế trên lầu, nhưng cảm giác có một người khác trong nhà, luôn có thể khiến người ta an tâm một cách không thể giải thích.

Bởi vì thế, Việt Phỉ cảm thấy tối nay có chút khó khăn.

Nếu sớm biết Cố Nguy sẽ không trở về, cậu đã ở lại ký túc xá cuối tuần này.

Bộ phim mà Việt Phỉ chọn ngẫu nhiên có tên là "Sống thử và tình yêu", khi nhìn thấy cảnh nhân vật chính tìm một ngôi nhà mới để dọn ra ở riêng sau khi hết thời hạn thuê nhà, Việt Phỉ chợt nhớ ra rằng mình và Cố Nguy đã sống với nhau được hai tháng kể từ khi họ nhận được giấy đăng ký kết hôn. Sắp tới là hết kỳ hạn được đặt ra trước đó.

Không biết bên Cố Nguy có tính toán gì không.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Việt Phỉ cảm thấy không xem nổi phim nữa.

Cậu mở điện thoại lên muốn nói chuyện với bạn cùng phòng về kỳ thi, nhưng chợt nhìn liếc qua đã thấy một tin tức giải trí hiện lên trên màn hình trông giống như tin thời sự xã hội.

【Hôm nay, trên du thuyền Thâm Dương, minh tinh Sở Nhiên bất ngờ phát tình và bị Chủ tịch tập đoàn nhà họ Cố đánh dấu. ]

Lúc đầu, Việt Phỉ không có phản ứng với nhân vật chính trong tin tức là ai, chỉ vô tình vì tò mò nên mới ấn vào bài báo, đến khi nhìn thấy những bức ảnh của Cố Nguy chiếm đến nửa trang bài, mới muộn màng nhận ra khả năng mình bị cắm lên đầu chiếc sừng thứ hai.

__________________________

Đuma Quý ròm anh gian xảo zl.

P/s: Mình không biết đã cảnh báo trước chưa nhưng mình xin được nhắc lại một lần nữa: ĐÂY KHÔNG PHẢI MỘT CÂU CHUYỆN CỰC KÌ SÂU SẮC CẢM ĐỘNG. Truyện chỉ ở mức tầm trung thôi, cá nhân mình thấy bản thân dịch cũng nhàng nhàng, vậy nên hi vọng các bạn không yêu đừng nói lời cay đắng ở đây.

Cảm ơn mọi người và chúc các bạn có một ngày vui vẻ nhé.