Ở giai đoạn thiếu niên đối với thế giới còn có lòng lương thiện, lại luôn có người trong lòng đầy ý xấu, lấy lừa gạt và sỉ nhục từng chút bóp chết thiện lương.

Hứa Việt khi còn nhỏ bị viêm dạ dày, có người chủ động cho cậu đồ ăn là tốt rồi, nhưng thật ra là bánh mì để lâu ngày.

Hứa Việt nhận lấy "ý tốt" của người đó, kết quả bị hại đến viêm dạ dày cấp tính, bụng đau đến mức đi đường đều khó chịu, nhưng không có một ai đưa cậu ta đi bệnh viện khám, đồng ý trả tiền thuốc men cho cậu.

Cậu cắn răng cố nhịn qua!

Cho đến bây giờ, không bao giờ ăn đồ người khác cho.

Kỷ Ức từ nhỏ đến lớn cũng chưa trải qua cực khổ như vậy, cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ chỉ cần ho một tiếng thì ba mẹ đã lo lắng cả đêm.

Có lẽ bởi vì sống hai cuộc đời khác nhau, cô mới có thể để ý chuyện trước đây của Hứa Việt như vậy.

Người khác đều cười cô không biết tự lượng sức mình, chỉ có Kỷ Ức biết, cô không tức giận, ngược lại rất đau lòng cho chàng trai này.

Thở dài, Kỷ Ức một lần nữa vươn tay vào bàn học tìm kiếm một chút, từ bên trong lấy ra một hộp sữa canxi AD. Chiều hôm qua bỏ vào cặp, bởi vì trèo tường ra cổng trường không có mang cặp theo, cho nên đồ vật còn ở đây.

Lòng bàn tay cô cầm hộp sữa Canxi, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Hứa Việt.

Trước khi Hứa Việt từ chối, cô liền giơ tay bảo đảm:

"Đây là đồ vô cùng sạch sẽ!"

Hứa Việt hơi hơi nghiêng đầu, thấy cô gái kia trên mặt vẫn như cũ mang theo tươi cười ngây ngô.

Mày dần dần buông lỏng, trong ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua một tia sáng, không lên tiếng liếc mắt, tiếp tục nằm lên bàn học ngủ.

Kỷ Ức mím môi, ngón tay nhẹ nhàng quét qua vỏ ngoài hộp sữa, vừa lạnh vừa đau, giống như tâm trạng cô bây giờ.

Một hộp sữa Canxi AD cuối cùng vẫn không thể đưa qua.

Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, các bạn học đều vui vẻ chạy ra nhà ăn, chỉ có Kỷ Ức không nhúc nhích.

Sau khi ngủ bốn tiết Hứa Việt cuối cùng cũng ngồi thẳng lưng, dư quang nhìn lướt qua bạn cùng bàn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, bình tĩnh thu lại tầm mắt, cầm lấy ba lô trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng khoác lên vai, bước đi nhanh rời khỏi phòng học.

Trác Nhất Hàng ở cửa chờ cậu.

Trong phòng học mọi người đa số đi hết, Trác Nhất Hàng liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Việt, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng người ngồi cùng bàn, nhưng chắc chắn là một cô gái.

Trác Nhất Hàng kinh ngạc cảm thán không thôi: "Hứa ca, bạn ngồi cùng bàn mới lại là con gái!"

Hứa Việt liếc cậu ta một cái: "Đừng nhiều lời vô nghĩa."

Chờ đến Hứa Việt rời khỏi, Kỷ Ức mới đứng dậy xuống lầu đi đến nhà ăn.

Vừa rồi không đi không phải bởi vì không đói, mà là không dám làm ồn ào lúc lão đại ngủ, cô sợ đại ca mang thù.

Bánh mỳ bị Hứa Việt ném đi vốn chuẩn bị cho chính cô, kết quả không ăn được, bụng từ tiết ba bắt đầu đói, đến bây giờ cô hận không thể một hơi ăn hai chén lớn!

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức tới nhà ăn trường Nhất Trung Nham Thành ăn cơm, bởi vì đi trễ không tìm được chỗ ngồi. Cô cầm mâm đồ ăn đi vào bên trong một đoạn đường dài mới phát hiện một chỗ trống, còn thấy một người quen.. Kỷ Tâm Phi.

Học sinh bây giờ đi đâu cũng đều thích đi theo nhóm, hoặc hai người cùng đi, đi một mình giống Kỷ Ức lại tương đối hiếm gặp.

Trong truyện nữ phụ bởi vì ghét Kỷ Tâm Phi, cho nên ở trường học che giấu quan hệ chị em hai.

Nhưng trên danh nghĩa hai cô vẫn là chị em, cùng nhau ngồi ăn cơm trưa chắc không sao đi?

Nghĩ như vậy, cô tiến đến chỗ trống bên cạnh Kỷ Tâm Phi, nhẹ nhàng để mâm cơm xuống, ngồi ở vị trí của mình.

Trước đó cô chỉ gặp qua bạn học lớp tám, đối với những người khác rất xa lạ, sau khi ngồi xuống mới phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn cô.

Kỷ Ức có chút khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ăn đều nhai kỹ nuốt chậm.

Mọi người lập tức có cảm giác đã hiểu rõ: Thì ra Kỷ Ức lại đang bắt chước Kỷ Tâm Phi.

Người lớp một đều biết Kỷ Ức và Kỷ Tâm Phi không hợp, nhưng cô luôn thích bắt chước bừa bộ dáng Kỷ Tâm Phi mặc quần áo, trang điểm, thậm chí kiểu tóc, hai người so sánh với nhau quả nhiên khác nhau như trời với đất.

Nhưng lần này lại làm ra dáng ra hình, vừa nhìn thật giống đại tiểu thư quý tộc.

Kỷ Ức tạm thời không biết tâm trạng người khác, sau đó mới nghe người ta thì thầm:

"Ta nói Kỷ Ức kia nhất định là cố ý ngồi cạnh Kỷ Tâm Phi, nếu không lầu hai nhiều chỗ trống như vậy không đi, thế nào cũng phải đến chỗ Kỷ Tâm Phi. Đã bị đuổi đến lớp tám, cũng không sợ mất mặt!"

Kỷ Ức: "..."

Trời cao làm chứng, cô thật sự không biết còn có lầu hai!

* * *

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang một tiếng Kỷ Ức liền từ trên giường ngồi dậy.

Dì Tô sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Kỷ Ức và Kỷ Tâm Phi ngồi ở trên một cái bàn ai cũng không nói chuyện.

Chờ đến ra cửa, dì Tô cầm một bình giữ nhiệt màu tím nhạt giao cho Kỷ Ức.

Kỷ Ức nhận lấy bình giữ nhiệt, lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn dì Tô."

Chờ cô sau khi ra cửa Kỷ Tâm Phi mới hỏi:

"Em ấy mang theo bình giữ nhiệt làm gì?"

Dì Tô lắc đầu: "Cô hai chỉ kêu dì nấu chút cháo nóng và điểm tâm cho cô ấy mang đi, không nói để làm gì."

"Phải không? Nếu dì Tô phát hiện Tiểu Ức có chỗ nào không thích hợp, nhất định phải nói cho con trước."

Kỷ Tâm Phi nói xong cảm thấy không ổn, lại bổ sung: "Nếu không ba mẹ lại bị em ấy chọc tức nữa."

Dì Tô liên tục gật đầu.

Kỷ Ức ôm theo bình giữ nhiệt đến phòng học, kết quả hết giờ tự học cũng không gặp được Hứa Việt, đến khi tiếng chuông giờ học đầu tiên vang lên mới thấy cậu ta.

Kỷ Ức liếc nhìn Hứa Việt, lại liếc bình giữ nhiệt bên cạnh, không nói chuyện.

Hứa Việt hôm nay không ngủ, tiết đầu đều đang xem sách, nhưng không phải nội dung trong lớp.

Kỷ Ức lén nhìn vài lần, trên sách tất cả đều là chữ tiếng Anh.

Thật không xong..

Thành tích cô các môn khác luôn rất tốt, duy nhất môn tiếng Anh bị kéo lại điểm số, như để chứng minh cô là người vô cùng yêu nước.

Cô nhớ rõ Hứa Việt là người rất thông minh, cậu ta sẽ tham gia những cuộc thi có tiền thưởng, nên những cuộc thi cuối kỳ khiến cho người thường lo lắng thì trong mắt cậu ta không đáng một đồng.

Thật không thể hiểu được trong lòng đại ca suy nghĩ cái gì.

Kỷ Ức ngồi thất thần.

Giáo viên toán học phát hiện nữ học sinh hôm qua nghiêm túc nghe giảng bài, hôm nay liền ở lớp học lơ là, cầm phấn gõ gõ lên bảng đen:

"Bạn học nữ ngồi ở bàn thứ năm gần cửa sổ, đứng lên trả lời câu này!"

Ánh mắt mọi người đồng loạt đều nhìn về phía cô chờ xem diễn, đương sự bình tĩnh đứng lên, nhìn đến câu hỏi trên bảng đen, rất nhanh nói ra đáp án.

Những người khác cũng không biết cô trả lời đúng hay không, nhưng sắc mặt giáo viên toán học lại dịu xuống:

"Trả lời chính xác, ngồi xuống đi."

Mọi người đều cho rằng cô là mèo mù gặp phải chuột chết, đoàn đúng rồi.

Sau khi chờ đến tan học, Kỷ Ức im lặng dịch qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hứa Việt ăn cơm sáng chưa?"

"Sa"

Ngón tay thon dài dừng lại trên sách, lại lật qua một tờ.

Thái độ làm lơ giống như Hứa Việt không tiếng động cự tuyệt.

Kỷ Ức cánh tay vươn ra, lấy bàn tay chạm vào bình giữ nhiệt, ngón tay vừa chuyển cầm nó lên đưa cho người bên cạnh:

"Đây là bữa sáng trong nhà làm, sạch sẽ nha."

"Cô muốn cái gì?" Hứa Việt bình tĩnh đặt câu hỏi, tầm mắt vẫn cứ dừng ở trong sách.

"..."

Kỷ Ức chớp chớp mắt, trong mắt dường như tụ một chùm ánh sáng đang lấp lánh:

"Tôi Không muốn gì cả."

"Không muốn gì cả?" Khóe miệng Hứa Việt gợi lên một tia trào phúng, không tin trên thế giới này còn có người làm việc không cần trả công như vậy.

Bài học máu chảy ướt đẫm sớm đã dạy cậu nhận rõ hiện thực tàn khốc, bất kì kẻ nào tốt với cậu đều có mục đích, không có ngoại lệ.

Trừ phi..

"Cậu thích tôi?"

"Ha!" Hai hàm răng Kỷ Ức gắt gao cắn chặt.

Hứa Việt xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên khép sách lại, cúi người tới gần cô.

Kỷ Ức như bị dọa, theo phản xạ lui lại trốn, đầu chuẩn bị đập vào cửa sổ.

Sau đầu liền xuất hiện một bàn tay ấm áp rắn chắc.

Đầu cô đụng vào trong lòng bàn tay Hứa Việt, nghe thấy tiếng vang từ khớp xương va chạm cửa kính rõ ràng.

Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Ức nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt cậu giống như một cái đầm lầy không đáy, bên trong cất giấu rất nhiều ý nghĩa thần bí khó đoán.

Kỷ Ức lắp bắp thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: "Tôi không, không, không phải vậy.."

Hứa Việt bỗng nhiên rút tay ra, cười nhạo: "Không phải thì tốt."

Hứa Việt ở cạnh, dường như xung quanh đều có mùi hương bạc hà thanh mát.

Kỷ Ức dựa vào cửa sổ há miệng thở dốc, cô không biết vì sao tim đập nhanh không chịu khống chế, nhưng vừa rồi cô đối mặt với Hứa Việt thật là hồi hộp muốn mạng mà!

Lão đại không biết chính mình đẹp trai đến mê người sao?

Lại tiếp tục nhìn, cô sợ bản thân không thể nhịn được nữa!

Sau khi bị chọc một hồi, dẫn tới Kỷ Ức nhìn đều không dám nhìn cậu ta. Nhưng ngày thứ ba hôm sau vẫn kiên trì mang theo một phần đồ ăn như cũ, cô vẫn luôn tin tưởng câu "Nước chảy đá mòn", chỉ cần bản thân kiên trì, sẽ làm lão đại cảm động.

Không biết có phải cô vận may tốt hay không, các bạn học tránh cô và Hứa Việt còn không kịp, thế cho nên Hứa Việt đến bây giờ cũng chưa phát hiện tên thật của cô.

Kỷ Ức vì thế mừng thầm, nhưng không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy!

Sáng thứ sáu, tiết thứ tư là tiết học thể dục.

Mọi người đứng ở sân thể dục, thầy thể dục bắt họ chia thành hai hàng đứng từ thấp đến cao.

Kỷ Ức hiện giờ thân thể nhỏ bé, thế nên đứng ở đầu hàng nữ sinh bên phải.

Có lẽ do hôm nay là tiết học thể dục đầu tiền của học kỳ này, thầy thể dục yêu cầu ủy viên thể dục dẫn bọn họ chạy ba vòng sân, sau đó liền kêu nam sinh đi đến phòng thể dục lấy dụng cụ, tự do hoạt động, nhưng giới hạn trong sân thể dục.

Trước nay Kỷ Ức đều không thích học thể dục, nghe thấy giáo nói tự do hoạt động liền chạy nhanh ra sau, đi đến đứng bên cạnh cầu thang.

Bên cạnh còn có bạn nữ ngồi nghỉ ngơi.

"Kỷ Ức."

"Ai?"

"Tớ cảm thấy cậu không giống với trong truyền thuyết."

"..."

Tuổi của cô còn rất trẻ mà đã trở thành truyền thuyết rồi sao?

"Cho nên chính tai nghe, tận mắt thấy mới có thể tin được, tớ cảm thấy cậu rất đáng yêu."

Kỷ Ức rất trân trọng người chủ động nói chuyện với cô, cô cười sờ soạng trong túi được một viên kẹo bèn đưa ra:

"Cậu là người đầu tiên chủ động nói chuyện với tớ, viên kẹo này cho cậu."

"Oa, cảm ơn." Bạn nữ thoải mái, hào phóng nhận lấy kẹo, lột vỏ bỏ vào trong miệng, ngậm kẹo tự giới thiệu:

"Tớ tên Tống Nhan Khả, từ lớp 2 qua."

Kỷ Ức cười dịu dàng: "Không sao nha, cố gắng học tập thi lên lớp 1 lại."

Một quả cầu lông đột nhiên bay về phía bọn họ, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một tay Kỷ Ức đặt ở trên vai Tống Nhan Khả, chân phải đá về phía sau một cái, chuẩn xác đá cầu lông về phía người kia, mà cả người cô giống như ở không trung xoay tròn một vòng, làm mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

"Chết tiệt! Kỷ Ức quá trâu bò!"

Cùng lúc đó, một quả cầu bay đến trên người Hứa Việt.

Người đá cầu lo sợ chạy đến xin lỗi cậu ta, lại phát hiện ánh mắt Hứa Việt dừng ở nơi xa.

"Kỷ Ức?"

Sắc mặt Hứa Việt đột nhiên lạnh xuống.

Thì ra là cô.