Bệnh viện Lạp.

Thẩm Thụy nằm trong phòng bệnh hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

“Nguyên Nguyên…”

“Em đây.” Tô Nguyên lấy bông gòn thấm nước rồi lau sạch đôi môi khô khốc của hắn. [Em đây, em đây…]

Thẩm Thụy giơ tay, dù đã cố hết sức nhưng vẫn không chạm được vào người mình muốn.

Trái tim khẽ truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay của hắn co rút lại nhưng lập tức được bàn tay mềm mại ấm áp bao phủ, đau đớn như thủy triều biến mất.

Là Nguyên Nguyên của hắn.

Tô Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, sợ rằng dùng sức sẽ làm đau hắn: “Thụy Thụy, em sẽ luôn ở đây, sẽ không bao giờ rời xa anh. Nếu còn mệt thì anh ngủ nhé, được không?” [Anh phải chóng khỏe lại đó.]

Thẩm Thụy nắm chặt tay cậu rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhìn thấy con trai mình bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh, trong mắt bố Thẩm hiện lên một tia lo lắng: “Tô Nguyên, chú có chuyện muốn nói với cháu…”

Năm đó, em trai ông phát điên sau ba ngày người yêu định mệnh qua đời, gia đình làm cách nào cũng không thể đánh thức y.

Dù đã cho người trông chừng hai mươi tư tiếng nhưng vẫn không thể ngăn cản y tìm đến cái chết.

Người yêu định mệnh không còn, y chẳng còn thiết sống.

Đau đớn của nhân gian cũng chẳng là gì so với điều này.

Lần này Thẩm Thụy và Tô Nguyên xa cách quá lâu, tuy rằng có người yêu định mệnh nhưng cũng đã vượt quá cực hạn.

Tổ tiên nhà họ Thẩm đã từng gặp trường hợp này, hầu hết đều trở nên điên cuồng và hiếm thấy ai đó có thể tỉnh táo.

Cửa ải này đúng là không dễ dàng.

Chỉ đành phó thác toàn bộ cho người yêu định mệnh.

Tô Nguyên nhìn tay Thẩm Thụy, mỉm cười đầy áy náy: “Dạ chú cứ nói đi ạ.”

Thế là bố Thẩm bèn tiết lộ chuyện người yêu định mệnh cho cậu, ngoại trừ việc có thể đọc được suy nghĩ, vấn đề này phải đợi Thẩm Thụy tỉnh dậy rồi tự kể.

Tô Nguyên nghe xong không khỏi bàng hoàng.

Đến xuyên sách còn có thể xảy ra thì tất nhiên người yêu định mệnh cũng có thể là thật.

Bố Thẩm thở dài: “Chú biết cháu có thể không tin nhưng thằng Thụy sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại, bởi nếu rời xa cháu quá lâu trạng thái tinh thần của nó sẽ rất tệ, cháu nên chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Thật sự có thể đánh thức nó hay không còn phụ thuộc vào cháu…”

Nói xong, bố Thẩm liền rời đi, những chuyện kế tiếp đã không có chỗ cho ông nhúng tay nữa rồi.

Tô Nguyên lặng lẽ lưu luyến nhìn gương mặt của Thẩm Thụy hồi lâu.

Nếu một người cao lớn và tài năng như vậy không thể tỉnh lại, Tô Nguyên sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Tô Nguyên vẫn luôn ở đấy, liên tục lau môi cho Thẩm Thụy để duy trì độ ẩm nhất định.

Giống như Thẩm Thụy đã từng chăm sóc cậu, một mình làm tất cả mọi thứ dù khó hay không.

“Chung Lãng, em đi tắm một chút, anh giúp em trải giường nha, tối nay em muốn chăm sóc Thẩm Thụy.”

Chung Lãng: “OK.”

“Thụy Thụy, em đi tắm một chút sẽ quay lại với anh ngay.” Nói xong, Tô Nguyên nhẹ nhàng buông tay Thẩm Thụy đi vào phòng tắm.

Cậu hành động rất nhanh, tắm trong vòng mười phút.

Vừa bật máy sấy lên thì cậu bỗng nghe thấy một tiếng bíp.

Tô Nguyên giật mình, lập tức mở cửa lao ra ngoài.

Cả căn phòng là một mảnh bừa bãi, giá truyền dịch bị xé toạc, những sợi dây trên người hắn rơi rớt lỏng lẻo, máy móc không ngừng phát ra tiếng cảnh báo.

Thẩm Thụy nghiêng người ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm Tô Nguyên vài giây. Hắn mặc kệ ống truyền dịch trên người hắn mà di chuyển về phía mục tiêu đã xác định.

Tô Nguyên sửng sốt, tình huống này thực sự không ổn.

Cậu sải bước tiến lên ôm lấy hắn: “Thụy Thụy… anh biết em là ai không?” [Anh sẽ không quên em đúng chứ?]

Hai mắt Thẩm Thụy dán chặt vào Tô Nguyên, hai tay hắn ôm eo cậu thật chặt: “… Tô Nguyên… của anh.”

Giọng hắn khàn khàn, hầu như không nghe được.

“Anh trả lời đúng rồi.” Tô Nguyên hôn Thẩm Thụy: “Đây chính là phần thưởng.” [May quá anh vẫn nhớ ra em.]

Các bác sĩ y tá vốn định giúp Thẩm Thụy trở về giường, mở cửa đi vào nhìn căn phòng rối loạn, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Thụy cảnh giác ôm người vào lòng, sau đó bày ra tư thế bảo vệ.

Tô Nguyên khẽ xoa lưng người bên cạnh, quay đầu nói với mọi người: “Chúng em xin lỗi, làm phiền anh chị thay thuốc cho cậu ấy ạ.” [Nếu dụng cụ hỏng thì cũng thuận tiện đổi luôn, bọn họ sẽ thường…]

Bác sĩ gật đầu nói với y tá: “Dựa vào đơn thuốc trước đó đi kê liều khác đi.”

Chung Lãng là người đầu tiên dựng cây truyền dịch lên, thậm chí nhặt cả chăn lên giúp trải giường lại.

Tô Nguyên đang đỡ Thẩm Thụy cứng nhắc nên chỉ có thể nhờ Chung Lãng hỗ trợ.

Thẩm Thụy rất cảnh giác, thậm chí còn ra tay với người vệ sĩ theo mình mười năm như thể không quen biết anh.

Tô Nguyên hết dỗ lại dụ mới đưa hắn trở về giường được.

“Cảm ơn anh, anh có thể lấy hộ em cái máy sấy được không? Trong nhà vệ sinh ạ.” [Từ giờ mình sẽ tự sấy tóc…]

Tô Nguyên cứ để yên cho Thẩm Thuy vòng tay qua eo mình, dù sao tay cậu vẫn có thể cử động. Cậu mở chế độ gió mát rồi bắt đầu từ từ sấy tóc.

Sấy tóc đúng là công việc tay chân, mới sấy có một chút mà tay đã mỏi rã rời. Tô Nguyên bèn tắt máy sấy rồi nghỉ xả hơi.

[Hừm, mỏi tay quá, được rồi hai phút nữa sấy tiếp.]

Tô Nguyên đặt máy sấy xuống rồi vòng tay ôm lấy hắn: “Thụy Thụy em đây.”

[Thụy Thụy có vẻ rất bất an, là do mình rời xa anh ấy quá lâu sao? Xin lỗi xin lỗi…]

Bỗng nhiên có tiếng máy sấy, cậu cảm thấy một cơn gió nóng trên đỉnh đầu.

Động tác này hắn đã thực hiện vô số lần, Thẩm Thụy không thèm suy nghĩ mà cứ thể sấy tóc.

Chung Lãng nhìn chằm chằm vết bầm tím trên mặt, tiếp đó bưng đồ ăn của bệnh nhân tới.

Tô Nguyên đút từng thìa một cho Thẩm Thuỵ không biết mệt, ăn xong lại giúp hắn lau mặt lau tay, cuối cùng nhờ Chung Lãng xách chậu nước tới cho bệnh nhân rửa chân.

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Thuỵ không chỉ ôm Tô Nguyên mà còn lấy hai chân đè đối phương lại, như thể sợ cậu chạy mất.

“Thuỵ Thuỵ, em không đi đâu cả, anh buông em ra nha, em không thở được.” [Chân anh ấy nặng quá.]

Thẩm Thuỵ dừng một chút rồi nhấc đầu gối lên, không dùng sức nhiều như lúc đầu nhưng vẫn không buông cậu ra.

Rút kinh nghiệm từ bài học trước, Thẩm Thuỵ thậm chí còn đi theo Tô Nguyên vào nhà vệ sinh. Ban đầu Tô Nguyên còn đỏ mặt nhưng càng về sau càng bình tĩnh.

Vào ngày xuất viện, bố Thẩm cử máy bay tư nhân đón hai người về Bắc Kinh.

Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn không giúp được gì nên đã quay về trường từ sớm.

Theo những gì bố Thẩm nói, hai người ở chung thì Thẩm Thuỵ mới nhanh chóng hồi phục, vì vậy Tô Nguyên quyết định đến tháp Minh Nguyệt, cậu và hắn có một căn phòng ở đó.

Thẩm Thuỵ đã khôi phục hơn phân nửa nhưng tinh thần vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hình như hắn chỉ nhớ rõ một mình Tô Nguyên.

Hễ có ai đến gần Tô Nguyên hắn hận không thể đánh đối phương chảy máu, vết bầm tím trên mặt Chung Lãng tới bây giờ mãi chưa phai.

Tô Nguyên đã thử rất nhiều cách rồi nhưng cũng không thể đánh thức Thẩm Thuỵ.

“Thuỵ Thuỵ anh tỉnh lại được không anh?”

[Từ thiên chi kiêu tử biến thành kẻ gần như là vô dụng, đây mới là cái giá mà mình phải trả để có thể sống đúng không?]

[Vậy mình thà… nhảy khỏi tháp Minh Nguyệt.]

Tô Nguyên thầm khóc, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm mờ ảo, những ngọn đèn vừa được bật sáng.

[Nơi này thật cao, trèo lên mấy tầng nữa là có thể đến đài quan sát của tháp Minh Nguyệt rồi.]

[Lần đầu tiên tới đây mình đã cảm thấy nơi này thật cao, nếu nhảy xuống chắc chắn không thể sống sót.]

[Đáng lẽ em… nên chết từ lâu, xin lỗi vì liên lụy đến anh…]

Thẩm Thuỵ giống như gấu túi bám lên người Tô Nguyên, cơ thể thoải mái thả lòng bỗng dần trở nên cứng ngắc.

Tô Nguyên khẽ đẩy tay Thẩm Thuỵ ra, ghé vào tai hắn thì thầm: “Thuỵ Thuỵ, anh buông em ra nha, để em đi tắm.”

[Xin lỗi, đây là lần cuối em nói dối anh, em phải đi rồi.]

[Mặc dù rất muốn gặp lại anh ở kiếp sau, nhưng nhân gian quá mệt mỏi, em không muốn trở lại nữa.]

[Em xin lỗi vì đã thất hứa, em đi đây.]

[Nhưng em sẽ yêu anh mãi mãi, mỗi anh thôi.]

[Sau khi em chết, anh hãy quên em đi nhé.]

Lúc Tô Nguyên đứng trước cửa, sự cố chấp và điên cuồng trong mắt Thẩm Thuỵ dần tiêu tan.

Cho đến khi cậu vặn chốt cửa, Thẩm Thuỵ mới sực tỉnh dậy rồi vươn tay đóng cánh cửa đang hé một nửa.

“Đừng đi mà Nguyên Nguyên.”

Hàng mi dài của Tô Nguyên ướt đẫm, nước mắt im lặng lăn dài, trên mặt là thần sắc đau thương.

[Đáng lẽ em đã chết rồi, như vậy sẽ không liên luỵ tới anh.]

Trái tim Thẩm Thuỵ như bị xé nát trong phút chốc, đau đến mức hắn không thốt lên được tiếng nào.

Vất vả lắm hắn mới thuyết phục Tô Nguyên chủ động chống lại căn bệnh trầm cảm ác ôn này, nhưng hắn lại bị sự điên cuồng k1ch thích khiến bản thân ngã bệnh.

Thẩm Thuỵ sững sờ nghe tiếng lòng của Tô Nguyên, như bị nỗi sợ to lớn bao trùm, hắn liều mạng bò ra khỏi vực sâu, lúc này mới lấy lại được lý trí.

“Nguyên Nguyên, anh yêu em đời đời kiếp kiếp, không bao giờ rời xa em.”

“Em là người yêu định mệnh của anh, ngoài em ra anh sẽ không yêu thêm bất kì một ai khác.”

Tô Nguyên: “Anh nói em là người yêu định mệnh của anh?” [Vậy thì bất hạnh quá, người yêu của anh không muốn sống đến thời hạn cuối cùng…]

Thẩm Thuỵ đỏ bừng mắt ôm chầm Tô Nguyên như ác lòng bảo vệ kho báu độc nhất vô nhị: “Tô Nguyên, anh đau lắm, đừng bỏ anh mà…”

“Em…” Đôi mắt ướt át của Tô Nguyên khẽ đảo một chút rồi dừng tại dòng nước mắt chảy xuống khoé miệng của đối phương.

Lúc này cậu mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nỉ non nói: “Em xin lỗi, em… em đã đồng ý với Thuỵ Thuỵ rồi mà. Em sẽ yêu anh mãi mãi, chúng ta không bao giờ cách rời.” [Em xin lỗi, em lại bị con ác quỷ kia mê hoặc, suýt nữa không giữ được lời hứa không rời xa anh…]

“Chú Thẩm nói em là người yêu định mệnh của anh, vậy cả đời này anh chỉ yêu mỗi em thôi đúng không? [Chỉ nuông chiều em.]

“Ừm, anh yêu em, chỉ yêu mỗi em.” Thần Thuỵ nắm tay Tô Nguyên, hai bàn tay đan chặt.

Không biết là ai chủ động mà cả hai bắt đầu trao nhau nụ hôn thật sâu.

Tô Nguyên vòng tay qua cổ Thẩm Thuỵ, hết lòng đáp lại nụ hôn đó.

Thẩm Thuỵ tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen như mực, chỉ còn ánh đèn neon le lói từ tháp Minh Nguyệt.

Tô Nguyên bị nụ hôn gây mụ mị đầu óc, căn bản không nhớ mình lên giường như thế nào, chỉ cảm thấy cả người nóng ran.

Cảm giác như đang chìm nổi trong nước vô tận, tuy rằng có chút đau đớn nhưng nhiều hơn đó là sự sung sướng.

Cổ họng cậu khản đặc, mặc cho hắn dẫn dắt cậu trầm luân, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại như thể không có điểm dừng.

Rốt cuộc khi cả hai chạm tới đỉnh của niềm vui sướng tột độ, ai cũng có thể nghe thấy nhịp tim vang dội của đối phương.

Lúc ý thức dần mơ hồ, cậu loáng thoáng nghe thấy hắn nói: “Ngủ ngon, Nguyên Nguyên.”

Tô Nguyên nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.