Edit: Dii

________________

"Tuần sau ba của con phải đi công tác, chuyện họp phụ huynh..."

Phí Lan đứng ở phòng khách, tay cầm một ly nước, nhìn người đàn bà đi ra từ phòng bếp: "Phụ huynh tôi ở đâu ra?"

Khương Huệ cũng đã quen với tính nết của Phí Lan, bà ta vén lọn tóc sang bên má, dịu dàng hỏi: "Con có thể nói với ba mình, đây là chuyện giữa hai người."

Phí Lan buông mắt.

Hắn nhấp một ngụm nước rồi nở nụ cười.

"Dì Khương, chiều hôm nay lúc Diệp Lệnh Úy ngã ở sân trường, dì biết cậu ấy gọi tôi là gì không?" Phí Lan nhẹ giọng nói, nhấn nhá rõ ràng những chỗ mà người đàn bà này đau xót.

"Cậu ấy gọi tôi là anh trai." Phí Lan lạnh nhạt nói, không hề mang theo chút cảm xúc nào: "Giống như khi còn bé vậy."

Khương Huệ này chẳng quan tâm ai khác kể cả bản thân mình, bà ta chỉ muốn có một tình yêu vĩnh cửu, lật trời lật đất, thề non hẹn biển.

Người duy nhất có thể khiến mặt nạ của bà ta rạn nứt, Phí Lan biết đó là Diệp Lệnh Úy.

Con trai của bà ta, bà ta phải biết đau.

Khương Huệ đứng bên bàn ăn, trên bàn có bình Bách Hợp mà dì trong nhà vừa đổi lúc sáng, cánh hoa dày nặng tựa tuyết, làm bật lên sắc mặt hiện tại của Khương Huệ.

Phí Lan nở nụ cười, không lên tiếng.

Từ lúc bà chọn Phí Thương thì nên biết, cục diện lúng túng này sẽ có ngày xảy ra, cậu bé lễ phép gọi bà ta là dì Khương khi còn bé, hiện giờ vẫn cứ gọi như thế, nhưng giọng điệu và thần thái đã khác xưa, tựa như kèm theo sự cười cợt trào phúng.

Nhưng bà ta chưa bao giờ hối hận, cho tới hiện tại vẫn vậy.

Bà đưa tay dọn lại bộ đồ ăn trên bàn, dịu dàng nói: "Vậy thì liên quan gì đến dì?"

Sống chết có số, bà cũng chẳng làm gì được.

Phí Lan thờ ơ vô cảm, hắn chẳng có chút quan tâm nào với những người này.

Dù là Khương Huệ, hay Phí Thương, hoặc bất kỳ người nào khác.

Lúc Diệp Lệnh Úy bắt lấy ngón tay hắn, hắn cúi đầu nhìn cậu trai có một cần cổ trắng nõn, từ bên gáy cậu lăn xuống những giọt mồ hôi, lòng bàn tay cậu mềm mại thon gầy.

Khi còn bé Diệp Lệnh Úy chưa từng thân cận với hắn đến thế, cùng lắm là rụt rè gọi một tiếng "anh ơi".

Phí Lan nghe cậu đau đớn mà kêu than, không biết tại sao tim hắn lại thấy đau, tựa như hắn cũng đang đồng cảm với người bị bệnh tim, nhưng cũng cảm thấy thật dễ chịu.

Khó chịu thì cả hai cùng khó chịu.

Cứ thế mà chết chung một chỗ.... Trước trăm cặp mắt đổ dồn vào, cứ như chuyện dĩ nhiên.

Phí Lan buông mắt, chậm rãi rút tay ra, ngón tay của Diệp Lệnh Úy cũng buông lỏng rơi xuống.

"Anh ơi."

Đối phương nhẹ nhàng gọi.

Phí Lan không kịp nghĩ nhiều, tay nhanh hơn não, hắn nắm lấy tay Diệp Lệnh Úy, ngồi xuống trước mặt cậu.

"Anh."

Hắn nắm chặt lấy tay Diệp Lệnh Úy, đè giữ lại, mặt mày thì hờ hững thờ ơ, tựa như khu rừng yên tĩnh đáng sợ không có lấy một nhành cỏ nào lung lay: "Đừng gọi bậy, tôi không phải anh trai cậu."

Sau khi đưa người đến phòng y tế, một mình hắn ở lại ngoài hành lang đờ người ra thật lâu, giận chó đánh mèo là hành vi ngu xuẩn, nhưng thứ suy nghĩ âm u và kích động hồi nãy dường như đã chiếm cứ hết tâm trí hắn.

Cậu ấy gọi hắn là anh trai, từ nhỏ đã gọi, dù bọn người kia có thế nào, ít nhất Diệp Lệnh Úy là vô tội.

Lúc còn nhỏ Phí Lan hay chú ý tới thân thể bệnh tật của Diệp Lệnh Úy, cậu như con thú nhỏ tội nghiệp, lần đầu cậu gọi hắn là "anh ơi", Phí Lan đã cảm thấy thật thích thú.

Mong manh dễ vỡ, Phí Lan thích có một em trai như thế, chỉ có hắn mới biết cách bảo vệ thứ đồ sứ mỏng manh này.

Cũng chỉ có hắn mới có tư cách phá hủy.

Họp phụ huynh của lớp 12 tiến hành đúng lịch.

Diệp Lệnh Úy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau vẫn đi học theo thường lệ. Vừa vào đã thấy Cao Lâm Hạo lăn qua lăn lại trên bàn kêu gào.

"Sao trên thế giới lại có ba chữ họp phụ huynh vậy?"

"Tôi có nên bỏ tiền ra ngoài thuê ai đó đi họp giúp không?" Cao Lâm Hạo đột nhiên nói, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ: "Nhưng tôi làm gì có tiền."

Diệp Lệnh Úy ngồi xuống: "Họp phụ huynh?"

"Không phải cậu xin nghỉ sao?" Gần đây Cao Lâm Hạo rất hay nói chuyện với Diệp Lệnh Úy, hôm qua cậu nghỉ học nên không có ai để Cao Lâm Hạo nói chuyện, mà nói với anh Lan thì nhạt nhẽo muốn chết.

Anh Lan còn chẳng thèm để ý cậu ta.

"Vẫn ổn." Diệp Lệnh Úy nói như chuyện nhỏ.

Sau khi phát hiện cậu bị bệnh tim, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần lúc thường đừng làm việc nặng nhọc, phẫu thuật xong rồi thì tỷ lệ hồi phục rất cao.

Cao Lâm Hạo không hiểu lắm, nhưng thấy sắc mặt Diệp Lệnh Úy không tồi thì cũng nhẹ lòng mà bắt đầu lải nhà lải nhải.

"Cậu quên rồi à? Năm nào cũng họp phụ huynh đó, thường là sẽ vào lúc mới thi xong. Lần trước họp phụ huynh, không biết Pokemon nói gì với mẹ tôi, suýt chút nữa lỗ tai tôi đã lìa khỏi đầu ngay trên sân trường."

"Thật ra theo tôi ấy, kết quả học tập đâu thể chứng minh anh hùng? Tôi đâu có thèm thi Thân Đại, Kinh Đại, tôi chỉ muốn làm cậu bé bán hoa nhỏ nhoi."

(*Thân Đại và Kinh Đại là hai trường đại học, tác giả để gọn nên nếu dịch ra đại học Kinh thì kì quá, mình cũng không chắc nó là Bắc Kinh hay không nên thôi để nguyên.)

Cao Lâm Hạo bắt đầu khua tay khua chân về kế hoạch bán bông tương lai của mình, Diệp Lệnh Úy rất nể tình mà ngồi nghe say sưa.

Mấy thằng bạn của Cao Lâm Hạo toàn chê cậu ta xàm xí, đến phiên Diệp Lệnh Úy thì được cậu nghiêm túc lắng nghe, Cao Lâm Hạo cảm động đến suýt khóc.

"Có thể nhập khẩu về bán."

Cao Lâm Hạo nghe xong thì gật gù tán thành.

"Hơn nữa hoa cũng cần được chăm sóc tốt, dù cậu bán sỉ ra thị trường đi nữa, cậu cũng phải biết bảo quản nó, phải để cho nó luôn tươi tốt." Diệp Lệnh Úy chậm rãi nói.

"Còn tiếp, nếu cậu xuất khẩu hoa, vẫn phải bàn bạc buôn bán với người nước ngoài, cậu phải dùng tiếng Anh đúng không?"

"Đúng thế!" Cao Lâm Hạo vỗ bàn một cái, cảm thấy Diệp Lệnh Úy nói đúng vê lờ!

"..."

Cao Lâm Hạo nói về bản thân xong thì hỏi ngược lại Diệp Lệnh Úy: "Sau này cậu tính làm gì?"

Diệp Lệnh Úy suy nghĩ một chốc: "Vẽ."

"Vẽ?" Cao Lâm Hạo hơi mông lung, thích vẽ thì sao không tới lớp năng khiếu. Trung học số ba chia lớp rất đơn giản, lớp khoa học riêng, lớp nghệ thuật riêng.

(*Lớp khoa học ở đây bao gồm Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.)

Huống chi Cao Lâm Hạo lại chưa từng thấy Diệp Lệnh Úy vẽ bao giờ.

Diệp Lệnh Úy có tài vẽ tranh trời cho, nhưng cậu chưa từng hướng tới phương diện này, lúc trước học ban xã hội thì cũng khá giỏi thôi chứ không thích lắm.

Mấy hôm trước, cậu bất ngờ phát hiện năng kéo dưới hộc bàn của nguyên thân có một xấp giấy vẽ rất dày, toàn là tranh truyện. Nguyên thân trầm lặng ít nói, nhưng trí tưởng tượng của cậu ấy lại rất phong phú.

Thật ra thử một xíu cũng ok.

"Vẽ khó lắm đó. Trước đây mẹ tôi cảm thấy tôi ngu ngốc quá, nói học năng khiếu sẽ có đường tắt hơn, nên khuyên tôi đi. Mẹ nó chứ đường tắt, đường nào mà tôi tắt được chứ!" Cao Lâm Hạo lầm bầm oán giận.

Diệp Lệnh Úy an ủi mà xoa đầu Cao Lâm Hạo, đây là người duy nhất trong sách khiến Diệp Lệnh Úy cảm thấy thật sự đáng yêu.

Trưa được nghỉ 40 phút, Diệp Lệnh Úy không bảo dì chuẩn bị cơm, tự đến cửa hàng mua bánh mì, ăn xong thì đi rửa tay rồi về phòng học.

Trong hành lang chẳng có mấy mống, buổi trưa nóng bức, bài tập lại nhiều, trừ những ai cũng đến nhà vệ sinh như Diệp Lệnh Úy ra thì chẳng ai dám lảng vảng bên ngoài.

Đến cửa nhà vệ sinh cậu mới phát hiện cái biển màu vàng to tướng "ĐANG SỬA CHỮA", Diệp Lệnh Úy đi xuống lầu, lầu dưới là địa bàn của lớp năng khiếu.

Nhà vệ sinh im ắng, Diệp Lệnh Úy rửa tay thì nghe thấy phòng kế bên truyền ra tiếng nghẹn ngào.

Tình cảnh này làm người ta thấy hơi rờn rợn.

"..."

Diệp Lệnh Úy xắn tay áo lên, gõ cửa: "Bạn gì đó ơi, sao thế?"

Cậu vừa hỏi xong, cửa đã bị đẩy ra, vốn không bị khóa.

Bên trong có một cậu trai đang ngồi xổm, tóc tai rối tung, trên áo đồng phục bị mất hai cái cúc áo, không mặc quần, mặt tèm nhèm nước mắt.

Đầu tiên là Diệp Lệnh Úy hết hồn nhảy dựng lên, hỏi ngay: "Sao cậu không khóa cửa?"

Vẻ ngoài của cậu trai kia rất ôn hòa, dù mặt tèm nhèm nước mắt nước mũi nhưng trông không kì cục, cũng không mang đến cảm giác bị bắt nạt.

Cậu ta co người lại, vẻ mặt uất ức: "Chúng nó không cho tôi khóa."

Chúng nó?

Diệp Lệnh Úy suy tư vài giây, ngay tức khắc biết "chúng nó" là chỉ ai, cũng chính là bọn lúc nguyên thân còn ở lớp số 7 từng bắt nạt cậu.

"Cậu đừng dây vào, mau đóng cửa lại rồi đi nhanh lên." Cậu trai nhỏ giọng nói: "Tôi ở đây tới lúc tan học là ổn."

Diệp Lệnh Úy nhếch miệng, dời đề tài: "Cậu tên gì?"

Trần Nhất Minh cúi đầu, ôm gối: "Trần Nhất Minh."

"Trần Nhất Minh..." Diệp Lệnh Úy kêu cậu ta một tiếng.

"Hiện giờ mới mười hai giờ thôi, tận chín giờ tối mới tan học." Diệp Lệnh Úy hơi bất đắc dĩ nói.

"Cậu chờ ở đây." Diệp Lệnh Úy tâm tình bất thường, chẳng ai lường được, khiến Trần Nhất Minh không phản ứng kịp, cũng không ngăn kịp.

Diệp Lệnh Úy rời đi, nét tàn bạo trên hàng mày cậu dần tỏa ra. Không phải cậu lo chuyện bao đồng, mà vì cậu đồng cảm cho những sỉ nhục và khổ sở mà nguyên thân từng chịu đựng.

Trần Nhất Minh cố gọi Diệp Lệnh Úy lại. Cậu biết cậu trai có vẻ ngoài bắt mắt này, Diệp Lệnh Úy lớp xã hội, hiện giờ đã chuyển đến lớp số 1, trước đây hầu như lúc nào cũng bị bắt nạt, hiện giờ thì không biết thế nào.

Bản thân cậu ta còn lo chưa xong, còn làm trò gì đây? Trần Nhất Minh cười khổ, một nụ cười bất đắc dĩ.

Diệp Lệnh Úy có mang theo quần áo bên người, dì trong nhà sợ cậu toát mồ hôi sẽ bị cảm, Diệp Lệnh Úy dễ bị cảm lắm.

Cao Lâm Hạo thấy Diệp Lệnh Úy vội vàng đi vào, xong lại vội vã ra ngoài, cậu ta rướn cổ lên gào: "Ê làm trò gì mà chạy nhanh thế?"

"Chán sống rồi hả?!" Cao Lâm Hạo chạy tới hành lang, dù Diệp Lệnh Úy không chạy mà chỉ đi hơi nhanh một chút thôi, cậu ta vẫn thấy lo phát sợ.

Hôm qua trời nắng gắt, mặt đất bị hun cho nóng rát, nếu anh Lan không đỡ Diệp Lệnh Úy kịp lúc thì có lẽ cậu đã bị bỏng rồi.

Lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cao Lâm Hạo lo lắng cho một người đến thế.

Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Úy đi xuống lầu, không phải đến nhà vệ sinh tầng này.

Diệp Lệnh Úy cầm túi giấy, còn chưa kịp bước vào cửa đã thấy một đám con trai cao lớn vây quanh Trần Nhất Minh, mỗi đứa đánh một cú đạp một cái, Trần Nhất Minh co quắp nằm trên đất, ánh mắt mất tiêu cự, như một đứa bé mới sinh chẳng biết vui giận.

Cậu ta không mặc quần, trên chân đã ứ bầm máu, có vài tên còn đạp lên mông cậu ta, sau đó chúng cười ầm lên.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Diệp Lệnh Úy chứng kiến cảnh này. Dù từng thấy trên internet rồi nhưng khi được coi "live" thì vẫn khiến người ta nổi hết da gà.

Nguyên thân được đặt cạnh thùng rác cũng từng bị đối xử như thế, trong sách chỉ miêu tả vỏn vẹn dăm ba câu, hiện giờ tận mắt thấy rồi, Diệp Lệnh Úy mới hiểu rõ rốt cuộc nguyên thân đã phải chịu đựng những gì, lúc ấy đã khổ sở bao nhiêu.

Dù không bị đánh dập, nhưng bị cô lập thế cũng đủ khiến nguyên thân sụp đổ.

Diệp Lệnh Úy do dự giữa cây gậy mình mang theo và cây gậy gỗ dựng ở cửa, cuối cùng chọn cây gậy gỗ kia, khom lưng nhặt lên rồi giáng lên lưng của tên con trai mặc áo sơ mi.

Sức cậu dùng rất mạnh, tiếng vang kêu to, nhà vệ sinh im ắng ngay lập tức, tất cả đều dừng tay nhìn người bị đánh, sau đó nhìn tới sau lưng hắn.

Diệp Lệnh Úy đứng ngược sáng, không rõ vẻ mặt cậu.

Trần Nhất Minh ôm đầu, từ kẽ hở của ngón tay, cậu ta nhìn thấy đôi giày trắng lúc nãy rời đi rồi trở lại, nước mắt lặng thinh rơi xuống.

Diệp Lệnh Úy vứt túi giấy đến trước mặt Trần Nhất Minh, lạnh lùng nói: "Đi thay đi."

Trần Nhất Minh không dám động đậy.

Diệp Lệnh Úy cười khẽ, lắc lắc cổ, gõ gậy xuống đất, giọng điệu lạnh lùng khác hẳn với lúc cậu tò mò hỏi tên người ta.

"Tôi kêu cậu đi thay."

Trần Nhất Minh cắn răng, chậm chạp bò dậy rồi cầm túi giấy vào phòng.

Mãi đến khi cửa đóng lại, Nguyên Tùng vẫn nhìn Diệp Lệnh Úy. Hắn không ngăn cản, cũng tựa như không nhận ra đau đớn trên lưng.

"Mày biết mày đang làm gì ở đây không?" Giọng của Nguyên Tùng vang lên sau lưng Diệp Lệnh Úy: "Diệp Lệnh Úy, con ma ốm, mày chê mình sống lâu quá thì có thể nói thẳng, để tao giúp mày đi sớm một chút."

Đương nhiên Nguyên Tùng biết Diệp Lệnh Úy, cậu là ma ốm lớp số 7.

Biết rất rõ là đằng khác, khi cậu thấy một người, mà lòng cậu cảm nhận được vẻ đẹp chói lóa của đối phương, thì đó là Diệp Lệnh Úy.

Đây là miêu tả gần đây ở trên diễn đàn, trước kia không phải như thế, trước kia nó phải là "Nếu cậu nhìn thấy một người, mà người kia trông như ma ám, đó là Diệp Lệnh Úy".

Nguyên Tùng cũng có tìm hiểu, muốn biết rốt cuộc đây là người thế nào, sao trong một thời gian ngắn lại thay đổi được đánh giá của mọi người.

Lúc Diệp Lệnh Úy xoay người lại, Nguyên Tùng vốn chẳng nghĩ tới mấy lời trên diễn đàn mà đã nảy ra cái tên Diệp Lệnh Úy ngay lập tức.

Đẹp đến rát mắt người ta.

Nhưng Nguyên Tùng không phải "tên cuồng nhan sắc", hắn chỉ muốn đập cho Diệp Lệnh Úy một trận.

Diệp Lệnh Úy cầm gậy đứng dựa tường, cười vô tội: "Tôi không sợ các người, nhưng tôi sẽ tố cáo."

Nguyên Tùng trưng bản mặt cà lơ phất phơ ra, đuôi mày của hắn còn có một hình xăm mặt trăng to bằng ngón cái, đã từng vì thế mà bị kỷ luật, nhưng vì hắn học tập tốt nên được cho qua, mọi chuyện bị bỏ lơ.

Nguyên Tùng hơi cúi đầu, nhìn Diệp Lệnh Úy: "Giờ mày cầu xin tao đừng giết mày đi, tao có thể suy nghĩ lại."

"Tao đếm đến ba," Nguyên Tùng cười nói: "Nhờ bản mặt đẹp đẽ của mày đấy, bé đáng yêu."

Diệp Lệnh Úy bấu chặt cây gậy.

"Một."

"Có bệnh tim mà còn đòi khoe mẽ? Trong đầu mày nghĩ gì ấy nhỉ?"

"Hai."

Diệp Lệnh Úy để tay ra sau lưng.

"Cậu tới đây, tôi nói cậu nghe." Diệp Lệnh Úy ngắt lời Nguyên Tùng, tỏ ra hiền lành, dáng vẻ đánh lừa người khác.

Dù có là ai đi nữa.

Nguyên Tùng cau mày nhìn Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy chủ động lại gần, ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời nơi hành lang, cậu hiện ra lấp lánh như yêu tinh.

"Tôi nói rồi..."

Diệp Lệnh Úy siết cây gậy cậu mang từ lớp đến đây, ngay lúc Nguyên Tùng sơ hở, cậu giơ lên thụi vào bụng hắn.

Gậy màu đen, trên thân gậy có mấy nút điều khiển màu đỏ.

Nguyên Tùng đau đến gọi cha gọi mẹ, ngã rạp xuống đất, chẳng còn hơi mắng nữa, chỉ có thể cố sức ra hiệu cho mấy tên đàn em đánh Diệp Lệnh Úy, nhưng bọn chúng bị hết hồn, nhìn vật trong tay Diệp Lệnh Úy mà sợ ngây người.

Đó là cái gì?

Nguyên Tùng quơ tay khắp đất, mò được một tờ giấy, miễn cưỡng nhìn mấy dòng chữ trên đó.

___ Côn điện sạc pin phòng thân, dùng pin sạc USB, sạc một lần dùng ba ngày, điện đủ giật chết lang sói! Nên mua nên mua!

Đệch!

Nguyên Tùng muốn ngừng thở tới nơi, mắt tối sầm, bất tỉnh.