Dung Chân xuyên sách.
Nàng xuyên thành một nhân vật quần chúng, chẳng có gì đặc biệt, trong quyển sách cũng bình thường hệt như bao người khác.
Nàng là Đại sư tỷ trong môn phái, tu vi chẳng thể bay cao, vô vọng thăng cấp, nhưng cũng may là không đến mức tự tìm đường chết.
Theo nội dung trong sách, Dung Chân sẽ chết trong tay tên đại phản diện Hạ Huyền Linh, để lại sư muội kiêm nữ chính vì nàng báo thù, từ đó thúc đẩy mạch truyện phát triển.
Hạ Huyền Linh, hung thú thượng cổ, bản tính tà ác, từng đại chiến với nam chính Đế Ngô, cả hai đều bị trọng thương, hắn ta phải ẩn tích suốt mấy trăm năm để khôi phục nguyên khí.
Vừa xuyên sách đến, Dung Chân đã muốn ngã ngửa.
Chết tiệt, quyển sách này nàng đọc từ mấy năm trước rồi, nội dung gần như quên hết, làm sao nhớ nổi tên phản diện kia trốn ở đâu chứ?
Cái gì mà tự cứu cho nữ phụ, nàng lười lắm, dù sao cũng sống thêm được mấy trăm năm rồi, so với người thường tốt hơn nhiều rồi còn gì.
Dung Chân quyết định cứ sống an nhàn, ung dung tự tại, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, tận hưởng cuộc sống.
Cho đến một ngày nọ, nàng ra khỏi cửa, suýt chút nữa bị một con mèo đen yếu ớt làm vấp ngã.
Mèo trong Tu chân giới, sao có thể bỏ qua cơ chứ, huống chi nó còn tự dâng đến tận cửa.
Dung Chân mang nó về nuôi, biến nó thành linh thú khế ước của mình.
Ngày nào nàng cũng chăm sóc, yêu thương, vuốt ve con mèo nhỏ.
Ai mà có thể từ chối một bé mèo đáng yêu cơ chứ.
Rồi một ngày kia, linh miêu khỏi hẳn vết thương, hóa thành hình người.
Nhìn dung nhan của đại phản diện Hạ Huyền Linh trước mặt, Dung Chân đứng hình, chân tay bủn rủn.
Hạ Huyền Linh thấy vẻ mặt kinh hoàng của nàng, thản nhiên cúi đầu liếm nhẹ vành tai nàng.
"Sao vậy? Ngạc nhiên đến thế sao?"
Hạ Huyền Linh hỏi, vẻ mặt vô tội.
"Không phải ngày nào nàng cũng ôm ta, vừa vuốt ve vừa nói ‘Mèo con, nếu ngươi biến thành người, giúp ta luyện chế linh dược thì tốt biết mấy’ hay sao?"
"Nàng xem, ta không phải đã nghe lời nàng rồi đây."