Không ai ngờ rằng, Vu Sảng sợ máu.

Khi Lục Nhất Mãn xuất hiện trong căn phòng chật hẹp, Dư Tứ Minh không giấu nổi vẻ sửng sốt trên mặt, nhưng rất nhanh sau đó là tràn đầy vui mừng.

Cậu ta gần như lập tức chống tay vào bàn đứng dậy, kéo lê đôi chân mềm nhũn chạy về phía anh, muốn lao vào vòng tay anh để tìm kiếm sự an ủi.

Nhưng Lục Nhất Mãn không nhìn cậu, mà giương mắt về phía Vu Sảng đang nằm trên đất, thấy vết máu trên trán hắn, anh rũ mí mắt, một tay vác hắn lên vai.

Khi chạm vào vòng eo săn chắc của hắn, anh bèn siết chặt cánh tay.

Dư Tứ Minh đang lao tới bỗng dừng bước, ngơ ngác nhìn anh.

"Em có muốn cùng đến bệnh viện không?"

Anh vác Vu Sảng lộn ngược trên vai mà vẫn không quên quay lại hỏi cậu. Giọng nói thật nhẹ bẫng, thật dễ xoa dịu lòng người.

Dư Tứ Minh đờ đẫn nhìn vào mắt anh, có lẽ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, nên gật đầu theo lời anh.

"Vậy đi cùng anh." Anh cong mắt mỉm cười, lại dịu dàng bảo: "Đừng sợ."

Dư Tứ Minh chợt thấy cay cay nơi sống mũi, cúi đầu che giấu đôi mắt đỏ hoe, gật đầu lộn xộn.

...

Vết thương của Vu Sảng không nặng, chỉ là chấn động não nhẹ, nhưng Dư Tứ Minh vẫn đứng ngồi không yên, trên mặt không giấu nổi vẻ ăn năn và khó xử.

Cậu vốn là người dễ mềm lòng.

Lục Nhất Mãn lặng lẽ nhìn cậu.

"Anh Nhất Mãn." Nhận ra ánh mắt của anh, Dư Tứ Minh hơi ngượng ngùng gọi.

"Sao vậy?" Anh mỉm cười dịu dàng.

"Không có gì."

Đối phương cúi đầu, lén lau mắt.

Anh cởi áo khoác đắp lên vai cậu, đối phương khi nãy vội vàng ra ngoài, trên người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh. Khi được bao phủ bởi hơi ấm, đối phương ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át như hồ nước trong vắt.

"Anh Nhất Mãn..." Dư Tứ Minh mở miệng, khẽ thì thầm, không khỏi ngẩng cằm hướng về phía anh.

"Đừng lo, sẽ không sao đâu."

Anh khẽ lên tiếng, kéo áo quàng kín người cậu, đầu ngón tay kịp thời rút ra.

Đối phương sững người, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ôn hòa lại sáng trong của anh, cậu chợt tỉnh ngộ, nhất thời xấu hổ cúi đầu, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào cổ áo.

Một lúc sau, cậu lén nhìn anh bằng khóe mắt, chỉ thấy anh đang đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, đôi mắt đào hoa nhạt nhòa không gợn cảm xúc.

Dư Tứ Minh chợt sững sờ, trái tim được bao phủ bởi hơi ấm như có luồng gió lạnh thổi qua.

Đột nhiên, đồng tử cậu khẽ co lại, nhìn bóng người ở cuối hành lang, cơ thể trở nên cứng đờ.

Lục Nhất Mãn cũng bị thu hút bởi chuỗi bóng đen đó.

Mấy vệ sĩ cao lớn vạm vỡ mặc vest đen chiếm đầy hành lang, khí thế đen nghịt khiến cả y tá cũng phải dừng bước, ngạc nhiên nhường đường cho họ.

Còn người đi đầu là một người đàn ông cũng mặc vest đen nhưng toát lên vẻ quý phái, nhưng điều thu hút hơn cả là khuôn mặt đẹp đẽ đầy tính công kích của y.

Anh nhận ra ngay.

"Vu Xuyên..."

Dư Tứ Minh đang tựa vào anh, lí nhí gọi tên đối phương.

Đúng vậy, đó là em trai sinh đôi của Vu Sảng, Vu Xuyên.

"Ngài Lục." Người đàn ông mỉm cười, khẽ gật đầu chào anh, song vẫn giữ vẻ kiêu hãnh, không buồn đưa tay ra.

Từ khi bước đến đây, đối phương thậm chí không liếc mắt nhìn Dư Tứ Minh bên cạnh lấy một cái.

"Vu tổng."Nếu không đọc qua những miêu tả về y trong sách, hẳn chẳng ai tin được y và Vu Sảng lại là anh em sinh đôi.

Bởi vì đối phương trông chẳng giống Vu Sảng chút nào, khác hẳn với vẻ u ám lạnh lùng của Vu Sảng, là một người đàn ông, Vu Xuyên quá mức xinh đẹp.

Từ làn da trắng mịn đến đôi môi đầy đặn ửng hồng, tất cả đều quá đỗi rực rỡ.

Có lẽ điểm duy nhất giống Vu Sảng chính là đôi mắt phượng kia. Tuy nhiên, khác với vẻ lạnh lùng tối tăm của Vu Sảng, đôi mắt của y lại càng chiếu thêm ánh hào quang cho vẻ đẹp lộng lẫy ấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong lạnh lẽo không chút hơi ấm. Dù trên mặt y luôn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười ấy chưa từng lan tới đáy mắt.

Vu Xuyên cũng được coi là nhân vật đáng gờm, với tư cách là người thừa kế hiện tại của nhà họ Vu, đối phương không phải là kẻ có thể đánh giá qua bề ngoài.

Đôi mắt phượng dài nhỏ nhìn thẳng vào anh, đồng tử màu nâu nhạt hơn Vu Sảng, sâu thẳm như đầm lầy không thấy đáy.

Nhưng trên môi vẫn nở nụ cười với anh, "Ngài Lục, anh trai tôi không gây rắc rối gì cho anh chứ?" Giọng điệu kéo dài, ý tứ sâu xa, đúng chất công tử quý tộc cao ngạo mà vẫn bình tĩnh trước nguy nan.

"Không có." Anh lịch sự mỉm cười.

Với người như vậy, tất nhiên không cần người khác nói rõ tình hình, đã tự tay điều tra rõ ràng từ lâu.

Hơn nữa, đối phương là một người cực kỳ bảo vệ anh trai.

Mức độ cực đoan của y đến nỗi, vì những tình huống đặc biệt của Vu Sảng, dù gia tộc họ Vu đang bị tấn công từ mọi phía, chịu áp lực ghê gớm cả trong lẫn ngoài, y vẫn một mình đưa Vu Sảng ra khỏi vòng rắc rối.Đến khi gia tộc họ Vu đã nằm gọn trong tay, việc đầu tiên y làm là chuyển phần lớn cổ phần cho Vu Sảng.

Ai cũng bảo y điên rồi. Bất kỳ người nào ở địa vị cao, quyền lực lớn đều càng có nhiều kẻ thù xung quanh, càng ít người đáng tín nhiệm, ngay cả người thân cũng muốn tranh giành mà níu giữ mọi quyền lực trong tay mình.

Vậy mà y lại không tiếc cắt xẻ quyền lực của mình, chỉ để đặt Vu Sảng lên vị trí cao nhất.

Thực tế chứng minh, y không chỉ bảo vệ được Vu Sảng, mà Vu Sảng cũng đứng vững ở vị trí đó, không phải là tờ giấy mỏng manh dễ vỡ, mà là bức tường đồng vách sắt không thể phá vỡ.

Cho đến bây giờ, Vu Xuyên vẫn sống riêng với Vu Sảng bên ngoài. Dư Tứ Minh nhiều lần bị Vu Sảng giam cầm, rồi lại nhiều lần trốn thoát, khó nói trong đó có bàn tay của Vu Xuyên hay không.

Sách đã viết rõ ràng, y chẳng coi trọng Dư Tứ Minh tầm thường kia chút nào, cho rằng cậu ta không thể cho Vu Sảng những gì hắn muốn.

Vu Xuyên không nói thêm với anh nữa, nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, như thể những lời ngắn ngủi vừa rồi chỉ vì anh đáng được nhìn nhiều hơn Dư Tứ Minh một chút mà thôi.

Anh không khỏi nhướng mày, khẽ mỉm cười.

"Canh gác cẩn thận, không có lệnh của tôi, không ai được vào."

"Vâng!"

Vu Xuyên cao quý đến mức chẳng thèm liếc nhìn ai thêm lần nào, bước thẳng vào phòng bệnh. Những vệ sĩ cao lớn, vạm vỡ lập tức đứng gác hai bên phòng, sừng sững như hai bức tường.

Dư Tứ Minh có phần sợ Vu Xuyên, nhưng khác với nỗi sợ khi đối diện Vu Sảng, ánh mắt cậu rõ ràng phức tạp hơn nhiều.

Lục Nhất Mãn chẳng hứng thú canh cửa cho người khác. Đã có Vu Xuyên đến, anh định rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mảnh khảnh của Dư Tứ Minh, anh lại dừng bước, hạ giọng hỏi nhẹ nhàng: "Tứ Minh, em muốn đợi ở đây không?"

Dư Tứ Minh đau đáu nhìn cánh cửa bị canh gác nghiêm ngặt trước mặt, mím chặt đôi môi tái nhợt, khẽ đáp: "Không ạ."

"Vậy tốt rồi, để anh đưa em ra ngoài."

Dịu dàng như một quý ông khiêm nhường.

Sự dịu dàng ấy của anh đã tiếp thêm cho Dư Tứ Minh rất nhiều can đảm. Cậu nắm chặt vạt áo trên vai, hơi ấm lại tràn ngập cơ thể. Nhìn vào đôi mắt kiên nhẫn đang chăm chú quan sát mình, cậu lấy hết can đảm nói: "Anh Nhất Mãn... anh có thể cho em tá túc tạm thời được không?"

Giọng cậu nhỏ dần về cuối câu, gương mặt bất chợt ửng hồng.

Căn phòng cũ của người bạn kia, cậu không định quay lại nữa. Mọi chuyện xảy ra ở đó trước đây đã để lại cho cậu một bóng ma ám ảnh. Giờ đây, cậu đang rất cần một người đáng tin cậy ở bên cạnh để an ủi mình.

Cậu lo lắng nhìn Lục Nhất Mãn, đôi mắt anh long lanh như hồ nước dưới ánh trăng, nhưng không hiểu sao, đồng thời cũng chứa đựng sự lạnh lẽo của đêm trăng ấy. Nhàn nhạt, không mấy ấm áp.

Khi cậu dần trở nên bất an, Lục Nhất Mãn mở lời.

"Được thôi."

Cậu ngẩng đầu lên, thấy nụ cười trên gương mặt anh, trái tim đang treo lơ lửng của cậu lập tức được thả xuống.

...

Căn hộ Lục Nhất Mãn ở là một nơi lí tưởng dành cho người độc thân. Rèm cửa màu ấm áp, thảm mềm mại, vài chậu cây xanh tươi sống, kể cả những đồ trang trí trên tường và chuông gió ngoài ban công đều khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm áp, hạ thấp phòng vệ.

Dư Tứ Minh vừa bước vào đã thấy tâm trạng dịu lại, cảm giác an toàn dễ chịu bao bọc cậu. Khi Lục Nhất Mãn mang quần áo thay ra, cậu đã ngồi trên ghế sofa, thậm chí chưa kịp thay giày.

Thấy Lục Nhất Mãn, cậu vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng cúi đầu.

"Em chắc mệt lắm rồi, mấy bộ quần áo này đều là mới mua, chưa gỡ bảng giá. Em tạm mặc trước, anh sẽ dọn dẹp phòng nghỉ cho em."

Lục Nhất Mãn không hề trách móc cậu, giọng điệu vẫn ôn hòa như thường lệ.

Điều này khiến Dư Tứ Minh cảm thấy lòng mình se lại, bất giác dâng lên một cảm xúc bồng bột. Nếu lúc đó cậu chịu vạch trần tấm màn mỏng kia, liệu có phải...

Cậu đón lấy bộ quần áo, cảm nhận chất vải mềm mại, xoa dịu phần nào tâm trạng của cậu. Khi ngẩng đầu lên, những lời bồng bột dâng đến chót môi, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình thản ấy, cậu lại nuốt trở vào.

"Anh Nhất Mãn, bộ quần áo này có phải..."

"Anh không thiết kế đồ nam."

Câu trả lời không chút do dự, cắt ngang dòng suy tưởng của cậu.

Cậu khựng lại, môi hơi mím lại, khô khốc.

"À... vậy ạ."

Họ cùng một trường, nhưng khác khoa, có thể xem như hàng xóm. Lục Nhất Mãn học Thiết kế, còn cậu học Hội họa dầu.

Bầu không khí tĩnh lặng dần phá vỡ không gian ấm áp, Dư Tứ Minh quay đầu đi, nói với chút vội vàng: "Vậy em đi tắm rửa trước nhé, cảm ơn anh Nhất Mãn."

Nhìn bóng lưng hơi vội vã của cậu, trong im lặng, Lục Nhất Mãn ở lại phòng khách, cúi đầu nhìn tấm thảm màu be bị dấu chân làm bẩn, đôi mắt anh một mảnh bình lặng.

Nơi ngủ mà Lục Nhất Mãn chuẩn bị cho cậu là tấm chiếu tatami trong phòng đọc sách. Phòng khách chính khó có thể dọn dẹp kịp, vì ở đây anh không tiếp khách qua đêm, ngay cả Bành Đa Đa, người được xem là "bạn bè thân thiết", khi đến cũng chỉ ngủ trên ghế sofa.

Chiếu tatami đặt trong phòng đọc sách là vì anh thích đọc sách dưới ánh nắng chiều. Đôi khi ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu xuống, anh sẽ nằm trên đó chợp mắt một lát.

"Lục Nhất Mãn" trước đây không có sở thích này, chiếu tatami này là do anh đến mới lắp đặt, nệm và chăn ga đều mới, chưa được sử dụng.

"Phòng khách tạm thời không thể dùng được, em chịu khó ở đây một đêm nhé."

Lục Nhất Mãn mặc bộ đồ ở nhà màu nhạt đứng ở cửa, anh đeo cặp kính viền bạc, đứng đó với vóc dáng cao ráo, tự nhiên toát lên vẻ tao nhã.

Dư Tứ Minh quay đầu nhìn anh, rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một tính cách tốt bụng, nhưng không hiểu sao, Lục Nhất Mãn bây giờ, mỗi cử chỉ hành động đều khiến người ta rung động không thôi.

Ngay cả khi nói chuyện, yết hầu chuyển động lên xuống, cũng khiến cậu không thể dời mắt.

Làn da trắng lạnh như vậy, nếu hôn lên để lại dấu vết, sẽ đẹp đến mức nào?

Những suy nghĩ lệch lạc khiến Dư Tứ Minh đang thất thần đỏ mặt cúi đầu, cậu vẫn là một cậu sinh viên ngây ngô mới tốt nghiệp, khó có thể kiềm chế được lòng mình.

"Sao thế, sợ ở một mình à?"

Trong ánh sáng đan quyện với bóng tối, ngón tay thon dài của Lục Nhất Mãn đẩy nhẹ gọng kính, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua mặt kính, khiến tim Dư Tứ Minh đập thình thịch, trong tích tắc, chân cậu run rẩy, trái tim lúc này như có hàng ngàn con bướm đang bay loạn xạ.