Giản Văn lấy lùi làm tiến

Nhận được lời tỏ tình, Tô Dư Phong cực kỳ vui sướиɠ, nhưng nhiều hơn là cảm giác lo lắng, không biết nên làm gì mới phải.

“Giản Văn…” Tô Dư Phong quay mặt đi, nhìn về phía cửa phòng, “Em xin lỗi…”

Không phải là không muốn Giản Văn làm bạn trai, chỉ là sợ hãi, sợ đến một ngày nào đó bí mật bị bại lộ, nhận lại là ánh mắt khϊế͙p͙ sợ và chán ghét của đối phương.

Tô Dư Phong cảm thấy bản thân cứ như đang đứng trêи đống lửa ngồi trêи đống than, không nhịn được muốn đứng lên rời khỏi căn phòng này.

Buổi ca hát vừa mới mở màn đã phải tan cuộc.

Ánh mắt Giản Văn tối lại, bắt lấy một bên cánh tay của Tô Dư Phong, kéo nhẹ ra đằng sau.

Cơ thể Tô Dư Phong mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào vòng ôm của Giản Văn. Thắt lưng của cậu bị gắt gao giữ chặt như gông xích, không thể chạy thoát được.

“Vì sao? Tiểu Phong, rõ ràng là em có cảm giác với anh mà?”

Tim Tô Dư Phong đập ngày càng nhanh, chật vật quay mặt ra chỗ khác nói dối, “Em không biết anh đang nói cái gì, anh nghĩ nhiều rồi.”

Biểu hiện của mình rõ ràng thế à…

“Tiểu Phong…”

Tô Dư Phong cắn môi, “Anh buông em ra đi, em mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.”

Giản Văn nhìn cậu chằm chằm, thần sắc không rõ. Một hồi lâu sau hắn mới buông Tô Dư Phong ra.

“Anh đưa em về.”

“Không cần.” Bộ dạng của Tô Dư Phong gần như là chạy trối chết.

Giản Văn cũng chẳng để ý lời từ chối của cậu, yên lặng đi theo sau, hộ tống cậu về nhà an toàn. Bây giờ đã muộn rồi, Giản Văn sợ để Tô Dư Phong đi một mình sẽ gặp phải kẻ xấu. Tô Dư Phong nhỏ bé yếu ớt như vậy, nhỡ gặp bắt cóc thì thoát thế nào được?

Tô Dư Phong cũng mặc kệ người đằng sau, trầm mặc bước về phía trước.

Sau khi trở về phòng khách sạn, Tô Dư Phong khóa kỹ cửa, lấy lọ thuốc ra.

“Nếu như có thể làm bạn cả đời thì tốt rồi…”

Tô Dư Phong rót nước, nuốt xuống một viên thuốc với hi vọng thuốc sẽ ổn định được cảm xúc hiện tại của cậu. Với tình huống này, cậu thật sự không biết phải đối mặt như thế nào…

Bởi vì không biết phải đối mặt với bạn tốt như thế nào nên Tô Dư Phong không đi về cùng Giản Văn mà đổi vé máy bay về trước.

Bây giờ cậu đã không còn là một minh tinh trong suốt tuyến 18 nữa. Theo độ hot của “Khiêu Chiến Đi”, nhân khí của cậu cũng tăng dần, có khá nhiều đối tác liên lạc, muốn hợp tác với cậu.

Nếu là trước kia, sau khi ghi hình xong, Tô Dư Phong có thể quay về nhà nghỉ ngơi, chờ đến ngày ghi hình tập tiếp theo, nhưng bây giờ thì khác, người đại diện đã nhận cho cậu một cái hợp đồng quay quảng cáo rồi.

Tô Dư Phong cũng không phản đối, có thứ gì đó để phân tán lực chú ý, cầu mà không được, dại gì không làm.

Là quảng cáo của một APP đặt đồ ăn. Tô Dư Phong lười biếng nằm dài trêи sofa chơi điện thoại.

“Ah~ lại đói bụng rồi, không muốn ra khỏi cửa thì phải làm sao bây giờ?”

Một cái APP xuất hiện trêи màn hình, Tô Dư Phong lập tức ấn vào.

Giây tiếp theo, cửa chính mở ra, Tô Dư Phong kinh ngạc ra nhận đồ ăn.

“Không ra khỏi cửa vẫn có thể thưởng thức mỹ vị. Hãy dùng XXX!”

Cái quảng cáo đơn giản này Tô Dư Phong quay rất thuận lợi, nhưng lại tốn thời gian ở khâu bối cảnh, thay quần áo và make up nên cũng mất nguyên một ngày.

Còn chưa tới giờ cơm cậu đã đói bụng rồi.

Trợ lý sinh hoạt lấy đồ ăn vặt ra, “Anh, em mang đồ ăn vặt cho anh. Nếu anh đói thì ăn một ít đi.”

Chủng loại đồ ăn vặt cực kỳ phong phú, ngoại trừ đồ ngọt như bánh kẹo còn có một ít cánh gà.

Tô Dư Phong cầm một cái cánh gà lên, ánh mắt dần đăm chiêu.

Lần trước quay quảng cáo ở nhà hàng kia, cậu nhìn đĩa vịt quay mà thèm gần chết, Giản Văn đã mua cho cậu rất nhiều đồ mặn ăn vặt, hình như có cả loại cánh gà này…

Ánh mắt của Tô Dư Phong nhìn xung quanh studio một lượt, nhịn không được lộ ra vài tia mất mát.

Cậu đã từ chối Giản Văn, còn tự sửa lịch trình, đi về trước…

Giản Văn nhất định đã hiểu rõ ý cậu, chẳng nhẽ còn đến chỗ này? Cậu cũng chưa nói là mình đi quay quảng cáo ở đâu…

“Anh, ở gần đây có một điểm tham quan du lịch không tồi, anh có muốn đi thử không?” Trợ lý sinh hoạt ở bên cạnh nhiệt tình bắt chuyện.

Tô Dư Phong lắc đầu, “Không, không cần đâu. Anh muốn về nhà nghỉ ngơi.”

“Vâng, cũng được. Anh mới ghi hình show tạp kỹ xong đã đi quay quảng cáo, còn chưa nghỉ được chút nào, em sẽ sắp xếp ngay.”

Bước chân Tô Dư Phong nặng trịch vì trong lòng chất chứa đầy muộn phiền, chậm rãi đi về phía nhà mình. Bởi vì mất tập trung nên bỏ lỡ mất thang máy, Tô Dư Phong quyết định leo từng bậc thang bộ đi lên.

Lúc về tới gần nhà mình, cậu phát hiện có một người đang đứng ngay trước cửa chờ đợi, dáng vẻ như đã chờ khá lâu…

… Là Giản Văn!

Tô Dư Phong yên lặng nhìn hắn, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

“Giản Văn… Anh đứng ở đây từ bao giờ? Có mệt không?”

Giản Văn thâm thúy nhìn cậu, “Em có ý tứ trốn tránh anh, nếu không ôm cây đợi thỏ thì biết bao giờ mới gặp được em?”

Tô Dư Phong xấu hổ khịt mũi.

“Tiểu Phong, anh đứng đây từ lâu rồi, rất mệt, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.”

Tô Dư Phong nhìn sang phía đối diện nhà mình, “Nhà anh cũng ở ngay đây mà? Anh về nhà nghỉ ngơi là được rồi.”

Giản Văn: “… Cũng đúng.”

Dứt lời, hắn vươn tay tóm lấy Tô Dư Phong, kéo cậu vào nhà mình.

Sức kéo không nhẹ, và Tô Dư Phong cũng không định phản kháng, thậm chí còn hơi thuận bước đi theo.

Tuy cậu và Giản Văn không thể tiếp tục quá thân thiết với nhau nhưng dù gì cả hai cũng đang quay show tạp kỹ, nếu không giải quyết triệt để tình trạng này thì lên hình sẽ rất lúng túng.

Giản Văn rót cho Tô Dư Phong một cốc nước đưa qua.

“Cảm ơn anh.”

Giản Văn vẫn chăm chú nhìn cậu, nhíu mày suy nghĩ.

Ngày đó sau khi bị từ chối, Giản Văn đã cẩn thận suy xét lại một lượt, hắn muốn tìm nguyên nhân thực sự khiến mình bị từ chối, nhưng trước sau vẫn không tìm ra được rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.

Chuyện tỏ tình này Giản Văn không hề động thủ mà hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Lúc trước hắn liên tục trêu chọc Tô Dư Phong, làm cho đối phương mặt đỏ tim đập, xuân tâm nhộn nhạo. Sau khi xác nhận Tô Dư Phong thực sự động tâm với mình hắn mới dám tỏ tình.

Vì để tăng xác suất thành công, hắn còn luyện thanh nhạc. Dù gì thần tượng của Tô Dư Phong cũng là một ca sĩ, có lẽ tiếp cận bằng bài hát sẽ dễ dàng hơn.

Rõ ràng mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, lại không hiểu sao vẫn bị từ chối.

“Tiểu Phong, chuyện ngày đó là anh quá đường đột. Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè không?”

Giản Văn lấy lùi làm tiến, dự định tiếp tục tán tỉnh Tô Dư Phong, thuận tiện tìm cách điều tra xem rốt cuộc việc Tô Dư Phong từ chối có ẩn tình gì.

“Đương nhiên có thể.” Tô Dư Phong đồng ý không chút do dự.

Rõ ràng hai người mới chỉ tránh nhau có mấy ngày mà cậu đã chịu không nổi. Cậu thậm chí còn tự hỏi có nên tích cóp tiền, tới bệnh viện lớn tìm bác sĩ khám xem có thể phẫu thuật, giải quyết triệt để vấn đề của bản thân hay không…

Lúc trước Tô Dư Phong không dám nghĩ tới làm việc chuyện đó, bởi vì dù sao cũng không phải là phẫu thuật đơn giản như cắt ruột thừa, ít nhiều vẫn sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể.

Nếu tiếp tục làm bạn được thì càng tốt, không cần mạo hiểm làm phẫu thuật, cũng không bị mất Giản Văn…

Cuối cùng trêи khuôn mặt của Tô Dư Phong cũng lộ ra nụ cười.

“Giản Văn, chúng ta chơi game đi.”

“Ừ, được.”

Hai người lại ngồi chơi game như trước, nhưng đã có một số việc không còn được như cũ nữa.

“Tiểu Phong, ngày ghi hình tiếp theo là tập cuối của show rồi, nhưng chúng ta vẫn còn tiếp tục hợp tác trong một bộ phim điện ảnh mới, kế hoạch xào cp e là vẫn phải tiếp tục.”

“Hả?”

Đúng rồi, cậu diễn vai phó quan, người có tình cảm thật sự với trưởng quan! Cho dù bọn họ không cố tình xào cp thì đến lúc đó khán giả nhất định vẫn sẽ thảo luận rốt cuộc giữa bọn họ có gian tình hay không…

Tô Dư Phong bình tĩnh trả lời, “Vâng, vẫn nên tiếp tục xào cp, sự nghiệp là trêи hết!”

Có nhiệt mà không dùng thì quá lãng phí rồi.

Buổi tối hôm nay “Khiêu Chiến Đi” chiếu tập mới. Hai người lại ngồi ở sofa cùng nhau xem.

Khán giả lục tục kéo đến, không ngừng thảo luận, không ngừng ăn dưa.

“Uầy, sao Hồng Đạt Lực lại mang kính râm nhỉ? Đeo kính râm làm việc nhà nông… không hợp cảnh lắm, có cảm giác giống xã hội đen đi vào thôn ấy.”

“Ha ha ha, nghe đồn là Hồng Đạt Lực bị muỗi đốt sưng mí mắt, nhìn rất buồn cười nên phải lấy kính râm che đi.”

Trong lúc mọi người khiêng thóc ra phơi, Tô Dư Phong nhìn gầy như vậy mà vẫn khiêng được một bao. Tô Dư Phong tự hào nói thắt lưng mình tốt, Giản Văn lại nói… thắt lưng người đàn ông của em tốt là đủ rồi.

“A a a a a! Thắt lưng người đàn ông của em tốt là được?! Ảnh đế Giản nói chuyện 18+ quá rồi đó!”

“Ôm Tiểu Phong về! Lão cẩu Giản đừng hòng đoạt Tiểu Phong của tôi!”

Đọc mấy bình luận này, Tô Dư Phong không nhịn được cười phụt thành tiếng.

Thử thách thứ hai là mua hạt giống giống trong ảnh chụp, nhưng bởi vì mắc bẫy của đạo diễn nên kết quả quyết định bằng vận khí.

Giản Văn và Tô Dư Phong chạy tới chạy lui, mệt bơ phờ, phải ngồi ở ven đường nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong quay lại công việc, Tô Dư Phong còn đi nhầm đường, làm cho khán giả đau lòng một trận.

“Quá thảm rồi! Đứa nhỏ đáng thương này bị hành đến choáng váng!”

Tô Dư Phong: “…..”

Cậu không ngốc vì mệt, lúc đó ngồi gần Giản Văn quá, đầu óc bị trộn lung tung lên nên hơi ngốc tí thôi.

Tuy Giản Văn và Tô Dư Phong nỗ lực chạy liên tục nhưng cuối cùng vì giá trị may mắn quá thấp mà thất bại. Tô Dư Phong bị phạt uống nước chanh, khuôn mặt thanh tú đáng yêu nhăn thành một cái bánh bao.

Giản Văn tìm socola cho cậu, Tô Dư Phong nhận lấy gặm không khách khí, trong miệng biến thành vị ngọt, không còn thấy chua nữa.

“Hu hu hu, ngọt quá!”

“Tôi muốn làm Tô Dư Phong, muốn được Giản Văn ca ca sủng ái như vậy…”

Thử thách thứ ba là trồng rau, cảnh Trư Bát Giới cõng vợ quá ái muội nên đã bị đạo diễn cắt mất, đề bài cuối cùng của đạo diễn lại là kiểm tra trí nhớ của khách mời.

Tô Dư Phong là người duy nhất nhớ được đủ hết các loại trái cây, kiếm về được một điểm chênh lệch cho cả đội, cũng nhờ một điểm này mà giành thắng lợi cuối cùng.

“Tiểu Phong quá thông minh luôn!”

“Đạo diễn độc ác âm mưu hố khách mời thêm một phen, không ngờ lại có người cố ý ghi nhớ…”

“Mới xem mà đã hết mất tiêu rồi, hóng tập tiếp theo quá…”

Sau khi xem xong, thời gian đã muộn rồi, Tô Dư Phong tạm biệt Giản Văn, quay về nhà mình nghỉ ngơi.

Mấy ngày tới Giản Văn chưa nhận thêm công việc nào, bởi vì hắn muốn toàn tâm toàn ý theo đuổi người kia.

Qua ngày hôm sau, hắn lấy cớ chơi game, qua nhà Tô Dư Phong.

“Bình thường đều chơi ở nhà anh, hôm nay có cảm giác không quen lắm.” Tô Dư Phong gãi đầu, tư thái hơi mất tự nhiên.

Giản Văn cong môi cười, “Anh lại chán chơi ở nhà anh rồi, muốn thay đổi hoàn cảnh một chút.”

“Cũng được.”

Tô Dư Phong không truy hỏi thêm nữa, tập trung vào ván game trước mặt.

“À đúng rồi, Giản Văn, hình như dạo này trông anh gầy đi.” Tô Dư Phong nhíu mày.

Giản Văn cười, “Bị em phát hiện rồi. Trong bộ phim mới có cảnh trưởng quan bị bắt đi dụng hình tra tấn, đạo diễn yêu cầu anh ép cân, gầy thành bộ dạng yếu ớt một chút, sau đó tiến tổ quay cảnh đó đầu tiên.”

Quay xong cảnh đó có thể tăng cân lại hoặc là lót thêm đồ mặc bên trong, ngoại hình tổng thể sẽ trở về bình thường.

“Thật vất vả.” Tô Dư Phong mím môi, trong lòng đau xót.

“Có công việc nào mà không vất vả, tranh thủ lúc rảnh rỗi chúng ta chinh phục toàn bộ cái game này đi.”

“Vâng!”

Hai người chinh chiến tới tối muộn vẫn chưa xong.

Người đại diện bỗng nhiên gọi điện tới, Tô Dư Phong đi ra ban công nhận điện thoại.

Trêи phương diện công việc, cậu chẳng có bí mật gì sợ Giản Văn nghe được, chỉ sợ bị lộ tâm tư đen tối của người đại diện, liên tục xúi giục cậu dựa vào Giản Văn mà leo lên… nếu để chính chủ nghe được thì rất xấu hổ!

Giản Văn đứng lên, muốn về nhà tìm một ít đồ ăn.

Bởi vì đang giảm cân nên hắn chỉ ăn một ít trái cây. Thực đơn của hắn có chuyên gia dinh dưỡng quản lý, ăn trái cây nhưng cũng không được ăn quá nhiều sợ dư thừa năng lượng, và còn bổ sung vitamin, chủ yếu là vitamin C.

“Lọ vitamin hết mất rồi, chưa kịp mua…”

Giản Văn nhíu mày, đảo mắt một lượt, nhìn thấy trêи bàn của Tô Dư Phong có một lọ vitamin.

“Suýt nữa thì quên Tiểu Phong cũng có uống vitamin…”

Bây giờ đã muộn rồi, Giản Văn không muốn ra ngoài mua vitamin nữa, định bảo trợ lý mai mua rồi mang sang luôn. Hôm nay mượn tạm của Tô Dư Phong một viên vậy.

Giản Văn mở nắp lọ thuốc, đổ một viên “vitamin” ra, uống luôn không chút nghi ngờ.

Mùi vị có vẻ không giống loại hắn thường uống lắm, nhưng mà chắc là do hai loại khác nhau, mùi khác nhau cũng là bình thường. Giản Văn không nghĩ nhiều, uống xong thuốc rồi đặt lọ về chỗ cũ.

Tô Dư Phong vẫn còn đứng ở ban công nói chuyện với người đại diện.

“Tiểu Phong, anh về nhà đây.” Giản Văn hô một tiếng chào tạm biệt, ra cửa quay về nhà mình.

*** Hết chương 31