Diệp Lệ nói chân của Đàm Chính không có vấn đề gì, hắn tạm thời không thể vận động mạnh, không ảnh hưởng gì đến đời sống sinh hoạt hằng ngày, cũng không cần lo sau này sẽ để lại di chứng.

Trần Ngôn Thanh đề cập đến việc chân của Đàm Chính đôi khi sẽ đột nhiên bị đau đến mức không đứng dậy nổi.

Diệp Lệ lắc đầu trả lời, thỉnh thoảng bị đau chỉ sợ là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng không thể nào đau đến mức dậy không nổi được, không loại trừ đến việc bị thương dẫn đến di chứng, có lẽ là vấn đề cũng không lớn lắm, cứ tiếp tục trị liệu cùng mát xa, đợi thêm một thời gian nữa thì lại đến đây khám lại một chút.

Trước khi đi, Diệp Lệ tặng cho Trần Ngôn Thanh hai vé xem ca nhạc của ca sĩ Lâm Trăn Đông trước mặt Đàm Chính. Nói với Trần Ngôn Thanh rằng cái này là do một người bạn tặng tôi nhưng tôi không muốn đi một mình. Ngôn Thanh, tôi thấy dạo này cậu chịu nhiều áp lực, vậy nên cứ đi chơi cho khuây khỏa.

Trên đường trở về, Đàm Chính lái xe, suốt dọc đường đi cả hai im lặng không nói gì. Vừa về đến nhà, Đàm Chính liền ép Trần Ngôn Thanh vào cửa.

Trần Ngôn Thanh tựa đầu lên cửa, lạnh nhạt nhìn Đàm Chính.

“Nói chuyện với người khác sao vui vẻ thế, đến lượt tôi thì mặt như đưa đám là sao?”

Trần Ngôn Thanh yên lặng nhìn gương mặt này, chỉ cảm thấy ngày càng xa lạ, cậu đột nhiên không thể nhớ được Đàm Chính trước khi xảy ra tai nạn giao thông là người như thế nào.

“Ngôn Thanh… xưng hô cũng tình cảm quá. Sao tôi  không biết hai người lại thân thiết thế dưới mí mắt tôi nhỉ?

Trần Ngôn Thanh không muốn để tâm đến mùi chua loét trong lời nói của Đàm Chính, cậu day day mi tâm, mệt mỏi nói: “Em sẽ không thể nào luôn dưới mắt của anh được, Đàm Chính.”

Lời nói này ẩn chứa hàm ý, tiếc là Đàm Chính không nghe ra được.

Đàm Chính bước về phía trước, ghé sát vào tai cậu, thở ra một hơi nóng: “Cậu cười với tôi một cái, thì tôi sẽ từ bỏ Tiểu Cố, được không?”

Nói xong thì rời khỏi tai của cậu, nhìn môi cậu, mắt cậu.

Cũng không biết là người này có nghe lọt tai hay không, thật sự mím môi nở một nụ cười, nụ cười thê lương. Cậu duỗi tay vỗ vỗ vào mặt Đàm Chính rồi nói: “Đàm Chính, anh cần gì phải mỉa mai em, lại làm khó dễ chính bản thân mình. Nụ cười của em chẳng đáng bao nhiêu, làm sao xứng đặt lên bàn cân, muốn so em và Tiểu Cố của anh ai nặng ai nhẹ hơn sao? Em so cũng chẳng được. Anh nói anh chỉ là nhất thời quên em, không yêu em, vậy thì cần gì phải chế giễu em chứ?”

Sắc mặt của Đàm Chính lập tức liền trở nên u ám khó coi.

19.

Cơm chiều rất thịnh soạn, bốn món mặn một món canh, có cá quế chiên xù, thăng bò xào ớt Hàng Châu, tỏi nhuyễn tôm, còn thêm canh gà nấm, tất cả đều do Trần Ngôn Thanh làm, cũng toàn là những món Đàm Chính thích.

Trần Ngôn Thanh là sau khi ở với Đàm Chính mới học nấu ăn, cũng không còn cách nào, hai người sống chung với nhau thì nhất định phải có một người lo việc vặt vãnh bếp núc. Trước kia Đàm Chính là một đại thiếu gia, trông mong hắn làm  mấy việc này ấy à, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Tiểu Cố biết nấu ăn sao?”

Đàm Chính đang loay hoay để bóc vỏ tôm: “Không biết. Vì sao lại hỏi chuyện này?”

Trần Ngôn Thanh chịu không nổi cái cảnh hắn vật vả vì mấy con tôm như thế,  cho nên bắt đầu lột tôm giúp hắn. Cũng làm không được mấy lần.

Tại  sao lại hỏi đến chuyện này, chính cậu cũng chẳng hiểu nổi tâm tư của bản thân. Cái cảm giác này có chút như tâm trạng của người cha khi thấy con gái mình đi lấy chồng, cứ lo đối phương sẽ bạc đãi con mình

Hắn không biết câu nói đó  đã để lại trong lòng cậu một vết cắt, cậu đã quyết định từ bỏ hắn nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng.

“Anh cứ xem như em đang nhiều chuyện đi”

Cậu bỏ tôm vào trong chén của Đàm Chính, đương nhiên là Đàm Chính gắp lên rồi bỏ vào vào trong miệng

“Buổi biểu diễn vào ngày mai, anh có đi không?

Coi như là bữa tiệc cuối cùng trước kia chi tay.

“Không đi, mai tôi có hẹn với Tiểu Cố rồi.” Hắn muốn xem rõ cảm giác của bản thân đối với Tiểu Cố đến cuối cùng là gì. Hắn cảm giác Trần Ngôn Thanh giống như một nắm cát trong tay, từ khe hỡ trong lòng bàn tay chậm rãi xói mòn. Hắn dùng một tay để nắm lấy nhưng không tài nào nắm được. Nhưng một tay khác của hắn lại đang nắm lấy Tiểu Cố.

Tiểu Cố là người hắn vừa gặp đã yêu sau khi tỉnh dậy, nếu cậu ấy mới là người hắn thật sự muốn ở bên cạnh, hắn cũng không cho phép bản thân bỏ lỡ.

Bây giờ cần thiết phải biết rõ ràng, sau đó cho từng người một lời giải thích.

Hắn nhìn thấy bàn tay lột tôm của Trần Ngôn Thanh tức khắc  trở nên trắng bệch.

Trần Ngôn Thanh bỏ con tôm đã lột vỏ vào chén của Đàm Chính, nhìn tay cậu dính đầy dầu mỡ khiến hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Vậy được!” Cậu nói.