Quãng đường từ nhà hàng đến nhà Hạ Yến chỉ mất mười phút ngắn ngủi, lại bị Cố Hi Đình lề mề kéo dài tận hai mươi phút, thậm chí cậu còn ngồi ở quán cà phê trước cửa nửa tiếng.

Cố Hi Đình đẩy cửa, chuông gió reo giòn giã, vẫn là cô gái hôm qua, tóc ngắn học sinh, ngước mắt hỏi: “Anh Cố order gì?”

Cố Hi Đình chỉ muốn đến đây giết thời gian thôi, liếc qua menu rồi gọi: “Một ly Iced Americano, cảm ơn.”

“Mang đi ạ?”

“Không, uống ở đây.”

Cô gái hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Được, anh chờ một lát nhé, chút nữa tôi mang cho anh.”

Cố Hi Đình mở mã QR: “Quét đi, không cần ký sổ.”

Cô gái giật mình, cầm máy quét mã “tích” một cái.

Bên ngoài quán cà phê có khoảng sân nhỏ, Cố Hi Đình chọn chỗ có ánh nắng ngồi xuống, ủ rũ ngồi mình ên.

Một lát sau, trước mặt xuất hiện một cái bóng, tranh thủ sau giờ trưa quán vắng người, cô gái trực tiếp mang cà phê ra.

“Anh Cố, cà phê của anh.”

Cố Hi Đình chợt hỏi: “Cô tên gì?”

Cô gái không ngờ cậu sẽ đáp, ngắc ngứ phun ra hai chữ: “Tri… Tri Nhiên.”

Cô sợ bị hiểu lầm nên bổ sung thêm: “Không phải cây thì là (tư nhiên), mà là Tri trong tri đạo, Nhiên trong nhiên hậu.”

(*Tri/zhi và Tư/zi chỉ nghe thôi sẽ dễ lẫn với nhau.)

Cố Hi Đình: “Có phải bắt nguồn từ ‘Sự yếu tri kỳ sở dĩ nhiên’ không?”

(*Biết chuyện biết nguyên nhân, nghĩa mở rộng là không chỉ biết hiện tượng bề mặt của sự vật mà còn biết được bản chất của nó.)

Đôi mắt Tri Nhiên sáng rực: “Đúng đúng đúng, hầu hết mọi người đều cho rằng tiếng phổ thông của tôi không chuẩn, phản ứng đầu tiên là cây thì là, anh giỏi thật đó.”

Cố Hi Đình cười cười: “Tình cờ tôi đã từng đọc thôi.”

Tri Nhiên bưng khay đứng bên cạnh: “Mà anh Tiểu Cố này, sao anh không vào? Trưa nay tôi thấy anh Hạ cũng về một mình.”

Cố Hi Đình cụp mắt thở dài.

Tri Nhiên “À” một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ hai anh cãi nhau à?”

“Cũng không hẳn là cãi nhau,” Cố Hi Đình nhấp một ngụm cà phê, cau mày, “Trưa nay tôi xù kèo anh ấy, buổi chiều lại có chút việc cần anh ấy giúp, không mở miệng được.”

Tri Nhiên: “Ừm, đúng là hành vi thiếu đạo đức.”

Cố Hi Đình: “…”Tri Nhiên nói tiếp: “Nhưng anh Hạ quan tâm đến anh như vậy, chắc anh ấy sẽ đồng ý giúp anh thôi.”Cố Hi Đình: “…”

Xem ra ngồi đây cũng không nhận được lời khuyên hữu ích, cậu đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi đi đây.”

Cố Hi Đình đút tay vào túi quần rời khỏi quán cà phê, nhưng không đến chỗ Hạ Yến mà đổi hướng khác, thong dong đi về phía cửa hàng hoa cách đó không xa.

Nhiên viên chào đón: “Chào anh ạ, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”

Cố Hi Đình sờ mũi: “Có ngôn ngữ loài hoa nào bày tỏ lời xin lỗi không?”

“Anh làm bạn gái giận à?” Nhân viên trông rất ra dáng người từng trải, nhiệt tình nói, “Đây là hoa hồng vàng mù tạt mà cửa hàng chúng tôi mới nhập về, thanh lịch nhã nhặn hơn hoa hồng vàng bình thường, độ bão hòa thấp hơn, rất hợp với phái nữ tao nhã hiện đại.”

Cố Hi Đình: “…”

Nhân viên cho rằng cậu không hài lòng, lập giới thiệu cẩn thận hơn nữa: “Nếu anh thấy đơn giản quá thì chúng tôi cũng có thể thiết kế một bó hoa theo yêu cầu, hoa hồng vàng kết hợp với hoa hồng Ecuador Toffee, công chúa Nam Phi thêm lá khuynh diệp sắc thu, màu sắc rất phong phú, anh không chỉ có thể bày tỏ lời xin lỗi, mà còn thể hiện được tình yêu thương nồng nàn.”

Cố Hi Đình: “… Được rồi, cho tôi một bó hoa cẩm chướng đi.”

Cậu không hiểu rõ về các loài hoa khác, nhưng ít nhất cậu biết đây là hoa tặng ngày nhà giáo, dù sao Hạ Yến xuất sắc như vậy, coi hắn như một vị trưởng bối tôn kính cũng không sao.

Nhân viên: “Được rồi, chỗ chúng tôi cũng nhập khẩu hoa cẩm chướng Colombia, xin hỏi anh muốn màu gì? Có mức giá dự trù không?”

Cố Hi Đình không hề biết những thứ này, tùy tiện nói: “Cô cứ nhìn mà làm, cố gắng đẹp mắt một chút, lớn một chút, chân thành một chút.”

Ba mươi phút sau, Cố Hi Đình nhận được bó hoa cẩm chướng ấm áp với màu sắc đa dạng, còn kết hợp với một vài loại hoa cỏ không biết tên, trông rất xinh đẹp.

Lúc ra cửa lại thấy một thùng lớn hoa Calla màu trắng, cậu chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Hoa Calla (Môn nước) thích hợp tặng cho ai?”

“Có thể tặng bạn, thể hiện sức sống tươi trẻ.”

Cố Hi Đình: “Lấy cho tôi hai mươi nhành, cứ gói lại, không cần trang trí đâu.”

Cố Hi Đình ôm hai bó hoa lớn trở về, gần như bị che khuất trong khóm hoa.

Có cô gái nhỏ đi qua lộ rõ ánh mắt ghen tỵ: “Trời ơi, bạn trai nhà ai thế này, hạnh phúc quá.”

Cố Hi Đình đen mặt, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình mua hoa là đúng hay sai.

Nhưng sau khi cậu đưa bó hoa Calla cho Tri Nhiên, thấy cô nàng cười cong mắt, cậu biết mình đã làm đúng.

Tiếp theo là vị Boss Hạ Yến.

Mà hiện tại đã quá nửa tiếng so với thời gian Cố Hi Đình nói trên Wechat.

Cố Hi Đình đẩy cánh cửa màu nâu rón rén bước vào, cậu định giấu bó hoa sau lưng, nhưng bó hoa quá lớn nên cơ bản không thể giấu hết được, cuối cùng dứt khoát ôm trước ngực mang vào phòng khách.

Trong phòng yên tĩnh, rèm cửa vén lên phân nửa, một tia nắng chiếu xuống ghế salon bằng da, bụi mịn bay trong không khí.

Cố Hi Đình như kẻ trộm, đảo mắt dòm trong phòng nhưng không thấy bóng dáng Hạ Yến đâu.

Chẳng lẽ ở trên lầu hai sao?

Ngay khi cậu đang do dự có nên lên lầu không, một âm thanh vang lên từ phía sau: “Cậu đang làm gì vậy?”

Cố Hi Đình giật mình kêu lên, quay người lại cười ngây ngô: “Tôi về rồi.”

Hạ Yến thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó lướt qua cậu vào ngồi trước máy tính.

Để lại mình ên Cố Hi Đình sững sờ đứng giữa phòng, vô cùng bối rối.

Cậu cứ tưởng Hạ Yến sẽ hỏi cậu hoa đâu ra, đi đâu lâu vậy mà không về, nhưng người kia không nói gì, chỉ để cậu đứng đần ở đây.

Cố Hi Đình thở dài, thôi bỏ đi, vốn dĩ là cậu sai, mà hơn nữa cậu cũng có việc cần người ta hỗ trợ, cậu hít sâu đến trước bàn làm việc, đưa bó hoa cẩm chướng ra: “Này, tặng cho anh, có lấy không?”

Cố Hi Đình nửa thẹn thùng nửa căng thẳng đứng đó, vẻ mặt hối lỗi như vừa làm chuyện xấu, thế mà còn cứng miệng.

Động tác của Hạ Yến dừng lại, ngón áp út đè lên phím “A” trên bàn phím, trong chốc lát tài liệu đã hiện đầy nửa trang chữ “A”.

Hắn bình tĩnh rút tay, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt Cố Hi Đình, không nhận bó hoa ngay.

Chàng trai ngượng ngùng cố gắng khiến hắn vui lòng, đôi mắt ngấn nước tràn đầy áy náy, không một ai có thể từ chối lời xin lỗi này.

Những cảm xúc u ám bị đè nén dưới đáy lòng bắt đầu vùng lên dữ dội, vô số ham muốn bao trùm lấy hắn.

Âm thanh ác ma vang lên bên tai: Đừng do dự nữa, cậu ấy là của mày, cậu ấy sẽ không từ chối mày.

Chỉ cần mày muốn, cậu ấy sẽ mãi mãi thuộc về mày…

Không được, bây giờ vẫn chưa được, ít nhất không phải lúc này.

Hạ Yến hung hăng nhắm mắt lại, ném những suy nghĩ điên cuồng ra khỏi đầu, trở lại là Hạ Yến tốt bụng, lịch thiệp nhưng tính tình hơi kỳ quái.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Hi Đình, cười nhạt: “Lấy lòng tôi? Cậu làm việc gì trái lương tâm à?”

“Đâu có…” Giọng Cố Hi Đình áy náy, “Chẳng phải trưa nay tôi bùng kèo với anh sao? Chỉ muốn xin lỗi anh thôi.”

Còn lâu Hạ Yến mới tin cậu, hắn cầm bó hoa trên tay, thản nhiên bảo: “Cậu không phải người thận trọng, đối với cậu mà nói, chỉ cần hứa sẽ đền bù sau cho tôi là chuyện này coi như xong.

Không cần tốn công tốn sức lấy lòng tôi như vậy.

Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” 

“Tôi còn muốn nói lời cảm ơn với anh,” Cố Hi Đình nghiêm túc lại, chân thành nói, “Không biết anh có còn nhớ tôi không, cảm ơn anh đã cứu tôi mười năm trước.”

Hạ Yến nhắc nhở cậu: “Tôi đã gặp là không bao giờ quên.”

Nhưng hồi đó nhóc con này bị dọa sợ hết hồn, hắn lo sẽ gợi lại ký ức không hay của cậu nên không dám chủ động nhắc tới, bây giờ xem ra, có vẻ hắn đã đánh giá thấp người này.

“Vốn dĩ lúc đó muốn trực tiếp nói lời cảm ơn, nhưng sau khi tôi tỉnh lại thì về nước luôn, cũng không liên lạc được với anh, cho nên kèo dài tới bây giờ.” Cố Hi Đình thở phào, “Cũng may anh quay về, nếu không tôi sợ là không nhớ rõ được nữa.”

Hạ Yến nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Không nhớ rõ cũng tốt.”

Thực ra, khi một người nhớ quá nhiều thứ, nó sẽ trở thành gánh nặng.

Cố Hi Đình lén nhìn Hạ Yến qua khóe mắt, đánh giá thái độ của hắn, có vẻ tốt hơn chút so với lúc vừa vào nhỉ? Chiêu tình cảm thực sự có tác dụng nhể? Điều này chứng minh cậu có thể hỏi thẳng luôn phớ hôn? Cố Hi Đình nuốt nước bọt, đôi môi mỏng hé mở…

Hạ Yến ngước mắt lên nhìn cậu: “Còn chuyện gì? Nói đi.”

“Tôi có một người bạn.” Cố Hi Đình gãi ót, dùng mẫu câu vạn năng, “Anh ta biết tôi trở thành trợ lý của anh, mà anh lại có bốn bằng tiến sĩ, ba bằng thạc sĩ.”

Ngón tay Hạ Yến nhẹ nhàng vuốt cánh hoa, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Cố Hi Đình nuốt nước bọt, cân nhắc chọn từ: “Anh ta muốn nhờ tôi hỏi anh, anh nghĩ gì về việc ‘Diễn giải các tác phẩm văn học từ góc độ tiếp thu cái đẹp… Lấy văn hóa hủ làm ví dụ’?”

Hạ Yến: “Cậu hỏi tôi nghĩ sao về quan hệ giữa thám tử và trợ lý?”

Cố Hi Đình đi một vòng lớn như vậy, không ngờ lại bị chọc thủng bằng một câu, cậu nghẹn lời thật lâu, sau đó không che giấu nữa mà nói thẳng: “Đúng thế, chính là ý này.”

Hạ Yến: “Tôi không ngại.”

“Có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết vấn đề này.” Cố Hi Đình nhắc nhở hắn: “Tôi nói nếu nhé, nếu có người suy đoán bậy bạ rằng anh và trợ lý có quan hệ không chính đáng, đương nhiên đây là chuyện hoàn toàn không tồn tại! Tôi chỉ đang hỏi giúp một người bạn của mình thôi! Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đặc biệt gì! Vậy anh thấy thế nào?”

Hạ Yến: “Tôi nói là tôi không ngại.”

Cố Hi Đình không thể ngờ Hạ Yến trả lời dứt khoát như vậy.

Cứ như xin tiền tiêu vặt của cha mẹ khi đi học, ban đầu chỉ xin 1000 tệ là đủ, nhưng cha mẹ lại vung tay cho luôn 20 ngàn.

Đây là thần tiên gì vậy?!

Cố Hi Đình chỉ hận không thể ôm đùi Hạ Yến, nói liên tục: “Cảm ơn anh! Tôi thay mặt bạn mình cảm ơn anh!”

Còn bạn nữa chứ, cái cớ này đã bị dùng cũ mèm rồi.

Nhưng Hạ Yến cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, bọn họ không gặp nhau lâu như vậy, ngượng ngùng cũng là chuyện bình thường.

Ánh mắt Cố Hi Đình sáng lên: “Nếu anh không ngại, tôi đi gọi điện nói với bạn nhé?”

“Khoan đã.” Hạ Yến gọi cậu lại.

Cố Hi Đình mờ mịt quay đầu: “Sao thế?”

Hạ Yến nhìn lên đỉnh đầu cậu, kiểu tóc gọn gàng lúc trước đã trở nên rối bời, không biết bị ai đụng vào.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm, vươn tay vuốt tóc cậu: “Sau này đừng để người khác chạm vào tóc cậu.”

Cố Hi Đình lập tức hiểu, tên khốn Chu Chuẩn chứ ai, đã bảo anh ta không được chạm vào rồi.

Vốn dĩ cậu định nói nhưng nhìn khuôn mặt Hạ Yến gần ngay trước mặt, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, không thể thốt ra dù chỉ là một chữ.

Nam thần của cậu sao có thể đẹp trai như vậy, dịu dàng như vậy, thông minh như vậy, hmu hmu.

“Được rồi.”

Mãi cho đến khi Hạ Yến buông cậu ra, Cố Hi Đình vẫn choáng váng như trước, ngay cả cửa kính phản chiếu cũng có thể soi rõ gương mặt ửng hồng của cậu.

Chờ Cố Hi Đình rời khỏi, Hạ Yến bước vào quán cà phê, ánh mắt rơi vào bó hoa Calla lớn.

Hạ Yến: “Đưa bó hoa đó cho tôi, cô ra giá đi.”

Tri Nhiên:???

Ánh mắt Hạ Yến tối xuống: “Không chịu à?”

Tri Nhiên ngờ ngợ ra điều gì, rốt cuộc hiểu ra bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Không có không có, tôi, tôi là fan CP của các anh! Tôi sẽ không phá hỏng tình cảm của hai anh! Anh Tiểu Cố rất quan tâm đến anh! Chiều nay anh ấy còn đến hỏi tôi là lỡ chọc anh giận thì sao giờ, tôi bèn khuyên anh ấy vài câu, anh ấy tuyệt đối không có tâm tư đó, tôi cũng không có tâm tư đó!”

Hạ Yến: “Tôi biết, nếu không cô nghĩ sao mình còn đứng ở đây?”

Tri Nhiên ôm hoa Calla, cúi đầu 90 độ đưa cho hắn, nói to: “Anh đi thong thả!”

Hạ Yến vui vẻ quay về.

Tri Nhiên suýt thì bị dọa ra bệnh tim: Chồng chồng mí người cãi nhau có thể đừng lôi tui vào được hông! Quá đáng sợ!

Tuy nhiên sau khi cô nàng nhận được tiền bồi thường từ Hạ Yến, thái độ lập tức thay đổi 180 độ: Cứ lôi tôi vào đi, tôi đồng ý làm pháo hôi cho các anh! Cảm ơn!

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Thật lâu về sau…

Tri Nhiên: Anh Hạ ghen lên đáng sợ quá chừng, cũng chỉ có người như anh Tiểu Cố mới có thể nuốt trôi.

Anh Tiểu Cố: Nói thật với cô, tôi cũng nuốt không trôi.

Hạ Yến: Nhưng tối hôm qua em đã ngoan ngoãn nuốt hết tất cả mà.

Cố Hi Đình: Câm… Câm miệng!HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU.