Edit: qinyi

Beta: EnochRu

Thực Xin Lỗi Em

Sở Diễn sắc mặt phiền muộn nhìn căn phòng tràn ngập phấn hồng, trong lúc hoảng hốt thiếu chút nữa quên mất giới tính của mình.

Chỗ ở của Chương Tuyển có tính bảo mật rất cao, hơn nữa cao đến thái quá —— có lẽ là do hắn thích cảm giác khống chế người khác. Mà y giống như nàng công chúa tóc dài bị cầm tù trên tháp cao.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề phía sau, Sở Diễn nghẹn ngào.

Đây căn bản không phải truyện cổ tích dành cho thiếu nhi mà là《 công chúa và đồ tể 》được chưa!

Chương Tuyển bước từng bước một đến gần y, tiếng đế giày nện trên mặt đất cực kỳ áp lực, loại cảm giác bị từng bước từng bước áp sát này làm sống lưng Sở Diễn lạnh toát.

Thời điểm y cứng ngắc xoay đầu lại liền thấy Chương Tuyển tươi cười đầy mặt, ánh mắt từ ái, thoạt nhìn thật sự như một người chú thân thiết.

Nhưng, cũng chỉ là giống thôi.

Sở Diễn một bên run run rẩy rẩy nhìn hắn, một bên không khống chế được mà nghĩ tới trước kia hắn đối sử tàn nhẫn với mình như thế nào.

Từ khi nào, căn phòng này còn không còn là màu hồng phấn nữa mà là màu đen.

Mà y thường xuyên phải quỳ gối trong căn phòng này, nhận lấy những ngược đãi vô tình của Chương Tuyển.

Thời điểm y khẩn trương đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi Chương Tuyển lại chỉ nâng tay lên, nhẹ nhàng mà xoa cái đầu bông xù của y.

Sở Diễn: ⊙v⊙... A?

Chương Tuyển khẽ cười: "Tôi rất hoài niệm em khi còn nhỏ."

Sở Diễn khó hiểu: "Vì... Vì sao?"

Chương Tuyển từ ái nói: "Khi đó em luôn ồn ào đòi tôi ôm em, còn chủ động muốn ngủ cùng tôi."

Sở Diễn: "....."

Mẹ nó, còn không phải bởi vì năm đó cái hệ thống hố cha kia bảo y tỏ vẻ đáng yêu, chờ tới khi y thành niên mới quỷ quyệt nói bên tai y: "Tới thời điểm rồi, là lúc nên nói cho ngươi, chú Chương của ngươi thật ra cực kỳ âm hiểm xảo trá."

Câu nói "Đến lúc rồi" nghe như thế nào cũng giống như "Đứa trẻ ngoan, nên lên đường thôi".

***

Tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng Sở Diễn vẫn bị bắt ở lại đây.

Chương Tuyển cũng không ngược đãi y, ngược lại hết thảy đều tốt, giường êm đệm ấm, nhiệt độ không khí được điều tiết gãi đúng chỗ ngứa*, mỗi một thứ đều chọc đúng sở thích của y, cũng không biết vì sao Chương Tuyển lại biết rõ như vậy.

*Thích hợp

Chỉ tiếc mặt bị thương, ăn cơm với y mà nói quả thực là cực hình.

Cho dù Chương Tuyển đối xử với y không tồi nhưng Sở Diễn vẫn như cũ mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ không cẩn thận lại đắc tội Chương Tuyển, y ngụy trang thập phần ngoan ngoãn, một chút cũng không dám ngỗ nghịch với hắn... Trừ bỏ thời gian bôi thuốc.

Theo lý mà nói, công nghệ phát triển, văn minh tiên tiến, vì sao bôi thuốc vẫn đau như thế!

Mỗi lần bôi thuốc Sở Diễn đều đau đến chết đi sống lại.

Sáng sớm, Sở Diễn nằm ở trên giường giả chết.

Y quyết định, hôm nay cho dù trời sập y cũng không bôi thuốc.

Sở Diễn cực kỳ sợ đau.

Tuy rằng Chương Tuyển cái gì cũng đều thuận theo y nhưng với việc bôi thuốc một chút cũng không nhượng bộ.

Ánh mặt trời chiếu trên mặt Sở Diễn, cùng lúc đó, y cũng cảm nhận được trước giường mình có một thân ảnh cao lớn đang đứng.

Sở Diễn bị dọa phát run, nhưng y vẫn muốn vớt vát một chút, nghĩ thầm: Không nhìn không nghe, không quan tâm, mày có thể.

Nhưng mà hàng lông mi run rẩy đã bán đứng y.

Chương Tuyển ôn thanh nói: "Tiểu Diễn tỉnh tỉnh, nên bôi thuốc rồi."

Sở Diễn mắt điếc tai ngơ.

Chương Tuyển tiếp tục nói: "Dậy nhanh đi, ngoan ngoãn bôi thuốc."

Sở Diễn cứng đầu không chịu.

Rốt cuộc Chương Tuyển chậm rãi cúi xuống, nghiêm khắc nói: "Đừng khiến tôi tự mình động thủ."

Sở Diễn lập tức mở to hai mắt lộn cá chép mà đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn Chương Tuyển.

Trên mặt Chương Tuyển lại lộ ra nụ cười nhu hòa, nhưng trong mắt lại không có bất luận ý cười nào.

Hôm đó bôi thuốc, Sở Diễn lại bị đau khóc.

Nhưng sau đó, Chương Tuyển vì dỗ y liền tặng một chiêc phi thuyền giá trị xa xỉ, tính an toàn cực cao, thiết kế hình giọt nước vô cùng cao cấp, nghe nói người trẻ tuổi đều thích.

Nhưng mà Sở Diễn một chút cũng không hiếm lạ nha!

***

Qua mấy ngày, Đoạn Trạch Vân từ chỗ Sở Thiên Khoát nghe được tin Sở Diễn đang ở chỗ Chương Tuyển lập tức thất thố đứng lên, động tĩnh rất lớn làm Sở Thiên Khoát hoảng sợ, thịt mỡ trên mặt cũng run lên ba cái.

Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.

Người khác có thể không biết, nhưng Đoạn Trạch Vân lại cực kỳ rõ ràng.

Hắn và Chương Tuyển đều thuộc cao tầng của Đế quốc, những việc loanh quanh lòng vòng hắn so với ai khác càng rõ hơn, sau khi Sở Diễn chết, Chương Tuyển đã tự thừa nhận hắn từng làm những việc gì với y.

Rõ ràng Chương Tuyển có thể tiếp tục giấu đi, nhưng không biết tại sao, hắn vẫn làm ra vẻ nhẹ nhàng nói ra.

Đoạn Trạch Vân lập tức đi đến chỗ Chương Tuyển, dọc đường đi, bất an trong lòng hắn càng lúc càng phóng đại, trong đầu luôn không ngừng nhớ tới ánh mắt bi thương của Sở Diễn, giống như động vật nhỏ không có nơi để về.

Hết thảy đều làm hắn đau lòng không thôi.

Bây giờ Chương Tuyển không ở nhà, Đoạn Trạch Vân sốt ruột muốn gặp Sở Diễn, quản gia liều sống liều chết ngăn cản cũng không được, lo âu đến tóc lại bạc thêm một chút.

Nhưng khi Đoạn Trạch Vân vội vội vàng vàng mở cửa lại phát hiện Sở Diễn đang ngồi trên ghế trên ăn bánh sữa bò dâu tây, khóe miệng còn dính một vòng sữa mờ mịt nhìn vị hôn phu đột nhiên đến thăm, thiếu chút nữa nghẹn lại.

Giờ phút này tâm tình Đoạn Trạch Vân hẳn là "Rút kiếm xong mờ mịt nhìn quanh".

Sở Diễn cũng không phải vui đến quên cả trời đất, chỉ là mấy ngày nay vết thương tốt hơn một chút đã kết vảy, mới có tâm tình cảm nhận mỹ thực, lúc này mới hơi thảnh thơi một chút.

Y không nói chuyện bị thương với Đoạn Trạch Vân, mãi đến khi Đoạn Trạch Vân thấy y bình an vô sự mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi đi đến gần Sở Diễn mới kinh ngạc phát hiện vết thương ghê người trên mặt y.

Tuy rằng y học tinh tế có thể chữa trị vết sẹo này, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu một sự thật, chính là thanh niên vẻ mặt bình tĩnh trước mắt đang bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.

Sở Diễn trong trí nhớ của hắn, rõ ràng cái người chỉ bị một vết thương nhỏ thôi liền kêu trời khóc đất, hận không thể cho mọi người biết, là một đứa trẻ tùy hứng.

Sau khi Sở Diễn chết, vào một ngày nào đó, hắn nghe em họ mới rơi vào bể tình vẻ mặt ngọt ngào nói: "Nếu có người nghĩ mọi cách nói cho anh biết y bị thương, nói không chừng là bởi vì y muốn anh quan tâm y, để ý y nhiều một chút."

Nghe vậy, Đoạn Trạch Vân đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm em họ, nhìn thật lâu thật lâu.

Đúng vậy, hắn đã làm cái gì thế này.

Hiện giờ, y bị thương, bản thân lại một chút cũng không biết.

Đoạn Trạch Vân lẩm bẩm nói: "Vì sao không nói cho tôi?"

Sở Diễn mờ mịt: "A? Cái gì?"

Đoạn Trạch Vân thấy y còn làm bộ không hiểu, cắn răng nói: "Vì sao bị thương lại không nói?"

Không phải, việc này... Quan trọng lắm sao?

Sở Diễn chột dạ nói: "Không cần thiết."

Sợ Đoạn Trạch Vân cảm thấy mình coi khinh hắn, y lại bổ sung một câu:

"Sợ làm phiền anh."

Sợ làm phiền hắn.

Nhìn thanh niên cẩn thận như thế, nhất thời trong lòng Đoạn Trạch Vân chua xót không thể tả.

Hắn nắm lấy tay Sở Diễn, trịnh trọng nói: "Tiểu Diễn em nghe cho kỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không chê em phiền toái."

Sở Diễn cảm thụ được lực độ bao vây lấy tay mình muốn rút ra, vậy mà cư nhiên không chút sứt mẻ nào.

Trong lòng y yên lặng chảy xuống một giọt nước mắt ưu thương.

Đôi lời giãi bày của editer (vì không liên quan đến truyện nên mn có thể bỏ qua cũng được): Như tớ đã từng nói tớ là sinh viên ĐH năm nhất, bạn nào trải qua rồi thì sẽ biết khoảng tg này vô cùng bận rộn với rất nhiều thứ từ nơi ở, vấn đề ăn uống, đi lại, cách học mới, bạn bè mới, thầy cô giáo mới. Nhưng thực sự là tớ đã ôm rất nhiều hy vọng về ngôi trường mới nhưng hôm nay tớ hơi buồn một chút. 

Chuyện là hôm nay bọn tớ học LAB (cho các em lớp dưới chưa biết thì là kiểu làm thí nghiệm ấy), thầy giáo dạy bọn tớ đã rất gắt gỏng và hay quát mắng các bạn lớp tớ chỉ vì lớp tớ làm chưa tốt. Lúc ấy tớ thật sự đã rất tủi thân, tủi cho mình cũng tủi cho các bạn nữa, bởi vì không phải gđ bạn nào cũng có điều kiện học ở những ngôi trường đầy đủ cơ sở vật chất, sống ở tp lớn. Và tớ cũng thế, hôm nay là lần đầu tiên tớ được bước vào phòng thí nghiệm, có sai xót là điều không thể tránh khỏi việc thầy quát mắng như thế đã làm tớ rất buồn (những câu từ thầy nói ra thật sự rất khó nghe, lớp tớ lại nhiều bạn nữ nữa) thật sự tớ không thể không nghĩ nhiều (cũng có thể là do tớ nhạy cảm quá, lại hay cả nghĩ nữa). 

Về vấn đề chuyên môn của thầy tớ không đủ năng lực để nhận xét nhưng việc cách thầy phát âm không rõ ràng tròn chữ đã khiến tớ gặp khó khăn khi nghe. Chiều hôm qua tớ cũng có học LEC (là kiểu học bt như cấp 3 á) với thầy, y như vịt nghe sấm luôn.

Tớ khá trầm tính nên không có chuyện lên fb chia sẻ này nọ được (bởi còn có người quen nữa, sẽ rất ngại) nên tớ lên đây vừa là để ra truyện cho các bạn, vừa là để trút nỗi lòng vì cũng không ai biết tớ là ai, tớ sẽ thoải mái hơn nhiều. Xin cảm ơn mn🥰