Nhàn Đăng vừa mới mở mắt, trên người, trên mặt đều ướt sũng, khi hắn chớp mắt thêm một lần nữa, có một giọt nước mắt đã rơi trên mặt đất.Có một nam nhân nghiêng người đưa cho hắn một cái bánh bao trắng.“Huynh đã tỉnh?”Nam nhân hỏi: “Thần tiên?”Nhàn Đăng lắc đầu.Nam nhân: “Yêu quái?”Nhàn Đăng lắc đầu.Nam nhân: “Được rồi.

Huynh ăn bánh bao không?”Nhàn Đăng cắn một miếng bánh bao, nói: “Có phải bánh bao của huynh có chút ôi thiu?”Nam nhân: “Đúng vậy.

Vậy huynh còn muốn ăn bánh bao không?”Nhàn Đăng nói: “Ăn.”Lại ăn thêm một miếng, Nhàn Đăng trong lòng thầm nghĩ: Đây là đâu? Ta là ai? Hắn là ai?Người nam nhân đưa bánh bao cho hắn nói: “Tại hạ là Đường Kỳ Nhạc, là một tu sĩ.

Đi ngang qua đây, muốn mượn một chút tiền đi đường, ngày sau sẽ dâng trả.

Không ngờ ở trên chiến trường đầy xác chết này lại còn một người sống là huynh.

Quen biết một hồi cũng là duyên phận, huynh đài, huynh có muốn kết giao bằng hữu không?”Nhàn Đăng nghe hắn ta nói xong, lập tức nhìn xung quanh.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu đen, rách nát, xung quanh là những xác chết phơi thây đầy đất, đao kiếm giao nhau, những lá cờ gãy bay phấp phới trong gió, như thể hắn đã trải qua một trận chiến khốc liệt.Nơi đây đã xảy ra cái gì, không cần nói cũng biết.

Đáng tiếc, khi Nhàn Đăng tỉnh lại, giống như đã tỉnh lại từ một giấc mộng lớn, lấy lại được một sinh mệnh mới.

Tên họ là gì, nhà ở nơi nào, đến từ phương nào, vì sao nằm ở chỗ này, hết thảy đều không biết.Đường Kỳ Nhạc cắn một miếng bánh bao, nói: “Huynh đài, sao huynh không nói lời nào?”Nhàn Đăng: “Ta đã quên.”Đường Kỳ Nhạc nhướng mày: "Quên rồi?" Hắn chợt hiểu ra, lập tức nói: "Xem ra huynh đã mất trí nhớ rồi."Nhàn Đăng hít sâu một hơi, vén quần áo trên người lên nhìn một chút.

Toàn thân của hắn không có một miếng thịt nào lành lặn, tím tím xanh xanh, da tróc thịt bong.

Hắn nghiêng người nhìn chính mình trong vũng nước, đầu tóc rối tung, trên mặt máu me đầm đìa, nhìn không ra bộ dáng.

Một vết thương sâu lớn ở trên ngực hắn đang không ngừng chảy máu.Đây là nơi mà vừa rồi hắn cảm thấy đau đớn.Nhàn Đăng vội vàng dùng tay đi cạy miệng vết thương, kéo lớp vải ra, miếng ngọc bội đeo trên cổ đột nhiên rơi ra ngoàiĐường Kỳ Nhạc nhìn thấy bảo bối, ánh mắt sáng lên.Nhàn Đăng nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay, trên ngọc bội khắc hai chữ: Nhàn Đăng.Đường Kỳ Nhạc cắn bánh bao, “Đây là tên của huynh à? Nhàn Đăng? Huynh là tu sĩ của nhà nào?”Nhàn Đăng nắm ngọc bội, hỏi: “Tu sĩ?”Đường Kỳ Nhạc nuốt bánh bao xuống, hắn bỗng hoảng sợ vì bị nghẹn, vội vàng mở bình nước và uống vài ngụm.“Đúng vậy.

Cách ăn mặc của huynh rất giống một tu sĩ.

Ta thấy quần áo của huynh rách nát như vậy, cũng nhìn không ra là của môn phái nào, chẳng lẽ huynh là một tán tu? Mấy hôm trước, có hai môn phái đã đánh nhau một trận ở chỗ Tầm Dương này, người chết thì chết, người chạy trốn được thì cũng đã chạy từ lâu, ta thấy huynh nằm trong đống xác, còn tưởng rằng huynh cũng là người của bọn họ.”Nhàn Đăng đói đến mức không thèm để ý đến bánh bao thối khó ăn, ăn xong một cái đã vỗ ngực: “Hai môn phái đánh nhau ở đây tên là gì?”Đường Kỳ Nhạc: “Ta không rõ lắm.

Nếu huynh muốn biết thêm, huynh có thể đến quán trà cách đây hai dặm đường để hỏi một chút, bọn họ đã ở đây trong suốt thời gian qua, có lẽ họ sẽ biết.”Nhàn Đăng đứng lên, lảo đảo đi được nửa đường, một thanh tiên kiếm màu đen từ cánh tay rơi xuống chân, phát ra hai tiếng vang.

Nhàn Đăng nhặt tiên kiếm lên, nhìn một lát rồi cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trên đùi của mình cũng có vô số miệng vết thương, trong lòng thầm nghĩ: Thanh kiếm này tràn đầy linh khí, chính là để cho ta sử dụng, xem ra, ta chính là một tu sĩ.

Bằng không, khắp người nhiều vết thương như vậy, chẳng lẽ là do ta quá nhàm nhán mà tự đâm chính mình?Đường Kỳ Nhạc duỗi tay cản hắn lại: “Ta đi cùng huynh! Đúng lúc ta đang muốn đi bái nhập làm môn hạ của Tiểu Thanh động thiên, ta sẽ đi cùng huynh một đoạn đường.

Thấy huynh bị thương nặng như vậy, ta làm người tốt sẽ làm tới cuối cùng, ta sẽ tiễn huynh một đoạn đường.”Nhàn Đăng nhặt một mảnh gỗ dày bằng cổ tay trên mặt đất, nói một tiếng “Đa tạ”, sau đó chống nó, khập khiễng đi về phía trước.Cả hai đi cùng nhau suốt quãng đường, sau một dặm rưỡi, họ đã đến Tầm Dương thành.

Tại cửa thành, Nhàn Đăng bị chặn lại vì quần áo xộc xệch, lính canh coi hắn như một kẻ ăn mày chạy trốn từ nơi khác đến và đuổi hắn sang một bên.

Rơi vào đường cùng, Nhàn Đăng không còn cách nào khác ngoài việc đi về phía tây thêm một dặm nữa.

Hắn tìm thấy một gia đình thợ săn và mượn gia đình đó một ít nước để rửa mặtSau khi rửa mặt xong, Nhàn Đăng từ trong nước nhìn mình một chút, nhìn thấy bên phải mắt trái của mình có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhìn rất đẹp.

Hắn đưa tay ra và lục lọi trong bộ quần áo rách nát của mình, lấy ra mười mấy tiền đồng, đưa cho thợ săn, sau đó hắn lại nói với thợ săn, hắn muốn một bộ quần áo.

Tuy rằng thô ráp đơn sơ, nhưng thắng ở chỗ không có bị chấp vá, mặc vào cũng coi như sạch sẽ.

Quan trọng hơn là bộ quần áo này không ôm sát người, dễ cử động hơn so với bộ quần áo màu đen trước đó..