Lúc Đoàn Tri Diễn tới công ty thì nghe trợ lý bảo Trì Hi Văn vừa vào phòng họp không lâu.

“Cậu ấy họp khoảng bao lâu?” Đoàn Tri Diễn hỏi trợ lý.

Trợ lý nhìn đồng hồ rồi đáp: “Chắc cũng phải mất nửa tiếng ạ.”

Đoàn Tri Diễn gật đầu, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, anh nói với trợ lý: “Làm phiền cậu nói với Hi Văn một tiếng, bảo tôi tìm cậu ấy có việc gấp.

Nói cậu ấy họp xong thì đến văn phòng.”

Trợ lý đáp: “Vâng ạ.”

Đoàn Tri Diễn ngồi trên chiếc sofa trong văn phòng cũng được 40 phút thì mới có người đẩy cửa đi vào.

Nghe được tiếng động, Đoàn Tri Diễn ngẩng đầu lên nhìn thử.

Trì Hi Văn vừa đi vừa chỉnh cà vạt, hắn xoay cổ vài lần cho bớt mỏi rồi ngồi phịch xuống phía đối diện Đoàn Tri Diễn.

“Chuyện gì thế?’’ Trì Hi Văn dựa vào sofa duỗi lưng một cái, quầng thâm dưới mắt hắn hiện lên rất rõ “Ban nãy ở bênh viện sao không nói luôn mà lại chạy qua đây nói vậy? Tớ nói trước nhé, có chuyện gì đi nữa thì tớ cũng không bước khỏi cửa công ty đâu đấy.

Lát tớ còn phải xử lí thêm vài văn kiện nữa.”

Đoàn Tri Diễn im lặng nhìn Trì Hi Văn một lúc rồi mới cất tiếng: “Dạo gần đây cậu có đến đồn công an không?’’

Nghe vậy, Trì Hi Văn theo phản xạ tự nhiên nói một câu: “Sao thế, cậu lại muốn đánh nhau với tớ hả?”

Đoàn Tri Diễn nghe thấy hắn nói thế thì có hơi khó hiểu.

Đột nhiên anh sững người lại, sực nhớ về một kí ức đã được chôn vùi từ rất lâu rồi.

Năm mà Vân Tinh đi lạc Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn mới chín tuổi, đang còn trong độ tuổi ham chơi.

Ngày xảy ra chuyện, Trì Lăng và Đàm Dao thì đang tăng ở công ty, ông bà nội Trì Hi Văn thì cũng đi du lịch hết rồi.

Trong nhà chỉ có Trì Hi Văn, Vân Tinh và người ở nhờ nhà họ Trì là Đoàn Tri Diễn.

Đoàn Tri Diễn vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.

Đó là ngày bắt đầu được nghỉ hè, Vân Tinh cũng vừa mới qua sinh nhật hai tuổi.

Trì Hi Văn muốn đến trung tâm mua sắm mới xây gần đó chơi.

Trong nhà không có ai chơi, Vân Tinh dĩ nhiên là sẽ bám dính Trì Hi Văn và Đoàn Tri Diễn.

Bé bánh bao nhỏ Vân Tinh cứ kiên quyết ôm chân hai người, nằng nặc hai anh dẫn mình theo chơi.

Đoàn Tri Diễn thấy Vân Tinh làm nũng liền mềm lòng, bế Vân Tinh lên rồi nói với Trì Hi Văn: “Hay là mình đợi cô chú về đi.

Mai  dẫn Vân Tinh đi theo.”

Vân Tinh biết mình được đi chơi thí hí ha hí hửng, hai mắt long lanh chớp chớp.

Cậu cười lộ mấy răng sữa nhỏ nhỏ, bập bẹ nói từng chữ: “Thú nhún điện!”

Đoàn Tri Diễn nghe được bé nói thì bật cười.

Mỗi khi đi trung tâm mua sắm, Vân Tinh thích nhất là ngồi chơi trên xe thú nhún điện.

Một khi đã ngồi lên rồi thì có làm sao Vân Tinh cũng không chịu đi, chỉ trừ khi trung tâm đóng cửa thôi.

Trì Hi Văn không đồng ý: “Không được đâu! Nếu mai mới đi thì cái mô hình phiên bản giới hạn mà chúng ta thích sẽ hết mất! Hôm nay nhất định phải đi.”

Đoàn Tri Diễn nhớ đến cái mô hình đó.

Anh nhìn sang Vân Tinh một cái, bắt đầu đắn đo.

Trì Hi Văn không quan tâm nhiều như vậy, hắn bế Vân Tinh lên rồi ẵm bé đưa cho dì giúp việc.

Sau đó kéo tay Đoàn Tri Diễn chạy mất.

Hai người vừa ra tới cửa, phía sau đã truyền đến tiếng khóc kinh thiên động địa của Vân Tinh.

Họ không những không quay đầu, mà còn gia tăng tốc độ chạy.

Hôm đó đáng lẽ là một ngày vui vẻ, Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn đều mua được cái mô hình mà bọn họ thích bấy lâu nay.

Vì để dỗ dành Vân Tinh mà bọn họ còn xếp hàng để mua bánh kem Vân Tinh thích nhất.

Song, không ai ngờ tới được chuyện đó cả.

Khi bọn họ vừa về tới nhà, chẳng thấy tiếng cười của Vân Tinh chào mừng họ mà chỉ thấy trước mắt là một chuyện động trời: Bảo mẫu bắt Vân Tinh đi rồi.

Cụ thể đêm hôm đó xảy ra chuyện gì thì Đoàn Tri Diễn cũng không cách nào nhớ hết được.

Bác sĩ bảo đó là do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, sẽ tạm thời xóa những kí ức khiến anh không vui.

Còn về khi nào sẽ nhớ lại thì không ai biết chắc được.

Chuyện hôm ấy có thể Đoàn Tri Diễn không nhớ được nhưng có một chuyện thì anh vẫn nhớ.

Kể từ đó trở đi mỗi lần anh và Trì Hi Văn gặp nhau, không nói không rằng đã lao vào đánh nhau.

Cứ như thế mà đánh nhau tận 3 năm.

Trong thời gian ba năm đó, Đoàn Tri Diễn và Tri Hi Văn cứ như nước với lửa.

Mỗi lần đánh nhau đều kinh động đến những người trong nhà, chẳng ai cản được bọn họ.

Cho đến khi ba mẹ Đoàn Tri Diễn về nước đưa anh đi thì cái trò hễ gặp là đấm đá của hai người mới kết thúc hoàn toàn.

Thật ra lúc nhỏ dáng người Trì Hi Văn cao to hơn Đoàn Tri Diễn, theo lý mà nói Đoàn Tri Diễn với hắn đánh nhau, thể nào thì người thua cuộc cũng là Đoàn Tri Diễn.

Thế nhưng lúc hai bọn họ đánh nhau, người thắng lại luôn là Đoàn Tri Diễn.

Lúc nhỏ Đoàn Tri Diễn cũng không biết tại sao lại như vậy, bây giờ thì anh biết rồi.

Không phải vì Trì Hi Văn đánh không lại anh mà là do Trì Hi Văn đã luôn nhường anh.

Dù là trong quá khứ hay hiện tại, đối với chuyện để lạc mất Vân Tinh, Trì Hi Văn vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của mình.

Mười bảy năm qua trước sau như một, chỉ cần có thời gian là Trì Hi Văn sẽ chạy đến đồn cảnh sát hỏi thăm về em trai mình.

Hắn còn đặt tên cho công ty mình là “Vân Tinh Entertainment” nữa.

Trầm tư một hồi, cuối cùng Đoàn Tri Diễn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trì Hi Văn: “Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”

Trì Hi Văn không ngẩng đầu dậy, hắn buồn ngủ đến mức mắt mở không lên.

“Ừ.” – Trì Hi Văn đáp “Cậu nói đi.”

Đoàn Tri Diễn trịnh trọng nói: “Tớ nghĩ là tớ tìm được Vân Tinh rồi.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Trì Hi Văn ngả người trên sofa, hắn mệt mỏi nhìn Đoàn Tri Diễn: “Tri Diễn, giỡn vậy không vui đâu.

Nếu như cậu cảm thấy gần đây tớ áp lực quá, muốn giúp tớ giải tỏa căng thẳng thì cậu có thể…”

“Tớ không có đùa với cậu.” Đoàn Tri Diễn ngắt lời Trì Hi Văn.

Anh lập tức lấy điện thoại ra, vội vàng mở khóa, tay anh run run giơ điện thoại lền cho Trì Hi Văn xem.

“Trên đời hiếm khi có chuyện hai người không cùng huyết thống nhưng lại có gương mặt giống hệt nhau đúng chứ?” Đoàn Tri Diễn cắn chặt răng “Lần đầu tiên tớ gặp cậu ấy tớ đã cảm thấy có quen mắt.

Nhưng khi ấy tớ cũng không nghĩ nhiều…”

Trì Hi Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên hắn bật dậy rồi giật lấy điện thoại trong tay Đoàn Tri Diễn, dán mắt nhìn bức ảnh trên màn hình.

Hắn trừng mắt nhìn, tay run run phóng to bức ảnh.

Trì Hi Văn nhìn từ mắt xuống đôi môi, nhìn xong cả rồi hắn mới để tấm hình trở lại kích thước ban đầu.

“Chuyện này…” Môi Trì Hi Văn mấp máy, một lúc lâu sau hắn mới thốt được một câu “Không phải ghép chứ? Cậu không có đem ảnh của mẹ tớ rồi…”

“Trì Hi Văn.” Hiếm khi nào mà Đoàn Tri Diễn lại gọi cả họ tên Trì Hi Văn “Tớ không có rảnh như vậy.

Không chỉ cậu muốn tìm lại Vân Tinh mà tớ cũng thế.”

Trì Hi Văn ngước mắt nhìn Đoàn Tri Diễn, tròng mắt nổi lên những gân máu đỏ sậm.

Giây tiếp theo, một giọt nước mắt rơi xuống.

Trì Hi Văn hoảng loạn cúi đầu cố gắng che giấu cảm xúc của mình: “Cậu ấy tên gì? Cậu gặp ở đâu?’’

“Cậu ấy tên Diệp Khê Niên.” Đoàn Tri Diễn nói “Tuần trước tớ đi ghi hình chương trình [Cùng nhau đi đây đó] thì gặp được.

Cậu ấy là khách mời cố định của chương trình.

Ngoài ra cũng là nghệ sĩ của công ty cậu, Tạ Y là người quản lý của cậu ấy đấy.”

Mắt Trì Hi Văn đỏ bừng, hắn ngỡ ngàng hỏi Đoàn Tri Diễn: “Nghệ sĩ của công ty tớ?”

Đoàn Tri Diễn gật đầu.

Tri Hi Văn ngay lập tức đứng dậy rồi đi ra bên ngoài.

Đoàn Tri Diễn nhìn hắn: “Cậu muốn đi đâu?”

Trì Hi Văn: “Tớ đi tìm Tạ Y, tớ muốn gặp cô ấy.’’

Đoàn Tri Diễn đứng dậy ngăn Trì Hi Văn: “Cậu đừng kích động.”

“Tớ không có kích động!” Trì Hi Văn đột nhiên cao giọng “Cậu đâu phải không biết? Tớ tìm Vân Tinh bao nhiêu lâu rồi? Cả nhà tớ đều đang tìm em ấy.

Giờ khó khăn lắm mới tìm thấy Vân Tinh, tớ phải đi gặp em ấy, tới phải đưa em của tớ về nhà…”

Đoàn Tri Diễn biết Trì Hi Văn bình tĩnh không được: “Cậu cứ như thế mà qua đó sẽ làm em ấy sợ đấy.” Đoàn Tri Diễn dừng lại một lát rồi nói tiếp “Hơn nữa, còn chưa làm giám định ADN thì chuyện này vẫn 50/50 lắm.”

Thật ra không chỉ mình Trì Hi Văn xúc động, lúc Đoàn Tri Diễn nghĩ đến chuyện này cũng đã mất bình tĩnh một phen.

Nguyên nhân mà anh hối hả chạy đến công ty chính là vì anh muốn tìm Trì Hi Văn để nói cho hắn biết chuyện này rồi cả hai cùng nhau đi tìm Diệp Khê Niên.

Nhưng may là lúc ấy Trì Hi Văn đang họp.

Trong lúc chờ hắn, Đoàn Tri Diễn mới có bốn mươi phút để suy nghĩ lại.

Bốn mươi phút ấy, Đoàn Tri Diễn đã nhờ Hà Du tra một số thông tin của Diệp Khê Niên, còn anh thì lên Weibo tìm những hashtag đến Diệp Khê Niên.

Từ một vài bài viết trên Weibo, Đoàn Tri Diễn mới biết được đại khái về Diệp Khê Niên.

Học Đại học ở Nam Đại, trước khi vào giới giải trí thì thường xuyên đi chụp hình tạp chí, còn có một vị hôn phu nữa.

Một đống dữ liệu ở trước mắt như đang chứng mình với Đoàn Tri Diễn rằng: “Diệp Khê Niên đã có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa cậu ấy còn sống rất tốt.”

Những thông tin đó giống hệt một gáo nước lạnh xối lên đầu Đoàn Tri Diễn, giúp anh tỉnh tảo lại.

Bây giờ Diệp Khê Niên đã có cuộc sống riêng của mình, trước khi có kết quả giám định ADN mà bọn họ lại tùy tiện gặp mặt như thế sẽ làm phiền đến cuộc sống của Diệp Khê Niên.

Trì Hi Văn nghe Đoàn Tri Diễn nói xong những lời này mới từ từ bình tĩnh lại.

Qua một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó: “Tớ phải đến sở cảnh sát một chuyến.” – Đoàn Tri Diễn không yên tâm để Trì Hi Văn đi một mình nên cũng đi theo sau.

Ở một bên khác, Tống Cảnh đang đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng reng lên.

Cậu ta lưỡng lực hồi lâu, ngay khi tiếng chuông chuẩn bị kết thúc thì cậu ta mới bắt điện thoại: “Alo…?”

“Tống Cảnh, cuối cùng cậu cũng bắt máy rồi!” Giọng nói của Diệp Khê Niên nhanh chóng truyện đến “Hồi nãy cậu bận à? Sao không bắt máy?”

Do cú đá vừa rồi của Hạ Hoài Minh mà bụng Tống Cảnh vẫn còn đau âm ỉ.

Tuy rằng Diệp Khê Niên không phải là người khởi xướng nhưng chuyện cũng có phần của cậu ấy.

Tống Cảnh giận dỗi nên giọng điệu khi nói chuyện với Diệp Khê Niên cũng khó nghe hơn: “Hồi nãy hơi bận, cậu gọi cho tớ có chuyện gì không?’’

Diệp Khê Niên tựa như không để ý đến giọng điệu xa cách của Tống Cảnh, cậu hỏi: “Không có chuyện thì không được tìm cậu à?”

Tống Cảnh không đáp

Diệp Khê Niên nói tiếp: “Được rồi, tớ cũng không vòng vo nữa.

Không phải lúc trước cậu nói với tớ lúc thành công rồi đừng quên cậu sao?”

Nghe đến đây, Tống Cảnh mới dần vui lên, cậu ta hơi bất ngờ hỏi: “Hả?’’

Diệp Khê Niên cười: “Ngày mai tớ sẽ tham gia livestream của Tiêu Vũ!”

Tiêu Vũ là một streamer nổi tiếng trên mạng, mỗi buổi tối livestream của cô ấy đều có tới năm triệu người xem.

Người được Tiêu Vũ mời tham gia livestream không phải là người có lưu lượng cao thì cũng là minh tinh tai to mặt lớn cực kì nổi tiếng.

Diệp Khê Niên mới debut được vài ngày thế mà lại nhận được lời mời của Tiêu Vũ?!

Tống Cảnh nghĩ lại mình đã debut hai tháng rồi mà đến một cái hợp đồng cũng không có.

Sao có thể cam tâm được, ngoài mặt cậu ta thốt lên: “Ngưỡng mộ cậu quá đi!”

Diệp Khê Niên cười trêu Tống Cảnh: “Ngưỡng mộ gì mà ngưỡng mộ? Cậu cũng có thể đi mà?”

“Sao cơ?’’ Tống Cảnh cảm thấy khó hiểu.

Diệp Khê Niên nói: “Thật ra buổi live này cần hai nghệ sĩ lận.

Do có khách mời bị trùng lịch nên không đến được, buổi livestream ngày mai còn thiếu một vị khách mời, quản lí của tớ hỏi tớ có muốn đề cử ai không nên tớ đề cử cậu rồi.”

Tống Cảnh ngac nhiên: “Đề cử tớ hả?’’

“Cậu cũng là nghệ sĩ thuộc công ty Vân Tinh mà?” Diệp Khê Niên cười nói “Vừa hay quản lý của tớ cũng quen quản lý của cậu, bên quản lí của cậu cũng đồng ý rồi đấy.

Một lát sẽ gọi điện thông báo cho cậu, ngày mai chúng ta cùng nhau lên sóng nào!”

Tống Cảnh nghe tới đây nhất thời phấn chấn hẳn: “Thật không đó? Tớ thật sự có thể tham gia livestream của Tiêu Vũ sao?’’

“Đương nhiên là thật rồi!” Diệp Khê Niên đáp.

Tống Cảnh vui đến muốn phát điên, đồng thời cũng có chút khó hiểu.

Sao Diệp Khê Niên đến việc đề cử cậu ta?

Nghĩ đến đó, Tống Cảnh hỏi thẳng Diệp Khê Niên.

Diệp Khê Niên nghe câu hỏi của Tống Cảnh xong, cậu trả lời như chuyện đó là chuyện hiển nhiên vậy: “Tất nhiên vì cậu là bạn tốt của tớ rồi? Cả hai phải cùng nhau nổi tiếng chứ.”

Câu nói này của Diệp Khê Niên khiến cho Tống Cảnh vừa thấy cảm động mà cũng vừa thấy áy náy.

Cảm động là bởi vì không ngờ tới Diệp khê Niên lại thật sự nói được làm được.

Áy náy là bởi vì Diệp Khê Niên đã nổi tiếng rồi nhưng vẫn nhớ đến cậu ta, còn cậu ta lại dan díu với Hạ Hoài Minh – hôn phu của Diệp Khê Niên.

“Khê Niên….

Cậu đối xử với tớ tốt thật đấy.” Lần đầu tiên Tống Cảnh cảm thấy hổ thẹn với Diệp Khê Niên.

Diệp Khê Niên: “Không có gì đâu, cậu nhớ tớ luôn đối tốt với cậu là được.”

Tống Cảnh rất cảm động: “Tớ nhất định sẽ không quên đâu.”

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu thì tắt máy.

Diệp Khê Niên nhớ lại cái giọng điệu ban nãy của Tống Cảnh, trong lòng cậu dâng lên cảm giác rất thú vị.

Cậu sẽ khiến cho Tống Cảnh nhớ đến chuyện mình đối xử tốt với cậu ta đến nhường nào.

Đồng thời Diệp Khê Niên cũng muốn cho fans và cư dân mạng thấy được cách cậu đối đãi với Tống Cảnh.

Chỉ có như vậy thì khi cư dân mạng biết được Tống Cảnh là một tên lòng lang dạ sói, Tống Cảnh mới bị mọi người khiển trách đủ điều.

Diệp Khê Niên chỉ mới nghĩ đến đã cảm thấy háo hức rồi.

_____________________

Blue: Nay Blue hơi mệt nên chưa beta kĩ lại, mọi người thấy có lỗi chính tả hay sai sót khác cứ nhắc mình nhé.

Iu mọi người, hic beta bộ này nên lịch update chương mới của Tổ dân phố không ổn đỉnh được TvT.

Mọi người có theo dõi hai bộ đó thì thông cảm giúp Blue nhé..