“A Cẩn đến?” Nhiếp Câu nghe được Phi Ngư nói, cảm giác say mụ mị đầu óc lập tức thanh tỉnh một ít.

Phi Ngư nói: “Đúng vậy, lúc nãy còn gửi tin nhắn cho tôi, hỏi bên chúng ta khi nào mới kết thúc, hình như anh ấy đã đợi rất lâu rồi.”

“Cậu hẳn là nên nói sớm cho tôi chứ… Nói với người khác giúp tôi một tiếng, tôi phải đi trước.” Nhiếp Câu có hơi oán giận nói với Phi Ngư, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Gần đó có một người muốn cản Nhiếp Câu lại, mời hắn ở lại chơi thêm một lát, lại bị Nhiếp Câu dứt khoát từ chối: “Tôi phải về nhà rồi, bạn trai tôi còn đang đợi.”

Tiêu Tiêu mím chặt môi không nói gì, mà Phi Ngư như trút được gánh nặng phất tay tạm biệt Nhiếp Câu: “Mau đi đi, bãi đỗ xe rất lạnh, đừng để A Cẩn tiếp tục chờ.”

Kê Du Cẩn kiên nhẫn chờ đợi trong xe, có vài đợt người ra về từ từ, nhưng đều không phải Nhiếp Câu. Đang lúc anh hơi lo lắng có phải mình đã lỡ thời gian đón Nhiếp Câu rồi không, âm thanh tin nhắn tới di động vang lên, là Phi Ngư gửi: [Horse đi tìm anh, lúc về lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.]

Không đợi anh trả lời tin nhắn cho Phi Ngư, đã nhìn thấy Nhiếp Câu có hơi lảo đảo lắc lư đi đến.

Kê Du Cẩn nhanh chóng xuống xe đỡ Nhiếp Câu, để đối phương ngồi trên ghế lái đàng hoàng. Anh đang định thắt dây an toàn giúp Nhiếp Câu, lại bị đối phương lôi kéo ôm vào lòng.

Nhiếp Câu ôm Kê Du Cẩn, nhắm mắt lại nói: “Anh đến rồi sao không trực tiếp gửi tin nhắn cho em? Em cũng không biết, để anh chờ em lâu như vậy.”

[Chờ không lâu đâu, em buông tay ra ngồi đàng hoàng lại đi, anh phải lái xe.] Vì đang bị ôm không thể dùng tay làm ngôn ngữ ký hiệu, Kê Du Cẩn liền động đậy ngón tay cách lớp áo mà viết vào sau lưng Nhiếp Câu.

“Không buông tay, cả đời này em cũng không buông tay anh ra đâu.” Có lẽ thật sự say, sự chú ý của Nhiếp Câu đều đặt trên hai chữ “buông tay” này, ngược lại ôm người chặt thêm chút nữa.

Kê Du Cẩn cong khóe môi lên, cũng không gấp gáp lái xe, tùy ý Nhiếp Câu tiếp tục ôm. Chờ đến đêm khuya mệt mỏi, lời âu yếm mang theo cảm giác say như làn khói phiêu tán đi.

“A Cẩn, anh biết không? Hôm nay em mới bàn một mối làm ăn lớn, sau đó tiêu hết tiền rồi. Sau này em không có tiền trả tiền thuê nhà cho anh nữa, anh cũng không được đuổi em đi, em rời khỏi anh rồi em không còn chỗ nào để đi hết.”

Kê Du Cẩn có hơi buồn cười, nhưng cũng không quên trấn an người yêu đang say rượu: [Anh không cần tiền thuê nhà của em, cũng sẽ không đuổi em đi.]

Nào có ai cần tiền thuê nhà của người yêu chứ, anh không ngờ Nhiếp Câu uống say còn nhớ đến chuyện tiền thuê nhà này.

“A Cẩn, anh thật tốt, em thật sự rất yêu anh, em vĩnh viễn yêu anh.” Nhiếp Câu uống say, hình như càng thích nói lời âu yếm hơn ngày thường, một câu lại tiếp một câu.

“Em sẽ có gắng kiếm tiền, sẽ cho anh và con một cuộc sống tốt nhất. Anh nhất định phải bình an, chúng ta cùng nhìn con lớn lên, sau đó nó sẽ rời chúng ta xây dựng gia đình của nó, nhưng hai chúng ta vĩnh viễn bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau…”

Kê Du Cẩn cứng người lại rồi. Con? Nhiếp Câu chờ mong có một đứa con sao? Nhưng mà thân thể anh như vậy, có thể thỏa mãn được nguyện vọng của Nhiếp Câu sao?

Anh giật giật môi, không tiếng động mà nói từ “xin lỗi”, nhưng Nhiếp Câu đang ôm anh không nhìn thấy được. Mang theo áy náy khôn kể, Kê Du Cẩn chủ động tiến lên hôn môi với Nhiếp Câu, cho đến khi Nhiếp Câu ngủ thiếp đi dưới tác động của cồn, Kê Du Cẩn mới trở lại ghế lái mà lái xe về nhà.

Một góc trong bãi đỗ xe, Phi Ngư nói với Tiêu Tiêu: “Một hai đòi tới xem, không phải cậu muốn đến tự làm khổ mình sao?”

“Không phải cậu nói hai người cậu không giúp đỡ ai sao? Tại sao lại gửi tin nhắn cho Kê Du Cẩn? Cả đêm đề phòng tôi hơn phòng cướp, rốt cuộc cậu có phải bạn của tôi hay không!” Tiêu Tiêu nhịn không được oán trách Phi Ngư.

Thấy Tiêu Tiêu còn không chịu hết hi vọng, Phi Ngư cũng có hơi tức giận, cậu nói với Tiêu Tiêu: “Nếu hai người họ không yêu nhau, tôi có thể không giúp cho ai hết, nhưng bọn họ đã yêu nhau bên nhau rồi, tôi không thể để bạn mình mang cái bêu danh tiểu tam trên lưng.”

“Nếu chúng ta không phải bạn bè, có phải cậu sẽ không nhúng tay vào đúng không? Tôi biết tôi đang làm cái gì, cậu đừng có xen vào việc người khác nữa!” Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu nói.

Phi Ngư ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Phải rồi, tôi quá đề cao bản thân rồi, người như tôi nào có tư cách làm bạn với Tiêu đại thiếu gia!”

Nói xong, Phi Ngư không hề nhìn mặt Tiêu Tiêu nữa, xoay người rời đi.

Tiêu Tiêu có hơi hối hận, lời nói của mình lúc nãy quả thật có chút làm tổn thương người khác, nhưng lại không bỏ được mặt mũi xin lỗi, chỉ có thể ảo não xoay người đá mấy cái vào bánh xe bên cạnh.

Ai ngờ cửa sổ xe kia từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười như không của Âu Duệ Minh: “Xin chào Tiêu thiếu gia, tức giận cũng không nên xả giận vào xe người khác mới phải chứ?”

“Anh là ai?” Tiêu Tiêu cau mày, vẻ mặt khó chịu hỏi anh.

“Tôi tên Âu Duệ Minh, không có danh tiếng gì, nên Tiêu thiếu gia không quen biết tôi cũng rất bình thường. Nhưng mà tôi không phải người xấu, có làm ăn qua lại với Tùy tổng, Tiêu thiếu gia hỏi Tùy tổng sẽ biết.”

Tiêu Tiêu cũng không để ý Âu Duệ Minh có phải người tốt hay không, giọng điệu khó chịu nói: “Không cần biết anh là ai, đêm nay đã nhìn thấy nghe thấy được gì, không được nói ra ngoài.”

Âu Duệ Minh có hơi khó hiểu: “Tiêu mỹ nhân cũng khá nổi danh ở thành phố S, hà tất cướp đoạt một streamer nhỏ nhoi với người khác làm gì đâu?”

“Không cho anh nói anh còn nói nữa!” Tiêu Tiêu tức giận.

Âu Duệ Minh lập tức xin tha: “Rồi rồi rồi, tôi không nói, đảm bảo không nói! Tôi chỉ tò mò sao một đám người mấy người đều thích người trẻ tuổi kia thôi.”

“Đàn ông gặp dịp thì chơi như anh, đương nhiên sẽ không hiểu được vì sao đâu.”

Tiêu Tiêu lạnh giọng trả lời một câu, trừng mắt nhìn Âu Duệ Minh rồi hừng hực lửa giận bỏ đi.

Âu Duệ Minh ngồi trong xe cũng không tức giận, đêm nay anh giống như xem một bộ phim. Trong lòng có hơi cảm thán thôi, thế giới này cũng thật nhỏ, “diễn viên” đều là những người anh quen biết.

Nhiếp Câu không có tật xấu khi say rượu, bởi vậy hôm sau tỉnh lại hắn vẫn nhớ rõ tinh tường những việc xảy ra hôm qua. Có chút buồn rầu ấn ấn trán, quả nhiên uống rượu dễ làm hỏng việc, hắn còn nói cái gì con cái linh tinh, cũng không biết Kê Du Cẩn có thể bởi vậy mà nghĩ nhiều hay không?

Nghĩ đến con, Nhiếp Câu sẽ nhớ đến máu tươi đầy đất ở đời trước, lập tức dùng nắm tay che trước ngực, khó chịu đến không thể thở nổi.

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán Nhiếp Câu, vẻ mặt Kê Du Cẩn lo lắng nhìn hắn: ‘Còn khó chịu lắm sao?”

Nhiếp Câu lắc đầu ném hồi ức đầy máu tươi đó ra khỏi đầu, đưa tay ôm lấy Kê Du Cẩn: “Có hơi nhức đầu, A Cẩn anh để em ôm một lát đi, ôm một hồi là tốt rồi.”

Như vậy sẽ thật sự hữu hiệu sao? Kê Du Cẩn hoài nghi trong lòng, vẫn thuận theo để Nhiếp Câu ôm mình.

Một lát sau, Nhiếp Câu buông tay ra, áy náy nói: “Tối hôm qua anh mệt lắm rồi đúng không? Trễ như vậy đến rước em, trở về còn phải chăm sóc em.”

‘Em về không bao lâu đã ngủ mất rồi, chăm sóc em cũng không mệt.’

“Ừm… Hôm qua em uống say, có mấy lời nói anh đừng tin là thật, đều là nói bậy do say xỉn mà thôi.” Nhiếp Câu có hơi chần chờ mà nói.