Kê Du Cẩn không thể nói chuyện, nếu để một người có tâm địa bất lương vào nhà ở, bị ăn hiếp cũng không có cách cầu cứu. Nhưng anh hình như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, khi Nhiếp Câu đồng ý đến thuê nhà, anh không chút đề phòng mà dẫn người vào nhà mình.

Nhiếp Câu nhìn vào mắt, trong lòng phát sầu. A Cẩn hai đời hắn quen biết đều dễ tin người như vậy, cũng không hiểu sao lúc trước tổ chức PUA đánh giá anh “Lòng đề phòng rất nặng” là làm sao mà ra.

Nhà Kê Du Cẩn là một căn nhà to hơn 200 mét vuông, trừ căn phòng của người mẹ vừa với qua đời và phòng của anh, thì còn hai phòng cho khách vẫn đang để trống.

Nhiếp Câu chọn căn phòng cách xa phòng Kê Du Cẩn nhất, hắn giải thích thế này: “Công việc của tôi là livestream chơi game, có khi buổi tối cũng sẽ livestream, tránh xa một chút để không phải phiền đến anh nghỉ ngơi.”

Kê Du Cẩn cầm điện thoại đánh chữ, lại bị Nhiếp Câu đưa tay ngăn lại: “Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, anh có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện với tôi.”

Biết ngôn ngữ ký hiệu? Kê Du Cẩn kinh ngạc nhìn Nhiếp Câu. Tuy rằng trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng anh không dò hỏi tại sao Nhiếp Câu lại biết ngôn ngữ ký hiệu, mà chỉ nghe lời bỏ điện thoại xuống, dùng tay nói với Nhiếp Câu: ‘Không đâu, hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, hơn nữa mỗi ngày tôi ngủ rất trễ, sẽ không bị làm phiền đâu.’

“Vậy sau này tôi phải giám sát anh ngủ sớm một chút, cứ thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Kê Du Cẩn tiếp tục nói: ‘Phòng kia lớn hơn một chút, bắt sáng với tầm nhìn ra cửa sổ cũng tốt hơn phòng này.’

“Hiện tại tôi chỉ trả nổi tiền thuê 3000 tệ một tháng thôi, phòng lớn nhỏ như vầy là được rồi.”

‘Bất kể cậu chọn phòng nào, tôi chỉ thu cậu một tháng 1000, nếu không cũng chỉ để đó.’

Nhiếp Câu nghiêm túc nhìn Kê Du Cẩn, giải thích: “Phòng này là đủ rồi, tuy rằng tôi biết anh muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi không thể lợi dụng anh. Tiền thuê một tháng 3000, ở thành phố S thuê không nổi một căn phòng tốt như vậy, chỉ là hiện tại tôi chỉ có bấy nhiêu tiền, để bù thêm, tôi sẽ quán xuyến việc nhà, chăm sóc anh đàng hoàng.”

Lời này giống như một lời hứa hẹn, Kê Du Cẩn nghe thấy, trong lòng hơi giật mình. Anh cho Nhiếp Câu vào thuê, không phải vì muốn kiếm thêm thu nhập, mà vì sau khi mẹ qua đời, anh ở một mình rất cô đơn, hi vọng có người giúp anh phá vỡ sự cô tịch này. Đúng lúc Nhiếp Câu xuất hiện, tốt bụng lại đáng tin, còn hợp ý anh như thế. Nếu không phải thật sự không hợp lẽ thường, anh còn không định thu tiền thuê nhà nữa cơ.

‘Tiền thuê vậy đã đủ rồi, việc nhà có công ty gia chính đến giờ sẽ cử người đến làm việc.’ Kê Du Cẩn dùng tay nói.

“Tôi nấu cơm cho anh ăn. Cha mẹ tôi qua đời sớm, từ nhỏ tôi đã tự học nấu cơm, tuy chỉ là chút cơm nhà thôi.”

Nhiếp Câu là người thuộc phái hành động, buổi chiều mới dọn qua, buổi tối đã xắn tay áo nấu cơm tối.

Đời trước Nhiếp Câu chưa từng làm chuyện này vì A Cẩn, hắn chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ để A Cẩn yêu hắn, sau đó thì không kiêng dè gì hưởng thụ cuộc sống “thành quả thắng lợi”.

Khi đó vì không để người khác phát hiện hành vi PUA của hắn, cho nên ngay cả người giúp việc hắn cũng không cho A Cẩn mướn, tất cả việc nhà linh tinh đều đè lên người A Cẩn. Mặc dù như vậy, Nhiếp Câu còn luôn chê bai A Cẩn nấu cơm khó ăn, nói anh là đồ vô dụng, để hạ thấp lòng tự tin của A Cẩn, đạt tới mục đích khống chế về tinh thần.

Đời trước làm những chuyện cặn bã như vậy, Nhiếp Câu vĩnh viễn không thể quên được, dù hắn có dùng cả đời này để chuộc tội, những tổn thương mà hắn tạo thành cho A Cẩn vẫn sẽ liên tục nhảy ra nhắc nhở hắn.