Editor : Humi
Wattpad : @humi102________________ Tô Nguyệt nắm chặt túi nilon trong tay, đã sớm biết, cô và anh căn bản không phải người cùng một thế giới. Anh tựa như con cháu hoàng gia, một thân quý khí sinh ra đã có sẵn, kẻ khác vô pháp bắt chước. Kỳ thật kiếp trước cô kháng cự anh, có lẽ cũng có nguyên nhân tự ti. Cô xuất thân bụi bặm, chỗ nào xứng đôi với anh? Nghĩ như vậy, Tô Nguyệt cúi đầu, "Em đã không có việc gì, hôm nay...... Thật sự phiền toái anh." Cô không hỏi anh vì sao quay lại, cũng không liếc nhìn, xoay người muốn rời đi. Kỳ Dạ nháy mắt sắc bén lên, giữ chặt cổ tay cô, trầm giọng tức giận nói: "Bây giờ trở về làm gì, để bị đánh sao?" Trái tim Tô Nguyệt co rụt lại, "Em không có......" Ánh mắt Kỳ Dạ dừng trên mặt cô, "Mặt là ai đánh?" Tô Nguyệt cắn chặt môi, "Việc này cùng anh có quan hệ gì?" Hai người bọn họ hiện tại xem như người xa lạ đi, anh rốt cuộc vì sao muốn xen vào chuyện của cô, vì sao muốn giúp cô? Nghi vấn này từ đời trước vẫn luôn theo Tô Nguyệt, cho tới tận bây giờ, có lẽ kiếp trước phương thức hai người quen nhau có chút ái muội, cho nên từ thời khắc mở mắt ra đó, anh đối với cô rất tốt, chưa từng nói một lời nặng nào. Tô Nguyệt thực sự đến cuối cùng cũng không hiểu, người như anh muốn dạng phụ nữ gì không có, chỉ là chung giường một đêm mà thôi, anh vì sao cả mạng sống cũng có thể cho cô? Hơn nữa, đời trước cô rất bướng bỉnh, Tô Nguyệt không cảm thấy bản thân có thể làm anh thích. Kỳ Dạ đâu biết cô suy nghĩ cái gì, đơn giản là lời cô nói khiến ánh mắt anh trầm hơn, "Em cảm thấy tôi không liên quan?" Tô Nguyệt trong lòng nhảy dựng, tự thấy chính mình vẫn là hiểu biết Kỳ Dạ, anh hiện tại, như là...... tức giận. "Kỳ......" Mới vừa mở miệng, anh đã đóng sầm cửa , xoay người kéo cô đè ở trên cửa xe. Tô Nguyệt mở to mắt, Kỳ Dạ như núi ép xuống , hung hăng lấp kín cánh môi nhẽ nhếch bởi vì kinh ngạc. Tô Nguyệt trong đầu một trận vù vù, cảm giác được môi anh. Lưỡi cuộn ,nóng rực, khiến cả người cô giống như bị cuốn theo. Châm lửa. Bốc cháy. Anh hôn, Tô Nguyệt cảm giác như thời gian trời đất đều ngưng lại. Cô muốn giãy giụa, nhưng hơi thở anh đảo đến lòng cô hỗn loạn,khiến đại não trở nên mơ hồ, làm gì còn sức lực giãy giụa. Kỳ Dạ mở to mắt nhìn hai mắt cô mê ly ánh nước, nơi đáy mắt cũng phiếm hồng. Nếu lý trí, anh nên lập tức buông ra, thậm chí không nên chạm vào cô, nhưng cái loại tư vị ngọt ngào này làm anh luyến tiếc. Trời biết anh có bao nhiêu hoài niệm, cô vẫn ngọt trước sau như một , gặp phải liền không muốn buông ra. Anh cảm thấy chính mình, muốn càng nhiều! Càng hôn càng thêm ngang ngược bá đạo, công thành đoạt đất, mãnh liệt như muốn đem cô nuốt vào trong. Loại cảm giác này quá điên cuồng, Tô Nguyệt cảm thấy giống như ở trên mây, không có chút sức lực nào, chỉ có thể bám chặt anh mới không đến nỗi mềm mại ngã xuống. Hai người càng ôm càng chặt, cơ hồ đã quên hết thảy xung quanh, thẳng đến tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Dạ mới chợt hoàn hồn. Anh thở dốc rời khỏi môi Tô Nguyệt, nhìn bộ dáng cô đỏ bừng hai má, tâm nháy mắt trầm như nước. Anh đang làm cái gì? Anh thế nhưng...... Hôn Tô Nguyệt! Kỳ Dạ rốt cuộc triệt để bình tĩnh, anh mím môi buông lỏng ra, sắc mặt rất khó coi, lập tức vòng đến ghế điều khiển, lái xe rời đi, từ đầu tới cuối không nói một chữ. Tô Nguyệt: "......" Nhìn chiếc xe nghênh ngang chạy đi, vẻ mặt mộng bức. Cho nên, cô là vừa bị chiếm tiện nghi, vừa bị ghét bỏ sao? Bởi vì Kỳ Dạ không thể hiểu được hôn cùng không thể hiểu được rời đi, cả người Tô Nguyệt đều hỗn loạn. Cô cảm thấy Kỳ Dạ giống như không đúng, ít nhất anh đối cô, không như đối đãi người xa lạ mới gặp. Tô Nguyệt tự nhận là ở phương diện nào đó là hiểu biết Kỳ Dạ, anh chưa bao giờ là loại người đối phụ nữ tùy tiện xằng bậy. Trước kia ra sao cô không biết, nhưng kiếp trước cô ở bên anh ba năm, trừ bỏ cô, anh chưa từng có người phụ nữ khác, thậm chí nụ cười với người khác phái cũng không có. Ở trong mắt mọi người, anh lạnh tựa như khối băng, ngay cả cảm xúc hỉ nộ ái ố cơ bản nhất đều bị đông lại. Cùng anh ở bên nhau lâu như vậy, hình như chỉ ở trước mặt hai người anh sẽ có tình cảm biến hóa, một người là bà ngoại anh, một người chính là cô. Đương nhiên, cũng chỉ khi trước mặt Tô Nguyệt , khối băng kia mới có thể chân chính hòa tan thành nước. Đáng tiếc lúc ấy cô chỉ cảm thấy anh làm bộ làm tịch, hiện tại ngẫm lại mới phát hiện, anh thật sự là đem toàn bộ ôn nhu đều cho cô. Tô Nguyệt cúi đầu đi về hướng bệnh viện, giơ tay sờ sờ môi bị Kỳ Dạ hôn đến có chút đau , anh rất dùng sức, hận không thể đem cô xé nát. Chẳng lẽ, anh cũng trọng sinh sao? Nhưng nếu trọng sinh, vì sao lại đối cô lạnh nhạt như vậy? Tô Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu. Cho đến lúc cô rối rắm đi đến thang máy tầng 1 bệnh viện, thanh âm Tô Thành lọt qua tiếng lỗ tai vù vù vang lên, "Cậu ta là Kỳ Dạ đúng không?". Tô Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, Tô Thành đang đứng ở cửa thang máy cười cười. Chỉ là nụ cười kia, rõ ràng tràn ngập tính kế. Tô Nguyệt bặm môi "Tôi không biết ông đang nói cái gì?" "Phải không?" Tô Thành cười đến càng thêm sung sướng, đưa điện thoại tới trước mặt cô, "Xem cái này, con liền biết ta đang nói cái gì." Tô Nguyệt cắn chặt hàm răng, ánh mắt dừng trên di động. Là ảnh chụp Kỳ Dạ, rất mơ hồ, ở tiệc rượu nào đó, anh ngồi trên xe lăn, chỉ có sườn mặt, nhưng có thể nhận ra được.Mà người phía sau giúp anh đẩy xe, là Từ Tương Tương. Tô Nguyệt vô ý thức nắm chặt tay, có chút run rẩy. Tô Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra cô khẩn trương, 'A' một tiếng, "Con nhìn kĩ một chút, trong ảnh chụp này chính là tổng tài trẻ tuổi nhất của Kì thị , tứ thiếu Kỳ gia - Kỳ Dạ. Nghe nói là 5 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ khiến hai chân bị thương không thể đi lại, mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài tìm thầy trị bệnh, năm trước về nước, nhưng chân cũng không chữa khỏi. Tuy nhiên ta vừa rồi nhìn rõ, chân cậu ta hình như rất bình thường a...... Đúng rồi, ta còn nhìn được tin tức, hôm nay hắn cùng cái kia cái gì Từ gia tiểu thư đính hôn......" Theo thanh âm của ông ta, Tô Nguyệt cảm thấy không chỉ lỗ tai vù vù mà toàn bộ đầu đều vù vù không ngừng. Cô nỗ lực khống chế chính mình không lộ ra nhút nhát, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thành, "Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?" Ánh mắt ông ta lại dừng ở trên môi cô, lộ ra tia quỷ dị, "Môi con là thế nào vậy, bị cậu ta hôn?" Tô Nguyệt bị nhìn đến sắc mặt biến đổi, đột nhiên lui ra phía sau vài bước, "Tô Thành, ông rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?" Mặc kệ như thế nào, cũng là ba cô, nhưng ánh mắt vừa rồi của ông ta, thật sự khiến Tô Nguyệt cảm thấy ghê tởm tới cực điểm. "A, ta không biết xấu hổ?" Tô Thành cười lạnh, đè thấp thanh âm, " Người ta cũng đã có vị hôn thê, con còn cùng hắn ở bên nhau, con có xấu hổ hay không? Ta nhớ rõ, người ba này không có dạy con làm tiểu tam đi!"